Môn Khách Bất Đắc Dĩ

Chương 25



Nước hồ lạnh giá, chớp mắt toàn thân đã ướt đẫm.

Dịch Khương biết bơi nên không hoảng hốt, nhưng nàng hiện tại bị trói như cái bánh chưng, làm thế nào cũng không giãy giụa được, rất nhanh liền từ từ chìm xuống đáy hồ.

Một hơi thì có thể nín thở trong bao lâu chứ? Nàng ngước mặt lên, nhìn về phía vầng trăng chao nghiêng trên mặt nước, cảm giác được một cách rõ ràng nước đang từ từ ọc ọc vào tai, đầu óc cũng dần trở nên mơ hồ, thế nhưng não bộ lại bỗng nhiên tỉnh táo vài phần.

Chắc là sắp chết ở đây rồi. Không chết trong ngục, không chết trên đường từ Ngụy quốc về, thế nhưng lần này có thể sẽ không tránh được.

Cổ tay gần như bị cọ rách mà vẫn không thể nào thoát khỏi dây trói, nước hồ cuối cùng xộc vào, rất đau, phổi dường như sắp nổ tung. Sợ hãi cùng lo âu vào khoảnh khắc này hết thảy đều xông lên, đánh đập cắn xé khiến lý trí còn sót lại của nàng gần như không còn. Trong lúc nàng liều mạng giãy giụa thì vẫn càng lúc càng chìm sâu xuống dưới, trong đầu chỉ còn sót lại khát vọng sống sót…

Người ở trên bờ đứng một hồi lâu, thậm chí còn ném xuống một cục đá to, cuối cùng an tâm rời đi.

Đam Khuy thúc ngựa đuổi theo không bao lâu thì biết mình phạm sai lầm, vội vàng quay lại nhưng chỉ thấy mấy hộ vệ đã bị thương. Họ vô cùng hoảng loạn chỉ về một hướng, xin Đam Khuy nhanh chóng cứu người, chậm trễ sẽ bị Triệu thái hậu hỏi tội, ai cũng không gánh được.

Đam Khuy giục ngựa chạy vào rừng cây, gặp được mấy hộ vệ khác nhưng đều lắc đầu nói không tìm thấy. Nội tâm hắn càng lúc càng hoảng, vội nghĩ tới hiện thời hẳn là vẫn có các đại nhân khác đang trên đường về thành thì vội bảo các hộ vệ đi chặn người, thêm một cánh tay thì thêm một tia hi vọng.

Chúng hộ vệ nghe thế vội chạy về phía quan lộ.

Đam Khuy tiếp tục tìm kiếm dọc theo cánh rừng, nhưng một hồi lâu vẫn không có manh mối, không biết nên làm thế nào.

“Đam Khuy tiên sinh.” Khoái mã từ xa lao đến, Công Tây Ngô đã tới trước mặt: “Nghe nói sư muội xảy ra chuyện?”

Đam Khuy không ngừng gật đầu, nhất thời trình bày không rõ ràng, thấy mấy hộ vệ kia đang ở sau lưng Công Tây Ngô thì tức giận nói: “Sao còn không đi chặn các đại nhân khác!”

Công Tây Ngô nói: “Đừng trách họ, chư vị đại nhân đều lấy cớ về thành rồi, theo ta thấy, chuyện này nhất định sớm đã có sắp xếp.”

Đam Khuy kinh ngạc ấp úng: “Vậy…vậy phải làm thế nào bây giờ?”

Công Tây Ngô quan sát hai bên: “Sư muội chạy về hướng này?”

Các hộ vệ gật đầu.

Hắn thúc ngựa dọc theo hướng đó đi một đoạn, phát hiện ven đường có nhánh cây rụng, vết cắt chỉnh tề, chắc là củi, những thanh củi này rải rác cả một đoạn đường phía trước, có thể thấy người đốn củi rất vội.

Công Tây Ngô cẩn thận suy xét, nếu Hoàn Trạch dụng tâm, hẳn sẽ để lại manh mối.

Nghĩ tới đây thì Đam Khuy trước đó giục ngựa chạy đằng trước dò đường vội vã quay lại, trong tay cầm một chiếc hài.

“Phát hiện ở đâu?”

“Ven hồ.”

Ý thức của Dịch Khương từ từ được kéo về, cảm giác dường như có một sức mạnh đang kéo mình. Nàng không cách nào mở mắt, đầu óc mơ màng, môi ẩm ướt nóng rát, tựa như có một luồng khí tràn vào phổi, dường như có hơi sức nhưng lại không có chút khí lực nào.

