Thủy An Lạc hỏi xong nhưng người bên kia vẫn không lên tiếng trả lời.
“Bí mật à?” Thủy An Lạc buồn bực hỏi, dù sao công việc của bọn họ bề bộn như vậy cũng đều phải giữ bí mật cả.
“Không phải.
” Sở Ninh Dực ho khan một tiếng: “Việc này anh vẫn chưa biết được.
” Lần này Sở Ninh Dực không nói dối, quả thật đến giờ anh vẫn chưa biết rõ ràng về chuyện tình của Lý Tử.
Ặc!Cũng có việc mà anh Sở không biết cơ à?“Nhưng mà lần này em đã bình tĩnh hơn rất nhiều rồi.
” Sở Ninh Dực thấp giọng cười một tiếng.
Cô bé trước đây chỉ biết khóc lóc sợ hãi, giờ đã biết xử lý gọn gàng mọi chuyện rồi còn gửi tin nhắn thông báo cho anh.
“Ai da, già rồi, già rồi.
” Thủy An Lạc làm bộ làm tịch nói một câu khiến Sở Ninh Dực bật cười.
“Bảo vệ hồi nãy là do anh gọi tới à?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.
“Ừ.
” Sở Ninh Dực trả lời, những người đó không muốn đả thảo kinh xàcho nên chắc chắn không ngốc đến mức để xảy ra xung đột.
Thủy An Lạc lại quay đầu nhìn Lý Tử đang nằm trên giường: “Lá gan của anh ấy đúng là lớn thật, không sợ không gặp được em sao?”“Quả thật rất lớn.
” Sở Ninh Dực gật đầu tán thành.
Thế nhưng việc Lý Tử gặp chuyện không may mà lại nhớ tới Thủy An Lạc đầu tiên khiến Sở Ninh Dực cảm thấy rất khó chịu.
Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, em gái anh, nói cộc lốc như vậy làm cái gì hả? Không nghe ra được là cô đang nói đểu đấy sao?“Bao lâu nữa anh đến?” Thủy An Lạc buồn bực nói, thế mà anh chẳng thèm khích lệ cô gì hết!“Hai mươi phút nữa, đến rồi anh sẽ gọi cho em!” Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn đồng hồ rồi nói.
“Anh không thể nói là anh không tắt máy điện thoại được sao?” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.
Sở Ninh Dực: “! ”Quả nhiên, không thể trêu vào phụ nữ đang mang thai mà.
“Phóng xạ của điện thoại di động quá lớn, ném qua một bên cho anh!” Sở Ninh Dực nhíu mày nói.
Thủy An Lạc: “! ”Sở Ninh Dực ở đầu bên kia đã tắt máy.
Thủy An Lạc chỉ còn biết chu mỏ nhìn di động của mình sau đó quẳng nó sang một bên.
Thủy An Lạc ngồi xổm xuống nhìn người đang nằm trên giường, chắc là do mất quá nhiều máu cho nên sắc mặt của Lý Tử lúc này tái nhợt chẳng khác nào tờ giấy.
“Chắc không phải là anh đang trả thù cho anh trai anh đấy chứ! Nhưng mà chẳng phải anh trai của anh bị Viên Hải giết chết sao? Chẳng nhẽ Viên Hảichết rồi vẫn chưa đủ à?” Thủy An Lạc khẽ thở dài một cái rồi lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, sau đó từ tử đếm ngược thời gian chờ Sở Ninh Dực tới đón.
Sở Ninh Dực đến cửa rồi gọi điện cho Thủy An Lạc.
Cô nhận được điện thoại rồi vội vàng chạy ra mở cửa.
Dưới mặt đất rải rác rất nhiều mảnh kính cửa sổ bị đập vỡ.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn chúng nó rồi dứt khoát bế ngang Thủy An Lạc lên rồi sải bước vào phòng nghỉ.
Thủy An Lạc: “! ”Chỉ là mấy miếng thủy tinh thôi mà, cô cũng đâu phải người mù.
Đến phòng nghỉ, lúc này Lý Tử vẫn chưa tình lại nên Thủy An Lạc thấp giọng nói: “Trên lưng anh ấy bị người khác dùng dao găm chém, trên người có một vết máu bầm, có điều đều chỉ là vết thương ngoài da thôi.
”Hiển nhiên là Sở Ninh Dực cũng chẳng muốn biết cái người đàn ông này bị thương thế nào.
“Trên lưng?” Đây là chỗ tốt.
“Em chạm vào thắt lưng anh ta?” Đây mới là vấn đề trọng điểm.
Thủy An Lạc: “! ”Một câu của Thủy An Lạc lập tức nuốt ngược trở lại, đây là lúc thích hợp để nói cái chuyện này sao?Sao người đàn ông này không thể bình thường một tí được vậy hả?“Em chỉ xử lý vết thương cho anh ấy thôi!” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó cô lại cúi đầu nhìn Lý Tử: “Có lẽ anh ấy sẽ không tỉnh lại ngay đâu, làm sao bây giờ? Còn phải đi sát trùng vết thương nữa mà.
”Sở Ninh Dực xem qua vết thương của Lý Tử, quần áo trên người anh ta rách nát cả rồi, hoàn toàn không còn giá trị sử dụng gì nữa.
“Ngủ ngon lành thế cơ mà, sao anh ta lại tin em như vậy?” Sở Ninh Dực lại lạnh lùng nói.
------oOo------.