Sư Hạ Dương vẫn nhìn về phía này nên ắt cũng thấy được việc làm của Phong Phong, khóe môi của anh ta khẽ cong lên, sau khi nói lời cảm ơn liền xoay người rời đi.Kiều Nhã Nguyễn nhìn Sư Hạ Dương đi khỏi liền nghĩ, có lẽ cô vẫn phải tìm Sư Hạ Dương để nói chuyện này một lần nữa, chỉ sợ anh ta sẽ hủy luôn cái cửa sau của cô mất.“Lưu luyến anh ta đến vậy cơ à?” Phong Phong đột nhiên nắm lấy cằm của Kiều Nhã Nguyễn rồi ép cô phải nhìn thẳng vào mình.Kiều Nhã Nguyễn nhìn người đàn ông sát gần trong gang tấc.
Cô lập tức đưa tay đẩy người ra.Đại khái là vì Sư Hạ Dương không có ở đây nữa cho nên Phong Phong cũng không tiếp tục làm quá lên nữa.
Lúc Kiều Nhã Nguyễn đẩy ra thì anh ta cũng thuận thế mà lui về sau một bước.Kiều Nhã Nguyễn đưa tay lên lau lau môi mình rồi ngẩng đầu nhìn Phong Phong, chỉ có điều trong mắt của cô giờ này chỉ còn sự châm biếm như thể cô đang hỏi anh ta dựa vào đâu mà làm như vậy?Giữa hai người bọn họ có quan hệ gì sao?“Tôi không cam lòng hay không nỡ thì có liên quan gì đến anh sao?" Kiều Nhã Nguyễn cười chế giếu, ánh mắt của cô vẫn nhìn thẳng vào gương mặt đẹp trai của anh ta.
“Phong Ảnh đế, anh không nhận ra rằng mình có bệnh sao? Mỗi lần anh thấy Sư Hạ Dương thì cứ như kẻ điên vậy! Tôi và anh chẳng có quan hệ gì cả, anh đừng có cái kiểu mỗi lần trông thấy Sư Hạ Dương thì đều tỏ ra như kiểu tôi đang ngoại tình như thế có được không?” Tâm trạng của Kiều Nhã Nguyễn vẫn bình tĩnh, cho nên lời mà cô nói lại càng khiến người khác đau lòng.Phong Phong cúi đầu nhìn cô gái cứ mở miệng ra là nói những lời đáng ghét kia, chẳng lẽ cô thật sự ghét bỏ anh ta đến vậy sao?“Anh ta với em, không hợp...” Phong Phong thấp giọng nói.“Thế tôi hợp với anh chắc? Trước khi anh giải quyết được chuyện của mẹ anh thì anh có quyền gì mà tới tìm tôi hả?” Rốt cuộc Kiều Nhã Nguyễncũng nổi nóng, cô tức giận mà lên tiếng chất vấn anh ta.“Phong Phong! Tôi nói cho anh biết, Kiều Nhã Nguyễn tôi đây không phải là con chó cho anh thích gọi thì gọi thích đuổi thì đuổi! Đối với tôi anh chẳng là cái thá gì hết! Đừng tự dát vàng lên mặt mình! Chuyện trước đây là tôi nợ anh, là tôi nợ chị Kỳ Nhu, thế nhưng bây giờ để tôi nói cho anh rõ, tôi chẳng nợ anh cái gì nữa cả!” Từng câu nói của Kiều Nhã Nguyễn đều khiến Phong Phong phải lui về sau một bước, mãi đến khi chẳng còn đường mà lui nữa.Thân thể Phong Phong cứng đờ, hai bàn tay siết chặt lại, trông anh ta giống như một con báo có thể nhào lên bất cứ lúc nào, nhưng lại vừa giống một quả bóng cao su bị Kiều Nhã Nguyễn cầm kim đâm thủng, không nổ tung mà chỉ từ từ xẹp xuống.Tức giận hay là thương tiếc, giờ khắc này đây trong anh ta có cả hai cảm giác này.Kiều Nhã Nguyễn nói ra hết thì tâm tình cũng giống như trút bỏ được hết.“Anh đã cứu mạng ba tôi, nhưng tôi cũng đã lạy anh một lạy, coi như đã trả ơn xong rồi! Vậy nên thật ra giữa chúng ta đã chẳng còn quan hệ gì nữa rồi, về sau đôi bên hãy nể mặt mũi nhau một chút đi!” Kiều Nhã Nguyễn nói xong rồi dứt khoát xoay người đi vào phòng thay đồ thay lại quần áo.Phong Phong vẫn đứng im ở nơi đó không nhúc nhích, mỗi một câu nói của Kiều Nhã Nguyễn đều giống như từng bước đẩy anh ta xuống địa ngục.
Cô ấy nói anh ta đã cứu ba của cô nhưng cô đã lạy anh ta một lạy, coi như đã trả ơn xong rồi.Trong cơn gió lạnh căm căm ấy, chính anh ta đã ép cô phải quỳ xuống.Nhưng cũng chính cái lần quỳ gối đó đã chặt đứt toàn bộ đường lui của anh ta.Phong Phong, rốt cuộc là mày muốn làm cái gì đây?Kiều Nhã Nguyễn thay quần áo xong thì nhận lấy lễ phục được nhân viên gói lại kỹ càng.
Cô nói lời cảm ơn rồi đi ra ngoài, trùng hợp lại đụng trúng George ngoài cửa.“Rốt cuộc thì cậu muốn làm cái gì đây, Emi đã đợi cậu suốt ba tiếng đồng hồ rồi, chẳng phải thử đồ xong là có thể đi rồi sao? Tôi vừa mới đi vào thì thấy Kiều Nhã Nguyễn.
Tại sao cậu cứ thấy con nhỏ đó là lại không đi được luôn vậy hả? Cậu có biết buổi hẹn với Emi hôm nay ảnh hưởng đến thế nào đối với việc cậu được nhận giải Oscar không!” George tức giận hét lên, dường như cả phòng khách đều có thể nghe hết được lời anh ta nói.Con nhỏ kia?Kiều Nhã Nguyễn nghĩ người trợ lý này ăn nói thật khó nghe.------oOo------.