Cuối cùng, mở mắt ra là vì cảm thấy ngực cực kỳ khó chịu, nàng ngồi bật dậy, kéo cổ áo ho khan một lúc, có thể cảm nhận được vùng ngực chấn động dữ dội, ngột ngạt đến độ không thở nổi, nhưng lại không có lấy một tiếng động, cảm giác này thật sự rất kỳ lạ.

Xung quanh ánh lửa sáng rực, một người cầm áo choàng dày khoác lên người nàng. Nàng chăm chú nhìn gương mặt đó một hồi mới nhận ra là Công Tây Ngô, trí nhớ lúc này mới phục hồi.

Công Tây Ngô quơ quơ tay trước mặt nàng, môi khép mở. Nàng có thể nhận ra khẩu hình của hắn đang gọi sư muội, nhưng lại không thể nghe thấy tiếng của hắn, theo phản xạ dỏng tai lên nhưng vẫn như cũ không nghe được.

Đôi môi Công Tây Ngô cuối cùng dừng lại, ôm lấy nàng.

Dịch Khương ngây ra, tựa vào người hắn nhìn về phía Đam Khuy. Hắn ở sau lưng nói gì đó một hồi, nhưng nàng không nghe được chữ nào.

Mãi đến khi lần nữa tỉnh dậy trên giường, người đã đổi sang bộ y phục sạch sẽ, mặt và cánh tay cũng đều được thoa thảo dược, rất rát. Dịch Khương mở miệng gọi Đam Khuy một tiếng, không nghe thấy âm thanh của mình, còn cho rằng bản thân vẫn chưa gọi, nhưng Đam Khuy đã chạy vào.

Hắn đứng cạnh giường, miệng cử động rất nhanh, tinh thần hoảng loạn, nhưng Dịch Khương lại chẳng nghe được chữ nào. Cuối cùng nàng nhớ lại tình huống bản thân khi được cứu, ý thức được chuyện gì thì không khỏi mở to mắt, một tay bịt tai lại.

Nàng vậy mà lại không nghe được…

Trong mắt Đam Khuy không khỏi chứa lệ. Nàng vốn không biết đêm ấy ở bên hồ họ dùng bao nhiêu thời gian mới lay nàng tỉnh lại, lúc này nàng cũng đã nằm trên giường hết mấy ngày, cơm nước hàng ngày đều nhờ nô tỳ cạy khớp hàm đút một ít cơm canh. Thậm chí có một lần Đam Khuy còn hoài nghi nàng sắp không cứu nổi rồi, không ngờ tới vậy mà lại nghe thấy nàng gọi hắn, sao có thể không kích động.

Đêm đó lúc Công Tây Ngô đưa nàng về có nói nàng có thể bị mất thính giác, Đam Khuy đương nhiên hiểu rõ tình hình, vội dìu đỡ trấn an nàng.

Nhưng Dịch Khương nhìn môi hắn đang chuyển động lại càng hoảng hốt chấn kinh.

Đam Khuy thấy vậy chỉ có thể vội chạy tới cạnh bàn, cầm bút viết mấy chữ đưa qua.

Dịch Khương thấy bên trên viết đã mời đại phu giỏi nhất tới, nói nàng ngàn vạn lần đừng hốt hoảng, lúc này mới dần dần trở nên bình tĩnh.

Chỉ có thể nói là tạm thời bình tĩnh.

Thế giới không chút âm thanh rất đáng sợ, nhìn thấy gương mặt người khác, biết họ đang nói chuyện nhưng lại không nghe được nội dung họ đang nói, cũng không cách nào biết họ đang nghĩ gì, như thể bản thân bị cô lập.

Sau khi Đam Khuy rời đi, Dịch Khương nằm trên giường nhìn trần nhà, ủy khuất chực khóc.

Nàng không rõ vì sao cứ nhất định phải là nàng. Nàng hẳn là nên trải qua cuộc sống của người bình thường chứ không phải ở chốn này ngày ngày lo lắng đề phòng, cẩn thận dè dặt tranh giành sự sống.

Nhưng ý nghĩ này rất nhanh liền bị nàng dằn xuống. Rõ ràng đã quyết tâm phải chấp nhận hiện tại thì không thể lại cứ giữ mãi tâm tình thế này, một khi đã bắt đầu thì về sau rất có thể sẽ càng lúc càng buông thả cho suy nghĩ đó, nàng có thể sẽ vì trước mắt suy sụp mà ngày càng trở nên yếu đuối, nhưng ở nơi này không có chỗ cho kẻ yếu.

