Thủy An Lạc quăng cho anh một ánh mắt lạnh băng, nói: “Vết thương quá sâu cần phải khâu lại, làm sao bây giờ?” Ở đây cô cũng không có dụng cụ để khâu vết thương...Thủy An Lạc còn chưa nghĩ xong thì Lý Tử đã lôi một cái hộp ra: “Làm một bác sĩ mà không chuẩn bị sẵn mấy thứ này thì ra đường đừng có nhận là học trò của anh!”Thủy An Lạc: “...”Má, có ai không có việc gì mà lúc nào cũng ôm khư khư dụng cụ khâu vếtthương chứ?“Trước đây em mới chỉ khâu vết thương cho thú cưng thôi, anh đừng có ghét bỏ nó xấu xí đấy nhé.”“Đồ đệ à, nhớ thuốc tê, đừng có coi anh là chồng của em!” Lý Tử nhìn ai kia đang định đâm luôn kim vào da thịt mình liền cuống cuồng nói.
Trên thế giới này đâu phải ai cũng là tên biến thái, không có cảm giác đau như Sở Ninh Dực chứ.“À à...” Thủy An Lạc vội vàng tìm lấy thuốc tê, sau đó lại quay lại xử lý vết thương cho Lý Tử: “Lần trước lúc em lấy đạn ra cho anh Sở, anh ấy đâu có nhiều yêu cầu như vậy đâu.”“Chị hai à, chị cho rằng trên thế giới này có mấy người biến thái được như chồng chị hả.” Lý Tử khóc không ra nước mắt mà nói.Thủy An Lạc cẩn thận thoa thuốc tê lên miệng viết thương của Lý Tử, sau đó nói: “Đừng gọi em là chị hai nữa, em sợ bị sét đánh lắm.”Lý Tử đang nằm trên giường lại bật cười, hiện giờ vết thương không đau như lúc trước nữa, anh cúi đầu nhìn chằm chằm cô gái đang chăm chú khâu vết thương cho mình: “Không muốn biết lý do tại sao anh lại bị thương à?”“Giết người cướp của chứ gì?” Thủy An Lạc ngày càng cảm thấy bức bối trong lòng, thế nhưng cô lại cố gắng nhịn xuống.“Em không cần biết.”Thủy An Lạc: “...”“Có tin em là banh vết thương của anh ra luôn không!”“Em thật ác quá đi!”Sau đó hai người họ không nói gì với nhau nữa, đại khái là do Lý Tử đã quá mệt mỏi cho nên lúc Thủy An Lạc khâu vết thương thì anh ta đã dần dần ngủ thiếp đi.Thủy An Lạc cố nhịn xuống cảm giác khó chịu tới khi khâu xong vết thương, cuối cùng không nhịn được nữa mà lập tức mở cửa lao thẳng vào toilet, sau đó nôn toàn bộ bữa trưa ra.“Tìm kỹ đi, chắc chắn đang ở quanh đây thôi!” Thủy An Lạc vừa nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền lập tức đứng dậy rồi cẩn thận đi ra ngoài, sau đó khóa trái cửa lại, như vậy bên ngoài sẽ không biết ở đây có người.Thủy An Lạc cúi đầu nhìn người đang nằm trên giường, sau đó cẩn thận đỡ anh vào phòng nghỉ bên trong rồi lại thu dọn những vết máu vương vãi trên sàn nhà cùng những mảnh vải dính máu.Thủy An Lạc quay trở lại phòng ngủ nhìn Lý Tử đang ngủ say.
Anh to gan thật đấy, chẳng lẽ không sợ bị những kẻ đó tìm được sao?Thủy An Lạc cầm di động lên nhưng không dám phát ra bất cứ âm thanh gì.
Cô chỉ có thể yên lặng gửi một tin nhắn cho Sở Ninh Dực.“Rào rào...”Cửa sổ bên ngoài bị người đập vỡ.
Thủy An Lạc khẽ run lên một cái sau đó lén lút đi tới cửa phòng nghỉ để nghe động tĩnh bên ngoài.Rèm cửa sổ bị người ta kéo lên cao một đoạn khiến ánh sáng bên ngoài chiếu vào.Thủy An Lạc nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, chắc là bảo vệ tới rồi.Cho nên những người đó mới phải phá cửa sổ mà vào như vậy.Thủy An Lạc nghe thấy tiếng những kẻ đó bị bảo vệ đánh đuổi rồi mới coi như yên tâm.
Cô quay đầu lại nhìn người đàn ông đang nằm trên giường: “Lần này anh chọc phải con chó cũng ghê gớm đấy.”Thủy An Lạc vừa mới dứt lời thì di động của cô đã sáng lên.
Cô vừa thấy tên người gọi tới liền vội vàng bấm nhận: “Người đã đi rồi, bị bảo vệ đuổi đi.”“Lý Tử đâu?”“Anh ấy đang ngủ, nhưng mà vết thương của anh ấy mới được em sơ cứu qua loa thôi, làm sao bây giờ?” Thủy An Lạc hỏi.“Trước hết em cứ chờ ở đấy, anh đến ngay, tạm thời không được ra khỏi phòng!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.Thủy An Lạc gật đầu đồng ý rồi lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lý Tử.
Cô tò mò hỏi: “Dạo này anh ấy đã đi đâu vậy? Là ai đã làm anh ấy bị thương thế?”------oOo------.