Dư âm của cái tát này vang vọng rất lâu trong đồn cảnh sát.Tay phải của Thủy An Lạc vẫn còn đang dừng lại giữa không trung, tất cả động tác liền mạch trôi chảy, khiến người ta không rõ nó đã xảy ra thế nào.Khí lạnh quanh người Sở Ninh Dực tỏa ra dường như có thể khiến tất cả mọi người ở đây đông cứng."Thủy An Lạc, em làm gì vậy?" Sở Ninh Dực gằn giọng nói, gương mặt lúc này còn đang tê rát, đau nhức, có thể thấy Thủy An Lạc đã dùng sứcđến thế nào.Thủy An Lạc nhìn anh với ánh mắt vừa phẫn hận vừa châm biếm, cuối cùng cô lướt qua người anh rời khỏi đây.Sở Ninh Dực siết chặt nắm đấm.
Sau khi Thủy An Lạc bỏ đi, cơn giận cuối cùng cũng không thể áp chế được, nhưng lại không thể bộc phát ra ngoài, chỉ có thể dùng hơi thở lạnh lẽo của mình đóng băng cả thế giới lại.
Vì muốn diệt trừ nhân tố gây nguy hiểm cho cô nên anh mới diễn một vở kịch như vậy, nhưng cô nàng này lại không cảm kích, thậm chí còn dám đánh anh?Ánh mắt Sở Ninh Dực đảo qua những con người đang vội vàng dời ánh mắt ra chỗ khác, tức giận nói: "Còn không bắt người đi, nhìn tôi làm gì?" Nói xong cũng nhấc chân rời khỏi đây.Thủy An Lạc ra khỏi đồn cảnh sát, ra sức khịt mũi, cố gắng không để mình bật khóc."Thủy An Lạc!" Sở Ninh Dực sải bước đuổi theo cô, một tay giữ lấy cổ tay cô, gương mặt đầy phẫn nộ hầm hầm nhìn cô, hoàn toàn không biết mình đã sai ở đâu.Thủy An Lạc càng giãy dụa, cổ tay lại càng đau, thế nên cuối cùng cô đành phải đứng yên nhìn thẳng vào cái mặt đen sì của đối phương, "Sở tổng, lừa gạt người khác như vậy có thoải mái không? Thủ đoạn lợi dụng người khác của anh cao thật đấy." Thủy An Lạc lạnh lùng châm biếm.Sở Ninh Dực nhíu mày."Biết rõ Viên Giai Di bị dị ứng là giả mà anh lại cố tình bỏ tôi lại giữa đường, chờ gã đàn ông đê tiện kia bắt tôi đi?" Thủy An Lạc nhất thời như mất hết lý trí, cô gào ầm lên, như muốn đem hết nỗi sợ hãi khi nãy trút vào tiếng quát phẫn nộ này."Cô ấy bị dị ứng là thật, anh cố ý tình bỏ em lại, nhưng mà vẫn có người của anh đi theo, hơn nữa, Lạc Hiên cũng ở đó." Sở Ninh Dực giải thích một cách đương nhiên, tất nhiên là anh phải nắm chắc mười phần là sẽ không để cô xảy ra chuyện rồi.Thủy An Lạc nhìn dáng vẻ thản nhiên kia của anh, nhất thời tức quá hóa cười, chỉ có điều là một nụ cười này là một nụ cười giễu cợt: "Sở Ninh Dực, đúng là một kế hay, giờ chắc Lâm Thiến Thân bị anh sỉ nhục đến mức muốn tự sát luôn rồi ấy nhỉ?"Sở Ninh Dực càng nhíu chặt hai hàng lông mày, "Có diệt trừ được cô ta thì mới có thể chắc chắn được là sau này cô ta sẽ không làm được gì nữa." Sở Ninh Dực vẫn nói y như cũ."Sở Ninh Dực, mẹ nó anh đúng là một con heo.
Anh đang bảo vệ tôi đấy à? Anh đang hại tôi, là hại tôi thì có.
Anh có biết lúc tôi biết mình lên nhầm xe thì đã sợ hãi đến thế nào không? Đừng lấy danh nghĩa vì muốn tốt cho tôi để lợi dụng tôi.
Sở Ninh Dực, tôi cho anh hay, Thủy An Lạc tôi đây đếch cần cái lòng tốt đó của anh!" Thủy An Lạc tức giận hét lên."Sở Ninh Dực, anh nói muốn bắt đầu lại từ đầu, nhưng thật ra anh đâu có để tâm gì đến tôi đâu.
Nếu anh thật lòng muốn bắt đầu lại thì sẽ không bao giờ làm như vậy." Thủy An Lạc nói xong, từ từ đẩy tay Sở Ninh Dực ra, "Anh thật sự chẳng hiểu gì cả, anh không hề yêu tôi, cũng sẽ chẳng yêu bất cứ ai, vì anh chỉ biết làm chuyện anh nghĩ, vì anh luôn nắm chắc mọi thứ, vì anh không hiểu thế nào là chuyện bất trắc cả." Thủy An Lạc nói xong liền nhanh chóng xoay người chạy đi, bởi vì cô không biết mình phải dùng thái độ gì để tiếp tục đối diện với anh nữa.Sở Ninh Dực đứng ngẩn người trong gió, nhìn Thủy An Lạc dần dần biến mất khỏi tầm mắt, sau đó cúi đầu nhìn xuống đôi tay từng làm mưa làm gió trên thương trường của mình, vậy mà hôm nay đôi tay ấy lại không thể níu lấy bàn tay của Thủy An Lạc.
Anh ngẩng đầu lên, trên gương mặt lạnh lùng ấy thế mà lại thấy xuất hiện vẻ hoang mang hiếm thấy: Anh đã làm sai điều gì?------oOo------.