Nàng mạnh mẽ dụi mắt, ngồi dậy xuống giường, đem những trúc giản mà Bình Nguyên Quân gửi tới mở ra, lựa ra bản có bộ phận quan viên Triệu quốc trong đó.

Lúc mới đến nàng cảm thấy an phận giữ mình thì có thể sống, sau này vào đại lao thì thấy chủ động đấu tranh có thể sống. Hiện tại phát hiện, nếu muốn sống thì còn cần phải có đủ thực lực.

Nếu như đây là mệnh của nàng, nàng cũng sẽ không chấp nhận như vậy.

Không cho nàng sống tốt, thế thì hà cớ gì phải khách sáo với hắn!

Ba ngày sau, Bình Nguyên Quân tới.

Đam Khuy đem thư của Dịch Khương tới phủ hắn bái kiến, trong thư nói rõ tường tận sự việc đã trải qua.

Hắn một tay bưng chung trà một tay đọc thư, xem được một nửa thì ngụm trà kia suýt nữa phun hết lên người Đam Khuy, may mà Đam Khuy thân thủ nhanh nhẹn kịp tránh đi.

“Vậy mà lại có chuyện này!” Triệu Thắng đập bàn đứng dậy, lập tức chuẩn bị xe tới phủ Á khanh.

Dịch Khương tỉ mỉ búi tóc, trên người khoác áo choàng dày cộm, tựa vào tháp, cách tấm màn hướng mắt về phía hắn.

Triệu Thắng trời sinh thương tiếc nữ tử, thấy sắc mặt nàng nhợt nhạt lại còn bị thương, tức thì ầm ầm ĩ ĩ chỉ trích một hồi, sau đó lại mềm giọng dịu dàng an ủi nàng.

Dịch Khương không nghe được, cũng không ngăn cản, chờ miệng ông ấy rốt cuộc không còn cử động nữa thì từ sau màn đưa cho ông một tấm thẻ gỗ.

Triệu Thắng nhận lấy xem hồi lâu, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, đang định lên tiếng thì Dịch Khương nói: “Viết xuống đi, tránh để người khác biết chúng ta đang nói gì.”

Lúc này ông ta mới phát hiện bên cạnh sớm đã chuẩn bị sẵn thẻ gỗ và bút lông, lập tức cầm bút viết chữ đưa qua.

“Chuyện này thật sự do Công tử Minh gây nên?”

Dịch Khương cũng viết đáp lại: “Chính tai ta nghe thấy, đã phái người đi kiểm chứng, người lúc trước mưu đồ hạ độc ta cũng xuất thân từ trong phủ ông ta.”

Triệu Thắng lại cầm bút viết: “Chuyện này khó khăn, e rằng sẽ liên quan đến tính mạng.”

“Nếu thành, tôn tộc Triệu thị hẳn do ngài chấp chưởng. Lúc đó cho dù Vương thượng tự mình chấp chính thì địa vị của ngài vẫn như trước không thể lung lay.”

Mắt Triệu Thắng lóe lên tia sáng bất định, tay xoa nhẹ chỏm râu ngắn, suy tư một lúc lâu mới viết: “Còn phải xem Thái hậu có đồng ý hạ đao hay không.”

Dịch Khương khoan thai viết xuống một câu đưa qua: “Ngài không ngại đi thử xem.”

Triệu Thắng trong lòng bất ổn rời đi, tối đó cả đêm không ngủ, không ngừng đi qua đi lại, hận không thể đào thành một cái hố ngay trong khuôn viên nhà. Sau nửa đêm rốt cuộc không nhịn được nữa, vội tới vương cung cầu kiến Triệu thái hậu.

Hắn cũng cơ trí, mào đầu trước tiên không ăn ngay nói thật mà vờ vĩnh lừa Triệu thái hậu, nói Dịch Khương đã bị kẻ gian dìm chết trong hồ bên ngoài thành.

Triệu thái hậu đương nhiên phẫn nộ, chờ đến khi biết được hung thủ là ai thì trong mắt thế nhưng lại có lệ quang: “Tiên vương vừa qua đời, tôn tộc quý lão liền bắt đầu khi dễ cô nhi quả phụ chúng ta, thật sự muốn bức chết chúng ta hay sao!”

