Bởi vì không muốn thấy nơi mà ba cô đã từng sống sao?Thủy An Lạc không biết vì sao mà một người phụ nữ lại có thể thích hai người đàn ông cùng một lúc.
Ít nhất thì cô không làm được điều đó, thế nhưng mẹ cô lại làm được rồi.Mẹ cô yêu Lạc Vân, thế nhưng cũng yêu ba cô.Chỉ tiếc rằng ba cô không làm được chuyện coi mẹ cô là duy nhất, vì vậy bà lựa chọn Lạc Vân.Thủy An Lạc tiễn Long Man Ngân rời đi nhưng trong lòng vẫn còn thổn thức.
May mà Sở Ninh Dực đã rời khỏi quân đội, nếu không cô cũng chẳng biết được bản thân mình liệu có trở nên ích kỷ như mẹ mình hay không.Thủy An Lạc nghĩ nghĩ rồi ngồi xuống ghế, sau đó lấy báo cáo của mình ra.***Tại lầu hai mươi hai của khách sạn.Cả núi giả và suối phun đều đã được hoàn thiện, chỉ còn ba mươi cái bàn để bày trong tiệc cưới.Theo lý mà nói thì hôn lễ của Sở Ninh Dực có dùng đến ba trăm bàn cũng không quá đáng, thế nhưng bây giờ lại chỉ có ba mươi bàn.
Hơn nữa cả ba mươi bàn này đều do đích thân Sở Ninh Dực lên danh sách, cơ bản đều là người quen, chỉ có một bàn là để cho giới truyền thông.Chính giữa mỗi tấm bàn đều được thiết kế với mâm xoay tròn đặc biệt.
Chiếc mâm xoay này rỗng ruột, bên trong được trang trí khung cảnh nhưng đáng tiếc vẫn chưa hoàn thành xong.“Hiện tại chờ bên phía nhà xưởng gấp rút sản xuất búp bê, sau đó có thể trưng bày khung cảnh trong mâm xoay được rồi.” Giám đốc vừa đi theo chân Sở Ninh Dực vừa nói, sau đó ông ta xốc tấm vải trắng đang phủ trên mặt bàn lên để cho Sở Ninh Dực xem xét.“Mấy mẫu này đều do nhà thiết kế đích thân trình bày, tầng hai mươi hai đã bị niêm phong, sẽ không có nhân viên nào lên đây được cả.” Giám đốc tiếp tục nói.Sở Ninh Dực gật đầu rồi cúi nhìn cảnh trên bàn, sau đó anh lại ngẩng đầu nhìn những bức tường xung quanh.
Trên trường là hình ảnh quá khứ của anh cùng Thủy An Lạc, ngoại trừ lúc cầu hôn có sử dụng một ít thì bây giờ anh đã tìm được thêm rất nhiều, cổng vòm dùng màu tím biếc mà trước đây Thủy An Lạc rất thích, chỉ tiếc hiện giờ màu mà cô ghét nhất chính là màu tím cho nên đã dùng màu hồng nhạt và trắng thay thế.Dưới mặt đất trải thảm lông cừu trắng tinh phản chiếu lại đèn ngũ sắc bên trên, hoàn toàn không có sắc tím nào.“Tổng tài, về vị trí của mục sư...”“Không cần mục sư.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt đáp lời một bên nhìn đài cao trống trải, sau đó anh bảo chú Sở đem thiết kế đã chuẩn bị sẵn giao cho giám đốc khách sạn.Vị giám đốc nọ cung kính nhận lấy, sau khi xem thì hơi bất ngờ: “Hỷ đường? Ngài muốn áp dụng hình thức bái trời đất truyền thống của Trung Quốc sao?” Đại khái là vì trước giờ ông ta chưa từng thấy ai dùng như vậy cả.Sở Ninh Dực gật đầu: “Có vấn đề gì sao?”“Dạ không.” Giám đốc vội đáp lại: “Phong cách trang trí hội trường liệu có phải thay đổi không? Phong cách truyền thống Trung Quốc thì hẳn nên lấy màu đỏ thẫm làm chủ đạo.”“Không cần.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt trả lời, anh muốn làm cổng vòm là vì Thủy An Lạc muốn ba của cô dắt cô đi tới bên cạnh anh.Giám đốc không dám hỏi thêm gì nữa nên chỉ có thể nghe theo.Giám đốc rời đi, chú Sở lại tiến lên trước một bước: “Thiếu gia chuẩn bị lâu như vậy rồi, chắc chắn lần này thiếu phu nhân phải sững sờ lắm đây.”Sở Ninh Dực đưa mắt nhìn xung quanh.
Dường như anh đang nghĩ xem có còn cái gì phải lưu ý nữa không.“Tôi vẫn cứ cảm thấy thiếu một cái gì đó?” Sở Ninh Dực nhíu mày nói.“Là ảnh cưới! Còn thiếu ảnh cưới bày trong sảnh.” Chú Sở lên tiếng nhắc nhở.Sở Ninh Dực hiểu rõ liền gật đầu: “Đúng rồi.” sau đó nhanh chóng rời đi.Chú Sở cũng theo sau, trong lòng ông đang vui mừng thay cho Sở Ninh Dực.
Đại khái là từ khi ông đi theo Sở Ninh Dực đến giờ thì đây là lần đầu tiên ông thấy anh lại để tâm làm một việc gì đến vậy.Buổi trưa Thủy An Lạc nhận được điện thoại của Sở Ninh Dực: “Ảnh cưới?” Thủy An Lạc hơi bất ngờ.
“Chẳng phải lúc trước đã chụp rồi đấy sao?” Tuy chỉ có một tấm lại còn là tấm Sở Ninh Dực chỉ ứng phó chụp cho xong.------oOo------.