"A~ a~" Tiểu Bảo Bối bực bội, tay khua khoắng càng mạnh hơn.Sở Ninh Dực nhìn cậu con trai đang nổi cáu liền tóm nhóc dậy, sau đó bế lên giữa không trung.Í?Chuyện gì zợ?Tiểu Bảo Bối như một chú rùa bị tóm vào mai, tay chân khua khoắng loạn xạ, nhưng lại không có chút sức lực nào cả.Thủy An Lạc vội quỳ nửa người dậy, nắm lấy cái tay bé xinh của nhóc, cuống lên nói: "Anh mau thả nó xuống đi, đừng làm rơi nó."Tiểu Bảo Bối vung tay, nhưng hình như tìm được quy luật, bỗng bật cười khanh khách, cái chân ngắn cũn đá đá, chắc cu cậu đang nghĩ ba đang chơi với mình đây mà.Sở Ninh Dực không thèm để ý tới cậu con trai nghịch ngợm nhà mình, anh nhíu mày nhìn Thủy An Lạc đang quỳ trên giường muốn đỡ lấy Tiểu Bảo Bối, khàn giọng hỏi: "Cái gì chua cơ?"Hả?Thủy An Lạc đang nghĩ xem nên cứu con trai mình kiểu gì, không ngờ lại nghe thấy Sở Ninh Dực hỏi như vậy.Cái gì chua cơ?Liệu cô có thể nói là sữa bị chua rồi không?Thủy An Lạc thầm trợn trắng mắt, "Không có gì?""Không bóp ra nên bị chua à?" Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn xuống ngực cô, nói chuyện không đứng đắn gì cả.Thử hỏi, nếu một ngày có một người đàn ông nhìn vào ngực bạn, dùng thái độ nghiêm túc rồi hỏi một câu nghe rất khoa học rằng: Không vắt ra, nên bị chua à? Thì đây là một cảm giác đau trứng đến thế nào hả!Thủy An Lạc muốn bế Tiểu Bảo Bối, nhưng tay phải của Sở Ninh Dực lại chuyển hướng, Tiểu Bảo Bối được chuyển qua bên kia khiến Thủy An Lạc bị hẫng tay."Này, anh..." Thủy An Lạc còn chưa dứt lời, cả người đã như bị sét đánh quỳ ngay ở đó.Anh, anh, anh, anh ấy đang làm cái gì vậy?Lúc này Sở Ninh Dực đã kéo cái áo rộng thùng thình của cô lên tới bả vai, để lộ ra bộ ngực xinh đẹp không mặc áo lót.
Trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng, anh liền cúi xuống ngậm luôn vào.Thủy An Lạc vẫn giữ nguyên tư thế quỳ muốn đòi lại con không nhúc nhích, một tay Sở Ninh Dực đặt trên vai cô, tay còn lại giơ Tiểu Bảo Bối lên cao.
Anh quỳ một gối xuống giường, cứ như thế mà hút hết toàn bộ chỗ sữa mà được cho là đã bị chua trong ngực cô.Tiểu Bảo Bối bị ba tóm giơ lơ lửng, ba đang làm gì thế hả?Đó là bát cơm của con!LÀ BÁT CƠM CỦA CON!Tiểu Bảo Bối nhìn bát cơm nhỏ của mình cứ như vậy mà bị daddy chiếm lấy, cái thân nhỏ vặn vẹo, kêu ầm ĩ lên, tay nhỏ khua khoắng loạn xạ.Daddy xấu xa, đó là bát cơm của con cơ mà!Tiểu Bảo Bối vì muốn bảo vệ bát cơm của mình nên vùng vẫy kịch liệt.Sở Ninh Dực giơ nhóc bằng một tay, nhưng lại sợ nhóc vùng vẫy ghê quá sẽ bị đau vì cọ vào quần áo nên anh càng hút sữa thật nhanh.
Mãi tới khi không hút ra vị chua nữa anh mới quăng Tiểu Bảo Bối vào lòng cô.Thủy An Lạc run bắn lên, Tiểu Bảo Bối bị quăng, phản ứng đầu tiên chính là lập tức quay người ngậm lấy "bát cơm" của mình.
Nhưng cu cậu hút mãi, hút mãi, hàng lông mày nhỏ liền cau lại.Thủy An Lạc bị nhóc bú phát đau, không nhịn được hít một luồng khí lạnh.
Tiểu Bảo Bối tủi thân, hết mất rồi…Hết rồi!Hết thật rồi!Tiểu Bảo Bối oán giận, quăng ngay ánh mắt hờn tủi về phía ba mình, ba ti hết sữa của con rồi!Lúc này Sở Ninh Dực cau mày còn khó coi hơn cả Tiểu Bảo Bối, trong miệng vẫn còn cảm giác chua chua, khó uống hơn cả lần trước lúc anh hút ra nữa.Nhưng, cái thứ chua chua này cứ ở mãi trong người cô ấy lâu như vậy sao?Sở Ninh Dực nghĩ, càng nghĩ càng thấy thương vợ nhỏ nhà mình.------oOo------.