Môn Khách Bất Đắc Dĩ

Chương 16



Người đời quen với những điều đã biết, lại rất ít khi tìm hiểu cái chưa biết, đây chính là bệnh chung vĩnh viễn không đổi.

Dịch Khương trước đây vẫn luôn cho rằng thân phận của mình ở thế yếu, bất luận là đi sai một bước nào đi chăng nữa thì đều có thể dẫn đến hậu quả vạn kiếp bất phục. Nàng lo lắng bị người ở đây phát hiện sơ hở, bởi vì bản thân nàng đối với họ mà nói chính là điều họ chưa biết, thế nên luôn nơm nớp lo sợ, cẩn thận dè dặt.

Nhưng một lần nữa ngồi trong đại lao, nàng bỗng nhiên giác ngộ. Thế gian này không có cuộc sống nào là tuyệt đối vững vàng an ổn, có lẩn tránh cũng không chắc chắn có thể yên ổn cả đời. Thật ra, dù làm thế nào đi nữa thì họ cũng sẽ không đoán được lai lịch của nàng, có thể sẽ nghi ngờ, phỏng đoán, đưa ra suy luận, nhưng điều cuối cùng còn lại vẫn chỉ là hoang mang hồ nghi.

Cho nên chuyện này cũng không phải là thế yếu, trái lại đây chính là điểm mạnh đã bị nàng lãng phí lâu nay.

Cửa lao mở rộng, quân Tề đứng hai bên nghiêm chỉnh, dọc theo con đường dài thẳng tắp đến tận bên ngoài nhà lao.

Dịch Khương được thả khỏi ngục.

Nàng chỉnh lại vạt áo, vuốt thẳng mái tóc, chậm rãi bước ra ngoài. Vầng dương rực rỡ giữa trời, một lần nữa được hít thở không khí trong lành bên ngoài, cảm giác thật tuyệt.

Xe ngựa đang đợi, binh sĩ mở đường. Nàng được mời lên xe, cả một đường xe chạy băng băng, không phải đi trên phố lớn huyên náo tiếng người mà là vòng qua đường cái tĩnh mịch xung quanh Vương cung, cả đoạn đường thông thoáng lao về phía trước.

Lúc xe dừng lại, Dịch Khương ló đầu ra, tầm nhìn trước mắt trống trải, là một sân bãi rất rộng, rào chắn cao ngất, không thấy điểm cuối. Chính giữa là hai trụ cửa chạm trổ sừng sững, trên đó treo một tấm biển, chữ viết biểu thị đây chính là giáo trường của Tề quốc.

“Tiên sinh, mời.”

Dịch Khương theo binh sĩ đi vào cổng lớn, bên trong cát bụi mù mịt, trong góc cột rất nhiều ngựa. Nằm ở mãi phía sau chính là bãi cỏ xanh mênh mông rợp trời, chắc là nơi nuôi ngựa.

Chính giữa sân bãi lại có một loạt cột cao được vây thành vòng tròn lớn, các binh sĩ đang ở trong đó luyện tập, âm thanh hô hào khí thế ngút trời. Bên ngoài là là hai cung đường vòng dành cho ngựa, có tướng sĩ người mặc khôi giáp cưỡi tráng mã đang ở đó tỷ thí tài nghệ, gươm thật giáo thật trong tay vung lên hung mãnh, nhìn mà khiến nàng hết hồn.

“Tiên sinh.” Dịch Khương quay đầu, binh sĩ hướng về phía nàng chắp tay mời: “Vương hậu đang ở trên đài đợi ngài.”

Dịch Khương liếc mắt nhìn về phía đài cao dựng bằng gỗ kia, theo bậc thang đi lên.

Hai thị nữ đứng trước tấm bình phong họa tiết đằng long đưa tay vén màn trướng, một nữ tử trung niên mặc trang phục tinh xảo ngồi bên trong, mày như than vẽ môi đỏ như son, gương mặt được trang điểm cẩn thận tỉ mỉ.

“Hoàn Trạch tham kiến Vương hậu.”

Quân vương hậu nhấc tay: “Thượng khanh nói ngài ấy có cách để Tề quốc dứt khỏi chuyện này, đổi lại thỉnh cầu cho Hoàn Trạch tiên sinh. Ta cũng là người cầu tài, cũng không muốn làm khó tiên sinh.”

Dịch Khương len lén liếc mắt nhìn Công Tây Ngô đang ngồi sau chiếc bàn bên trái, hàng mi dài che khuất đôi mắt, không chút phản ứng.

Trong tai Dịch Khương nghe thấy âm thanh thao luyện hùng dũng đầy khí thế kia, đáp lời: “Hoàn Trạch không hiểu, Tề quốc binh cường ngựa tráng, vì sao Vương hậu phải kiêng kỵ Tần quốc?”

