Thủy An Lạc xì một cái đầy khinh miệt, mày mà muốn thì mày còn có một Ảnh đế không gì là không thể kia kìa.“Chờ chị đây hầu hạ bà dì xong xuôi thì chị sẽ qua chơi với mày nhé.” Kiều Nhã Nguyễn nằm nhoài lên giường: “Hôm nay tao lại trông thấy anh ta đấy.”Anh ta?Tim Thủy An Lạc đập thịch một cái, gặp Phong Phong á?“Lão Phật Gia, tao cảm thấy mày thế này là không được rồi, hay bọn mình...” Cứ đâm thủng tờ giấy kia rồi tính tiếp vậy.“Đúng vậy, không được, phải nghĩ cách mới được.” Kiều Nhã Nguyễn chậm rãi nói, phải nghĩ xem có cách nào để không nhìn thấy anh ta nữa, phải khiến bản thân bận rộn đến tối tăm mặt mũi mới được.Thủy An Lạc còn chưa nói xong đã bị chặn nghẹn họng.Thủy An Lạc đang mải nghĩ ngợi thì tiếng mưa rơi bên ngoài bỗng dịu bớtxuống.
Cô quay đầu lại thì thấy trời gần như sắp tạnh hẳn, ánh mặt trời rải rác xuyên qua màn mây rồi chạm xuống mặt đất.“Cuối cùng thì cơn mưa này cũng ngừng rồi.” Thủy An Lạc thấp giọng nói.Kiều Nhã Nguyễn có chút cảm thương cho Thủy An Lạc.
Nếu cơn mưa này mà còn tiếp tục thì phỏng chừng Thủy An Lạc sẽ chết chìm trong nước bọt của người dân thành phố A này mất.Cơn mưa tạnh không bao lâu, Sở Ninh Dực trở về.Lúc này Tiểu Bảo Bối đang dựa đầu vào vai mẹ ngủ say tít, muốn đặt nhóc xuống cũng không được.Sở Ninh Dực đưa tay đón lấy con trai.
Tiểu Bảo Bối tựa vào lòng ba, cái mũi của nhóc hơi nhăn lại nhưng vẫn ngủ ngon lành.Thủy An Lạc vỗ vỗ mấy cái lên bả vai của mình.
Tiểu Bảo Bối càng ngày càng nặng, cô cõng thằng bé suốt cả buổi sáng cho nên giờ cả người đã mỏi nhừ.“Anh cho mưa dừng đấy à?” Thủy An Lạc khẽ lên tiếng.Sở Ninh Dực vòng tay ôm lấy eo của cô rồi kéo cô đi lên lầu.“Thiếu gia, sắp có cơm trưa rồi.” Thím Vu lên tiếng.“Ừm.” Sở Ninh Dực đáp lại nhưng vẫn kéo Thủy An Lạc lên lầu.Về đến phòng ngủ, Sở Ninh Dực đặt Tiểu Bảo Bối xuống rồi quay sang nhìn Thủy An Lạc: “Em vẫn luôn muốn tới thôn Long Gia đúng không? Anh bảo người đưa em đi nhé.”Thủy An Lạc nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt xen lẫn sự dè chừng: “Anh muốn đuổi em đi đấy à?”Mặc dù là câu hỏi nhưng Thủy An Lạc cũng đã xác định được là anh có ý này.Sở Ninh Dực nắm lấy cánh tay của cô rồi nói: “Không phải đuổi em đi, mà là vì nếu em ở lại thì chuyện này sẽ càng trở nên phức tạp hơn.”“Vậy có khác nào đuổi em đi đâu!” Thủy An Lạc giằng tay ra rồi đứng phắt dậy, cố áp chế sự tức giận đang muốn bùng nổ trong lồng ngực.Nhưng mà cô phải nhịn, bởi vì dù thế nào thì mọi điều mà Sở Ninh Dực làm cũng chỉ vì muốn tốt cho cô.
Vậy nên cô không thể tức giận với Sở Ninh Dực được, càng không thể để người khác đắc ý.Thân thể của Thủy An Lạc căng cứng, một mực cố gằng an ủi chính mình.“Lý do là gì?” Thủy An Lạc hỏi, có lẽ là do đang kìm nén cho nên giọng nói cũng run lên.Sở Ninh Dực lại đưa tay ra nắm chặt lấy cổ tay cô, sau đó thấp giọng nói: “Em có mắt tím! Long Nhược Sơ sẽ không bỏ qua cho em.
Bà ta cũng sẽ không cho em thời gian để sinh một đứa con gái nữa đâu!”Mắt tím?Thủy An Lạc ngẩng phắt đầu dậy, cô nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt không thể tin nổi: “Anh điên rồi à?”Làm sao mà mắt cô có thể có màu tím được, một ngày cô soi gương tận mấy lần, làm gì có chuyện cô không biết mình có mắt tím hay không.“Sở Ninh Dực! Nếu như lý do của anh là cái này thì anh hoàn toàn không thuyết phục được em, chuyện này...” Thủy An Lạc đang phản bác thì đột nhiên Sở Ninh Dực giơ di động lên trước mặt cô, trên màn hình đen nhánh của điện thoại là hình ảnh phản chiếu cô lúc này.Nhất thời, giọng nói của cô như lạc đi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào di động trong tay anh.Hình ảnh hiện lên trong đó là đôi mắt của Thủy An Lạc đã biến thành một màu tím đậm.
Cô nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, màu mắt lại khôi phục bình thường, cứ như thể cảnh tượng vừa rồi không hề tồn tại.Thủy An Lạc bàng hoàng ngã ngồi xuống giường, sao lại có thể như vậyđược?------oOo------.