Hả?Hình như chủ đề thay đổi hơi nhanh rồi thì phải.
Hơi thở của Sở Ninh Dực thì mập mờ, nhưng mà vấn đề anh hỏi lại nghiêm túc như thế khiến Thủy An Lạc cảm thấy Sở tổng phân liệt mất rồi.
Thủy An Lạc muốn lui về phía sau, nhưng mà bàn tay nóng bỏng như đốt của của anh lại ngăn cảm phía sau lưng của cô, cản lại đường lui duy nhất.
Gặp người nào ý hả?Thủy An Lạc nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Mặc phu nhân?”Mặc phu nhân?Sắc mặt của Sở Ninh Dực hơi đổi một chút, bàn tay đang nắm lấy eo nhỏ của cô hơi lỏng ra.
“Sao bà ta lại biết mà tìm đến em?”Rốt cuộc Sở tổng cũng trở nên nghiêm chỉnh lại rồi.
Thủy An Lạc thở phào nhẹ nhõm: “Bà ấy muốn bảo em khuyên nhủ đàn anh đấy, bảo anh ấy đừng điều tra nữa! Ngoài ra thì cũng không nói gì khác nữa cả!” Thủy An Lạc ăn ngay nói thật: “Em có cảm giác bà ấy thật sự lo lắng cho đàn anh!”“Hừ! ”Ây da! Tiếng hừ của Sở tổng khiến cô cảm thấy đau gan: “Sao thế?”Triệu Thu mà lại thật lòng quan tâm đến Mặc Lộ Túc sao, chỉ một điểm này anh mãi mãi không tin.
Triệu Thu, bây giờ là Mặc phu nhân nhưng trước kia chính là trợ lý của Mặc Doãn.
Ngay từ lúc còn bé, Sở Ninh Dực chưa bao giờ có hảo cảm với người đàn bà này.
Cho đến tận bây giờ cũng vậy, ở trong mắt anh thì người đàn bà kia tâm cơ quá sâu.
“Không có gì, sau này bà ta có tìm đến em cứ thoải mái đuổi đi là được!” Thủy An Lạc vừa nói vừa đưa tay xoa đầu của cô.
Sau khi hai người về đến nhà thì thấy Tiểu Bảo Bối đang ngồi trên thảm chơi đồ chơi, cái miệng nhỏ vẫn còn đang hô to gọi nhỏ kêu bạ bạ, ma ma~Tiểu Bảo Bối nghe thấy tiếng mở cửa của cái đầu nhỏ lập tức xoay qua, thấy người bước vào là mẹ mình thì cái tay nhỏ liền đập xuống đất như đang muốn đứng lên.
Thủy An Lạc thấy nhóc làm động tác như vậy cũng không vội vàng đi tới, mà là đứng đó chờ bé con tự đứng.
Nhưng Tiểu Bảo Bối thử đến hai lần mà đều thất bại cả, cái mông nhỏ đập xuống đất còn cái miệng nhỏ thì bắt đầu bẹp ra muốn khóc.
Thủy An Lạc vội vội vàng vàng đi tới bế con trai của mình lên, sau đó hôn một cái lên khuôn mắt nhỏ nhắm ú na ú nầm của nhóc: “Bé ngốc, cũng biết khóc cơ đấy!”Tiểu Bảo Bối cười khanh khách ôm cổ mẹ âu yếm.
“Trời thu rồi, cứ mưa là lại trở lạnh, càng ngày càng lạnh rồi!” Thím Vu đi ra khỏi phòng bếp, miệng than thở nói.
“Vẫn còn tốt.
” Thủy An Lạc vừa nói vừa ôm Tiểu Bảo Bối ngồi xuống ghế salon, vừa quay đầu lại thì cô đã thấy Sở Ninh Dực đang bước lên lầu nghe điện thoại.
“Haiz, ba của con bận rộn đến nỗi chẳng có thời gian quan tâm chúng ta.
Hai mẹ con mình đáng thương quá đi!” Thủy An Lạc ôm con trai than thở.
Bước chân lên lầu của Sở Ninh Dực ngừng lại.
Anh quay lại lạnh lùng lườm ai kia đang ngồi trên ghế sofa một cái.
Nếu như anh nhớ không lầm thì nguyên một buổi chiều nay anh đã ở chung với cô rồi cơ mà, cái đồ vong ân phụ nghĩa này.
“Bạ bạ~” Tiểu Bảo Bối đứng trên hai chân của Thủy An Lạc, bé con cười tít mắt dùng ngón tay chỉ chỉ người đang đứng trên cầu thang nhìn hai mẹ con nhóc.
Thủy An Lạc thấy vậy thì quay đầu lại, sau đó lập tức hộc máu nhìn người đàn ông đang đứng kia.
Cô chỉ tiện mồm nói chơi chơi một chút thôi mà, thế nào mà anh lại dừng lại thật vậy?Sở Ninh Dực cho cô một ánh mắt “Buổi tối xử lý em” rồi mới tiếp tục lên lầu nghe điện thoại.
“Ừ, chuyện này tôi biết rồi, bên kia cậu chứ cho người giám sát là được!” Sở Ninh Dực nói xong thì người cũng đã quẹo vào phòng ngủ, theo cánh cửa bị đóng lại thì giọng nói của anh cũng bị ngăn trở.
Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối ngồi yên xuống rồi mở ti vi: “Không biết ba của con lại muốn hại ai nữa đây!”“Bạ bạ~” Tiểu Bảo Bối ngồi trên đùi của mẹ vừa nghịch cái tay nhỏ bé của mình vừa gọi, trong miệng không ngừng tuôn ra những thanh âm hơi kỳ quái.
Thủy An Lạc vừa xem ti vi vừa cầm điện thoại tới gọi cho Kiều Nhã Nguyễn, đáng tiếc tổng đài lại báo đầu bên kia đang bận.
------oOo------.