“Ngươi chỉ thấy một lần thao luyện, sao có thể phán đoán?” Mi tâm Quân vương hậu nhíu chặt thành đường: “Binh tướng Tề quốc ít ỏi, chỉ có Điền Đan có thể đảm đương trọng trách. Tránh mang rắc rối, vì nước vì dân mới là chuyện tốt.”

Dịch Khương lại liếc về phía Công Tây Ngô: “Ta tin Thượng khanh có kế sách tốt, chẳng qua ta cũng có một biện pháp. Nếu Vương hậu có tâm giao hảo với Tần, vậy Hoàn Trạch nguyện làm sứ giả của Tề, đi sứ Triệu quốc, bẩm rõ lợi hại với Triệu thái hậu. Liên minh hai nước Tề Triệu từ đó chấm dứt, cũng dễ trấn an Tần quốc.”

Hai mắt Quân vương hậu sáng rực: “Lời này là thật?”

Công Tây Ngô đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt sắc lẻm: “Thần cho rằng không được, cho dù Vương hậu muốn phái sứ thần, thì có thể phái người khác.”

Quân vương hậu xua tay ngắt lời hắn: “Lời này của Thượng khanh sai rồi, Hoàn Trạch tiên sinh tới từ Triệu quốc, hẳn được Triệu thái hậu tín nhiệm, việc này để nàng ấy đi là thích hợp nhất.”

Dịch Khương lập tức cúi đầu nhận lệnh: “Hoàn Trạch có thể khởi hành ngay lập tức, quyết không phụ ủy thác của Vương hậu.”

Công Tây Ngô phóng ánh mắt qua, đôi mắt sâu thẳm tựa đầm nước, không thể thấy đáy.

Trong phủ con tin, Triệu Trùng Kiêu vừa nhận được tin Dịch Khương được thả ra, đang định bảo Đam Khuy đi đón nàng thì lại nghe nói nàng đã lên đường đi Triệu quốc, kinh ngạc đến độ thốt không nên lời.

Nàng ta sao có thể ra ngoài? Vừa mới ra lại đến Triệu để làm gì? Lần này đổi lại Triệu Trùng Kiêu ở trước mặt Đam Khuy đi tới đi lui.

Đam Khuy cũng nhíu chặt đầu mày, nội tâm thấp thỏm bất an, tựa vào cửa đại sảnh hướng mắt ngóng trông về phía cổng lớn, tựa như có thể trông thấy Dịch Khương: “Cô nương mới được thả ra từ trong ngục, ngay cả y phục còn chưa thay đã lên đường đi Triệu, cũng không sợ gặp rủi sao, thật khiến ta lo lắng mà.”

“…………….” Triệu Trùng Kiêu dừng bước, sắc mặt đen xì.

Ngươi không thể suy nghĩ điều gì có ích một chút được à?!

Đường tới Triệu quốc Dịch Khương thập phần gian nan. Đã qua thời gian khởi hành nửa ngày, bởi vì nàng không biết cưỡi ngựa, nhưng không thể kéo chậm tốc độ, thế nên lại không thể ngồi xe.

Hai binh sĩ nước Tề đi theo hộ tống, nhìn nàng cầm dây cương, một lúc muốn nhấc chân leo lên, được một lúc lại thu chân về thì đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ liệu có phải đặc sứ đại nhân trước khi lên đường ăn hơi nhiều nên nhấc người không nổi?

Đã qua chính ngọ, ánh mặt trời bên ngoài cổng thành không bị ngăn cản, thiêu đốt nóng rực. Mắt thấy binh sĩ canh giữ trên thành lầu đều sắp xếp thành hàng vây xem, hai vị  binh sĩ nước Tề cuối cùng kiềm không được lên tiếng thúc giục.

Dịch Khương mặt không chút cảm xúc đưa tay ngăn trước mặt hai người, mở miệng: “Ta cần vài thứ, các ngươi chuẩn bị đầy đủ thì lên đường.”

Một Tề binh lập tức xoay mình xuống ngựa, tiến lên chắp tay: “Xin đặc sứ phân phó, thuộc hạ lập tức đi làm.”

Dịch Khương nói rõ một năm một mười, vẻ mặt đối phương kỳ quái, nhưng vẫn theo đó mà làm.

Một lúc sau, Tề binh quay lại, đưa cho nàng đồ đạc nàng cần.

Đó chính là một cái đệm lót đầy vải bông cùng dây, đệm vừa mới làm, đường kim rất thô.

Vải bông quý giá, mà hiện tại trời lại đang nóng, Tề quân cảm thấy đặc sứ hơn nửa là có bệnh.

