Thủy An Lạc nhìn anh với đôi mắt đầy mong đợi, tựa như đang nói: Đồng ý đi, đồng ý đi mà.
Sở Ninh Dực ngẫm nghĩ xong bèn nói: "Cũng được, nhưng cô phải đồng ý với tôi một chuyện.
""Ngoại trừ cái bản thỏa thuận kia ra thì điều kiện gì cũng được.
" Thủy An Lạc kiên trì giữ vững quan điểm của mình, về còn phần khác hình như cô cũng chẳng có gì anh ta cần cả.
Sở Ninh Dực không thể không nói, đôi lúc cô nhóc này lại luôn có thể nhận ra thứ mà anh muốn và sau đó nhanh chóng có cách đối phó lại.
"Không phải bản thỏa thuận đó, tạm thời tôi chưa nghĩ ra, cứ để nợ đấy đã.
" Sở Ninh Dực chậm rãi mở miệng.
"Đồng ý, vậy mai phát tin tức đi nhé.
"Tiểu Bảo Bối ngồi trong xe bắt đầu thấy nhàm chán, hai người không thể cứ nói chuyện riêng rồi lờ con đi như thế được, thế là cậu nhóc khóc ầm lên.
Thủy An Lạc mau chóng bế con trai lên, câu nhóc lập tức ngừng khóc, tựa như vừa rồi chỉ gào hai tiếng để bắn tín hiệu cho mẹ mình thôi, hai người đừng cứ nói chuyện mãi như thế, cũng bế con lên chơi cùng với chứ.
Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đặt lên đùi mình, như vậy cũng không ảnh hưởng đến chuyện ăn uống của cô.
Cu cậu vươn tay ra đòi ăn nhưng Thủy An Lạc không cho mà vươn tay lấy bình sữa của cậu nhóc tới để cậu ngoãn ngoãn chịu ngồi yên.
Sở Ninh Dực nhìn hai mẹ con, vành mắt hơi nóng lên, có lẽ đây chính là cuộc sống mà anh muốn.
"Chốt rồi đấy nhé, mai tôi sẽ đợi xem tin tức.
" Thủy An Lạc cười tít mắt nói, ai bảo Phong Phong đe dọa cô, lại còn lên mặt bảo cứ đợi đấy nữa chứ.
Sở Ninh Dực không nói gì, Thủy An Lạc xem như là anh đã đồng ý.
"À~ đúng rồi, còn một việc nữa, sáng thứ bảy với chủ nhật tôi phải ra ngoài, anh ở nhà trông con nhé.
" Thủy An Lạc nhớ đến đề nghị của Mặc Lộ Túc cho nên tự nhiên nói.
"Thứ bảy, chủ nhật?" Sở Ninh Dực nhíu mày.
"Làm gì?""Đàn anh của tôi có giúp tôi tìm một chỗ dạy thêm.
" Thủy An Lạc vừa ănvừa nói, trưa mai có thể cô sẽ mời anh ấy đi ăn cơm, xem như để cảm ơn vậy.
"Bộp!!!"Sở Ninh Dực bỗng nhiên đập đũa xuống khiến hai mẹ con cùng phải ngẩng đầu lên nhìn.
Hai người đều chớp chớp đôi mắt to vô tội, như thể không hiểu vị đại gia này lại làm sao nữa.
"Thủy An Lạc, tôi không cho cô ăn cô uống hay sao mà thành tích như vậy còn đòi đi làm gia sư cho người ta hả?" Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.
Thủy An Lạc tự nhiên bị mắng nên phản ứng hơi chậm: "Thành tích của tôi làm sao, chỉ là dạy một đứa bé thôi mà, hơn nữa tôi cũng đâu thể ở đây cả đời được.
"Đại khái là vì bị mắng, cho nên giọng nói của cô có chút ấm ức.
Nhưng Thủy An Lạc nói xong lại phát hiện vấn đề này còn nghiêm trọng hơn trước đó, bởi vì Sở Ninh Dực đã quay xe lăn đi thẳng.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn cục cưng, Tiểu Bảo Bối ôm bình sữa nhìn mẹ, bé không biết gì hết, bé vô tội.
Sở Ninh Dực đột nhiên tức giận khiến Thủy An Lạc có chút quằn quại, đây có được xem là anh ta đang tức giận không? Hay là anh ta sợ mẹ cô về sẽ trách cứ anh ta để cho cô đi làm gia sư? Nếu vậy thì anh ta nghĩ nhiều quá rồi, mẹ cô còn lâu mới cảm thấy chuyện cô đi làm gia sư là sai lầm.
"Ba con chắc là đến thời kỳ mãn kinh rồi.
" Thủy An Lạc nhìn cục cưng, bất đắc dĩ nói.
"Phì phì!.
.
"Tiểu Bảo Bối dùng nước bọt đáp lại mẹ mình, bé không biết gì hết, bé vô tội mà.
Thủy An Lạc nhìn mâm cơm đề huề, lại rầu rĩ trước vấn đề nên ăn hay không.
Với cái tính khí của Sở Ninh Dực, nếu cô ăn hết mâm cơm nàychắc chắn sẽ lại chọc điên anh ta lên mất.
Nhưng, cô vẫn cảm thấy chuyện cô muốn ra ngoài làm gia sư chẳng có gì sai cả.
------oOo------.