Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy Trốn

Chương 306: Làm Gì Thế





Lúc Sở Ninh Dực nhìn mình, Thủy An Lạc cũng vênh mặt nhìn lại anh, dù sao thì cô cũng chẳng làm gì sai cả, có trời mới biết giờ chân cô vẫn còn đang đau đây này.

"Tay nghề tốt phết, lần sau nhớ cắt nham nhở thêm tí nữa!" Sở Ninh Dực hời hợt nói, giọng điệu mang theo sự cưng chiều vô hạn.

Hửm???Sở Ninh Dực vừa dứt lời khiến toàn bộ những người ở đây đều giật mình, bao gồm cả Thủy An Lạc.

Anh cũng không thèm hỏi tại sao mình làm vậy à?Chẳng lẽ anh không sợ là cô cố tình gây sự sao?Lúc này sắc mặt của Lục tổng lại càng khó coi hơn, nhưng gã cũng không dám nổi giận.

Không biết cô nàng Thanh Thanh bị chọc tức hay vì cú ngã vừa rồi mà giờ ngực cô ta đau kinh khủng, thế là cô ta liền lăn đùng ra đất, ngất!Thủy An Lạc giật mình nhìn cô ta cứ thế ngã thẳng xuống đất, chắc không đến nỗi chỉ mới thế đã ngỏm luôn rồi chứ.


Nhưng khi cô thấy cô ta đau đớn đè chặt ngực mình, cô lập tức quỳ xuống xem tình hình của cô ta thế nào, cô đưa tay sờ lên ngực cô ta, rồi lại nắm lấy tay của cô ta xem xét.

Thủy An Lạc giật thót một cái trong lòng, cuối cùng cô quỳ thẳng xuống đất, bắt chéo hai tay ấn lên ngực cô ta, sau đó quay lại nhìn Sở Ninh Dực hét lên: "Gọi xe cấp cứu mau, cô ta có bệnh động kinh.

"Thủy An Lạc vừa dứt lời, đám người xung quanh lập tức dạt ra một khoảng cách nhất định, ngay cả vị Lục tổng kia cũng không ngoại lệ.

Bệnh động kinh có thể dẫn đến chết người đấy.

Sở Ninh Dực cau mày cho người gọi xe cấp cứu, sau đó lại nhìn Thủy An Lạc đang quỳ gối dưới đất cấp cứu.

Xe cấp cứu tới rất nhanh, Thủy An Lạc lập tức cởi giày nhảy lên xe cứu thương, Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn đôi giày cô vừa vứt xuống đất, nhất thời không biết phải nói gì?Mục đích anh tổ chức buổi tiệc rượu này là vì cô, nhưng giờ cô lại đi theo xe cấp cứu mất rồi, vậy nên nơi mà cô thuộc về là bệnh viện chứ không phải cái nơi ăn thịt người như thương trường này sao?Sau khi tới bệnh viện, Thủy An Lạc tận mắt thấy Thanh Thanh được đẩy vào phòng cấp cứu rồi mới yên tâm.

Bộ sườn xám vốn chỉnh tề lúc này nhăm nhúm hết cả, mu bàn chân đã bị tím bầm lên một khoảng, là vết bầm do con mẹ kia giẫm lên lúc nãy.

Thủy An Lạc ngồi trên băng ghế dài bên ngoài phòng cấp cứu chờ kết quả.


Đây là hậu quả của việc bị Sở Ninh Dực quăng cho một cái, nếu như cô ta thật sự xảy ra chuyện gì, e là Sở Ninh Dực sẽ phải chịu trách nhiệm rất lớn.

Lúc Sở Ninh Dực kịp chạy đến bệnh viện thì thấy Thủy An Lạc đang ngồiở ngoài.

Anh bước tới, khoảnh khắc Thủy An Lạc ngẩng lên anh liền ngồi thụp xuống, sau đó đặt đôi giày xuống cạnh chân cô, đúng lúc đó liền trông thấy vết bầm trên chân cô.

"Làm sao thế này?" Sở Ninh Dực lạnh lùng hỏi.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn mu bàn chân của mình: "Bị cô ta giẫm đấy! Nếu không tôi đã chẳng giằng co với cô ta như thế làm gì!" Thủy An Lạc buồn bực trả lời, cô không ngờ lại to chuyện đến mức này.

Con ngươi Sở Ninh Dực thắt lại, như thể đang nghĩ đáng ra vừa rồi anh phải tát cho cô ta một phát mới phải.

Đèn của phòng cấp cứu tắt, Thủy An Lạc vội đứng dậy chạy tới nhìn người bước ra khỏi phòng: "Cô ấy thế nào rồi?"Trông Thủy An Lạc rất suốt ruột, đây là những gì mà Sở Ninh Dực thấy, cô đang lo lắng cho người phụ nữ kia sao?"May mà cấp cứu kịp thời nên không nguy hiểm gì đến tính mạng nữa rồi! Nhưng còn mũi của cô ấy chắc phải nhờ bác sĩ thẩm mỹ tới giải quyết thôi!" Bác sĩ nhún nhún vai, tỏ vẻ bất lực.


Thủy An Lạc đâu thèm bận tâm tới mũi của cô ta, chỉ cần người không chết là được rồi.

Sở Ninh Dực lại càng nhíu chặt lông mày hơn, anh bước tới bế luôn Thủy An Lạc lên, chân đã sưng như cái giò heo rồi mà còn có tâm trạng quan tâm đến sống chết của người khác nữa.

"Anh làm gì thế?" Thủy An Lạc bất thình lình bị bế lên, không nhịn được thốt lên một tiếng.

------oOo------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.