Dịch Khương phớt lờ binh sĩ trông thành đang ồ ạt vây xem, cũng mặc kệ ánh mắt của hai người đi cùng, tự mình đem đệm bông cột ở đầu gối trái phải, phần eo, khuỷu tay, cổ, lại cố định chắc chắn, lúc này mới một lần nữa cầm dây cương.

Nóng chết có tính là gì, ngã chết mới đáng sợ!

Nàng sờ sờ đầu con ngựa, lại trấn an mấy lần, cuối cùng hít sâu một hơi, cuối cùng trèo lên lưng ngựa.

Bàn tay cầm dây cương khẽ cử động, hai chân thúc vào bụng ngựa cơ hồ cứng ngắc, nhưng con ngựa bên dưới cũng không chịu tuân theo dự định của nàng chậm rãi đi về phía trước mà tựa như sớm đã mất hết kiên nhẫn, vừa nhấc vó liền lao đi.

Ngựa khỏe nước Tề, nổi danh thiên hạ, há có phải chuyện đùa?

Hai Tề binh mắt thấy đặc sứ tựa như tên bắn lao đi, trong tai nghe thấy toàn là tiếng hét của nàng thì nghệch ra hồi lâu mới vội vội vàng vàng thúc ngựa đuổi theo.

Dịch Khương gào thét liên tục một ngày một đêm mới cải thiện, sau đó cuối cùng không còn kêu nữa, bởi vì…cổ họng nàng khàn rồi.

Đây không phải lần đầu tiên nàng đi đường xa, nhưng tuyệt đối là hành trình mệt nhất. Trong ngực là quốc thư của Quân vương hậu, trên đỉnh đầu là nhật thượng nguyệt tà (mặt trời lên mặt trăng xuống), phi ngựa cả đêm, gần như không hề ngơi nghỉ.

Sau mười ngày thì tới được Hàm Đan, lúc xuống ngựa, nửa người Dịch Khương không chút tri giác, hoàn toàn tê cứng dắt ngựa đi vào trong thành, có thể không cần lên ngựa, ui hạnh phúc làm sao.

Không, điều vui mừng nhất chính là nàng thế nhưng không hề ngã ngựa rồi ngỏm củ tỏi.

Chiến hỏa ngay trước mắt, nhưng trong thành Hàm Đan vẫn bình yên như trước, có điều suốt cả đoạn đường không trông thấy người đi đường trang phục hoa lệ mới mẻ, cũng không nghe thấy âm thanh huyên náo thường có. Cả tòa thành rơi vào bầu không khí trầm trọng.

Dịch Khương đã mấy ngày không ngủ, y phục trên người ướt mồ hôi cũng không có thời gian thay, sớm đã chịu không nổi, vừa tới dịch quán liền muốn ngâm mình tắm rửa.

Khi đang tắm rửa trong bồn, nàng tranh thủ chợp mắt một lát, bốn bề yên tĩnh, tai cũng không nghe thấy tiếng huyên náo trong thành, thậm chí có một loại cảm giác cảnh còn người mất.

Thỉnh cầu được cầu kiến Triệu thái hậu được gửi đi, tới sau giờ trưa ngày hôm sau, Triệu vương cung cuối cùng phái người tới.

Triệu vương cung không hoa lệ như Tề cung, nhưng sự trang nghiêm thì có thừa.

Dịch Khương theo bước thị tòng đi tới tẩm điện Triệu thái hậu, bỏ giày bước vào điện, xung quanh tĩnh mịch không người, ngay cả thị nữ cũng không có.

Nội điện được bày trí giống như trước, không chút thay đổi, nhưng Triệu thái hậu lại có rất nhiều đổi thay, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, người cũng càng ngày càng gầy.

Dịch Khương mặc bộ thâm y bằng tơ lụa trắng do Quân vương hậu ban thưởng, đứng trước mặt bà hành lễ, trong tai truyền đến âm thanh nhẹ nhàng trầm thấp như trước kia của bà: “Hoàn Trạch tiên sinh ấy vậy mà lại lấy thân phận sứ giả nước Tề quay về, thật khiến ta kinh ngạc.”

Dịch Khương cụp mắt, giọng cũng khàn khàn: “Hoàn Trạch thân là sứ giả, nhưng trong lòng có Triệu, mong thái hậu minh giám.”

“Ồ? Làm thế nào thấy được?”

“Hoàn Trạch lần này tới Triệu, quả thực là tự cứu mình, nhưng cũng có thể cứu được Triệu quốc.”

