Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy Trốn

Chương 1494: Nữ Vương Trở Về 7





Bánh Bao Đậu hơi hơi bĩu môi rồi tỏ vẻ đáng thương, nói: “Ba yêu mẹ nhất, lần nào cũng giúp mẹ thôi!”Đó là vì não mẹ quá tàn, chỉ có nước bị bắt nạt.

Thế nhưng Tiểu Bảo Bối thật sự không dám nói ra mấy câu này.

Nhóc sợ mẹ sẽ đi mách với ba.

“Ha ha, may mà bé con này nhìn chẳng giống mày, nhìn xem, xinh ghê cơ!” Kiều Nhã Nguyễn nói ôm lấy Bánh Bao Đậu đặt lên đùi mình.

“Ba con nói con giống ba con, đẹp như là ba con vậy.

” Bánh Bao Đậu hưng phấn nói, cô nhóc này cực yêu cái đẹp, bé con thích nhất là được người khác khen xinh.

Kiều Nhã Nguyễn: “! ”Lời này có vẻ như cũng chỉ có Sở tổng mới nói ra được.

Kiều Nhã Nguyễn đang chơi đùa với Bánh Bao Đậu thì di động của Thủy An Lạc đột nhiên vang lên, cô với lấy di động, nhìn thấy tên người gọi tới thì lập tức bấm nhận.

“Đàn anh.


”“Lạc Lạc, em có ở cùng với Kiều Nhã Nguyễn không?” Giọng của Mặc Lộ Túc cũng vẻ không được tốt lắm.

Thủy An Lạc hơi khựng lại một chút, cô quay đầu nhìn Kiều Nhã Nguyễn rồi nói: “Có ạ, có chuyện gì thế?”“Mấy đứa bây giờ tới bệnh viện một chuyến đi, có việc gấp!” Mặc Lộ Túc trầm giọng nói.

Thủy An Lạc đáp lời, cô cúp máy rồi quay sang nhìn Kiều Nhã Nguyễn:“Đàn anh bảo tao với mày đến bệnh viện, không nói rõ nguyên nhân.

”Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày: “Làm sao đàn anh biết tao đã về?”Thủy An Lạc nhún vai, cô cũng không biết chuyện này không phải do cô nói ra, nhưng xem tình hình trước mắt thì khó mà nói không có liên quan gì tới Phong Phong.

“Bánh Bao Đậu, con xuống đi, mẹ với mẹ nuôi phải ra ngoài.

” Thủy An Lạc nói rồi liền bế Bánh Bao Đậu xuống.

“Mẹ cho Bánh Bao Đậu đi cùng đi mà.

Bánh Bao Đậu ở nhà chán lắm!!!” Bánh Bao Đậu cuống lên, mềm giọng làm nũng.

“Anh trai ở nhà chơi với con, mẹ đi một lát rồi về ngay.

” Thủy An Lạc nói rồi thả cô bé xuống đất.


Bánh Bao Đậu kiên quyết ôm chân Thủy An Lạc không buông: “Anh hai sẽ lập tức đi tìm chị Miên Miên thôi.

Anh ấy cũng chẳng cần Bánh Bao Đậu! Mẹ cho Bánh Bao Đậu theo với! Bánh Bao Đậu hứa sẽ ngoan mà!”“Chậc, chậc, chậc, đây là đứa bé hai tuổi đấy hả? Mấy đứa nhà mày đều “phản” hết à?” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi ngẩng đầu nhìn lên lầu, nghe nói Bánh Bao Rau còn đang ngủ trên đấy.

“Mẹ đưa em đi cùng đi! Con cũng chẳng muốn cứ phải chạy theo em ấy mãi đâu!” Em gái nghịch như trâu ấy, cũng chỉ có ba mới có thể theo nổi thôi, chứ nhóc tự nhận mình làm không nổi.

“Anh hai ghét bỏ em, em không đi nữa!” Cô nhóc hừ một tiếng, cái chân ngắn tũn bước tới trước mặt anh hai nhà mình, chống nạnh nhìn Tiểu Bảo Bối.

Thủy An Lạc lập tức vẫy vẫy tay với Kiều Nhã Nguyễn ý bảo mau đi nhanh lên, lần nào cũng phải dùng cách này mới thoát được con bé ngu ngốc này.

Tiểu Bảo Bối đưa tay xoa đầu em gái: “Thế chẳng phải là em ghét anh đấy còn gì?”“Bánh Bao Đậu không có, Bánh Bao Đậu muốn chơi với anh hai!” Bánh Bao Đậu hầm hừ nói.

Tốt, rất ngu ngốc, rất giống mẹ.

Bánh Bao Đậu nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc cô nhóc quay đầu lại thì cánh cửa đã đóng lại rồi, quan trọng là cả mẹ lẫn mẹ nuôi đều không thấy bóng dáng đâu nữa cả.

Miệng của Bánh Bao Đậu khẽ há ra, bây giờ xem ra cũng chỉ có thể chơi với anh hai thôi, cô bé lại bị anh hai lừa rồi.

Kiều Nhã Nguyễn cùng Thủy An Lạc đi xuống lầu, lúc chạy xe Kiều Nhã Nguyễn vẫn còn ngoái đầu lại nhìn: “Con bé đó chắc chắn là con gái mày, ngốc y như mày luôn!”“Mày mới ngốc, cả nhà mày mới ngốc, mau lái xe đi!” Thủy An Lạc tỏ ra ghét bỏ nói.

Nhưng mà Sở Ninh Dực cũng thương yêu cô con gái này nhất, anh trai thì y như đứa bé được nhặt về còn cô bé thì chẳng khác gì một công chúa nhỏ.

------oOo------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.