Triệu thái hậu nghe thấy lời này thì từ từ ngồi thẳng dậy, đưa tay về phía nàng. Dịch Khương bước lên, nghe bà thấp giọng nói: “Nếu tiên sinh có thể cứu Triệu quốc, ta sẽ thu hồi lời nói lúc trước, phong tiên sinh làm Thượng khanh.”

Dịch Khương không khỏi bật cười: “Thái hậu, ta là nữ nhi.”

Triệu thái hậu lắc đầu: “Tiên sinh cũng giống như ta, sinh ra trên đời đã là bất hạnh, nhưng cũng là đại hạnh.”

Dịch Khương không hiểu.

Triệu thái hậu chậm rãi nói: “Trước đây ta cảm thấy, sinh ra là nữ tử vương thất rất bất hạnh, vừa tròn mười sáu thì đã bị định hôn tới vương thất khác, không có nửa phần cứu vãn đường sống. Nhưng sau này nghĩ lại, ta không sinh ra làm nữ tử trong một gia đình bình thường lại là chuyện may mắn nhường nào. Ít nhất đời này ta cơm áo không lo, rất nhiều việc cũng có có thể tự mình làm chủ, càng không cần phải gánh chịu khổ cực do chiến tranh, chịu nỗi khổ lưu lạc đầu đường xó chợ. Tiên sinh và ta, lẽ nào lại không giống nhau sao?”

Dịch Khương liền thông suốt.

Lời này không sai. Nàng từng vì thân phận là đệ tử Quỷ Cốc mà đau đầu, bởi vì so với trước đây, đây là một thân phận đầy nguy hiểm. Nhưng nếu như ở tại nơi này, nàng chỉ là một thiếu nữ trong gia đình bách tính bình thường ở tầng lớp thấp, có thể rất nhanh sẽ bị sắp đặt gả chồng, sống một đời bình thường, không có khả năng phản kháng, thậm chí còn phải giãy giụa tìm kế sinh nhai, há không phải cũng là một loại thống khổ?

Trong xã hội không có nhân quyền này, thân phận của nàng đã là một lợi thế cực lớn, có thể làm rất nhiều việc.

Nàng mím môi, ngẩng đầu nói: “Thái hậu lòng dạ rộng lớn, Hoàn Trạch lĩnh giáo.”

Triệu thái hậu một tay chống trán tựa người vào tháp, lắc lắc đầu: “Đáng tiếc tình hình chiến tranh không rõ, khó mà cứu Triệu.”

“Hoàn Trạch có một kế muốn bàn bạc cùng Thái hậu, có lẽ sẽ cứu được Triệu.” Dịch Khương từ đầu đến cuối không hề lấy ra quốc thư của Quân vương hậu, tiến lên trước vài bước, ghé sát bên tai Triệu thái hậu, thì thầm một lúc.

Ngày hôm sau, Dịch Khương lên đường quay về Tề quốc, khi tin tức truyền tới tai Công Tây Ngô thì nàng đã sắp tới thành Lâm Truy.

Bởi vì Tề vương bệnh nặng, Tề vương cung nhiều ngày không còn lên triều, mọi chuyện đều xử lý trong thiên điện.

Quân vương hậu dẫn Thái tử Kiến và một vài đại thần tâm phúc chờ trong điện, đã có phần không kiên nhẫn, mãi tới khi binh sĩ chạy tới bẩm báo nói Hoàn Trạch tiên sinh đã vào cung thì mới coi như an tâm.

Sau khi thông truyền ba tiếng, ánh mắt Công Tây Ngô quét về phía cửa điện.

Thiếu nữ bước vào điện không mộc mạc như trước nữa, thâm y váy dài tay rộng thêu hoa văn tối màu, cổ áo và tay áo đều có đường viền màu đỏ, tóc cột cao, nhưng lại thả dài ở sau lưng, theo bước chân tiến vào nhẹ nhàng lay động, trong áp lực lại có nhiều phần nhẹ nhàng xinh đẹp.

“Tiên sinh rốt cuộc đã quay lại rồi, tình hình thế nào?” Quân vương hậu không chờ Dịch Khương hành lễ liền từ sau bàn hơi nghiêng người về trước cất tiếng hỏi.

Dịch Khương đáp: “Thần đã ký kết minh ước mới với Triệu quốc, từ nay về sau hai nước bang giao như huynh đệ, giao hảo nhiều đời, cùng nhau kháng Tần, tuyệt không hai lời.”

Bốn bề tĩnh mịch, mấy vị đại thần cũng bật dậy.

Trên gương mặt tinh xảo của Quân vương hậu có vài phần không nén được giận: “Là tiên sinh nói nhầm, hay là ta nghe nhầm?”

Dịch Khương rũ mi cụp mắt, vững vàng trầm tĩnh đáp: “Vương hậu không nghe nhầm, thần cũng không nói nhầm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.