Triệu Thắng vội quỳ xuống: “Bất luận thái hậu quyết định thế nào, thần đều thề chết tuân theo.”

Triệu thái hậu khép mắt: “Người cũng không cứu được nữa thì có tác dụng gì chứ?”

Triệu Thắng lúc này mới kể thật sự tình.

Trong mắt Triệu thái hậu là tia sáng quyết liệt, nhẹ phất tay: “Đi mời vương thượng định đoạt đi.”

Trong cung sau đó liền phái mấy đại phu tới điều trị cho Dịch Khương, nhưng hết lần này đến lần khác xem qua mấy bận vẫn không chỉ ra được nguyên nhân vì sao, chỉ nói trong tai e là bị tích nước, nhưng lại không biết làm thế nào để rút ra.

Đam Khuy không dám nói thật, viết xuống báo với Dịch Khương nhanh thôi sẽ không có việc gì.

Dịch Khương nhớ tới trước kia lúc học bơi có nghe huấn luyện viên từng nói, lặn xuống vùng nước sâu có thể gây ra áp lực khá lớn giữa trong và ngoài màng nhĩ, khiến màng nhĩ bị thủng, dẫn tới bị điếc.

Có điều đây cũng có khả năng chỉ là tạm thời, nàng chỉ có thể an ủi bản thân như vậy.

Thời tiết rất lạnh, trong phòng Dịch Khương thậm chí đã đốt lửa than.

Đam Khuy bưng thuốc đi vào, thấy nàng tựa vào tháp không nói gì, trong tay cầm trúc giản đọc nhưng người lại như khúc gỗ thì trong lòng có cảm giác khó chịu nói không nên lời.

Nàng do Quỷ Cốc tiên sinh nhặt được trong Vân Mộng Sơn, tự tay nuôi nấng trưởng thành, xem như nữ nhi, nếu như nàng thật sự mất đi thính giác thì hắn thật không biết bản thân sau này khi xuống dưới phải ăn nói thế nào với ngài ấy đây.

“Cô nương, uống thuốc đi.” Hắn bưng chén thuốc tới trước, quơ quơ tay trước mặt nàng, thu hút ánh mắt của nàng.

Dịch Khương không nói hai lời, nhận lấy chén thuốc một hơi uống sạch.

Đam Khuy lúc này mới thấy dễ chịu hơn chút. Điểm này của nàng rất tốt, đụng chuyện nhưng lại chưa từng oán trời trách đất, cũng không hề từ bỏ.

Hắn bưng chén thuốc bước ra ngoài, đụng phải hai người. Người đi trước là một thiếu niên mặc huyền y cao quan, gương mặt cương nghị, nói năng thận trọng. Đam Khuy đang định hỏi hắn là ai thì tùy tùng sau lưng hắn đã nói: “Á khanh hiện giờ đang ở đâu? Vương thượng tới thăm nàng ấy.”

Đam Khuy cả kinh, vội mời hắn vào trong.

Triệu vương Đan bảo tùy tùng chờ bên ngoài, một mình đi vào phòng.

Khóe mắt Dịch Khương quét qua thấy có người vào phòng thì quay đầu nhìn, phát hiện người tới là ai thì liền lập tức đứng dậy hành lễ.

Triệu vương Đan tự tay đỡ nàng dậy, lấy áo choàng cho nàng, lại dìu nàng tới sau án ngồi xuống, cầm bút chấm mực có sẵn trên bàn, viết chữ đưa đến trước mặt nàng.

“Đại thụ rễ sâu, tiên sinh cho rằng phải nhổ như thế nào?”

Dịch Khương cầm bút đáp lại: “Trên dưới một lòng, tự nhiên ngay cả rễ cũng bật lên được.”

“Ai có thể dùng?”

“Triệu Xa có thù cũ, có thể châm ngòi.” Triệu Xa ở trong tôn tộc Triệu thị cũng có chút thế lực, huống hồ còn có binh quyền. Đây là điểm nàng nắm bắt được từ trong những tài liệu mà Bình Nguyên Quân đưa tới.

Triệu vương Đan có hơi do dự: “Mẫu hậu đau ốm, chưa từng bày tỏ thái độ, bổn vương không dám lỗ m ãng đưa ra quyết định.”

“Thái hậu đau ốm là cần thiết, đây là cây của tôn tộc Triệu thị, nên do người của tôn tộc Triệu thị đốn đi, thái hậu nhúng tay vào không hay.”

“Lời này là thật?”

Dịch Khương cũng không bất ngờ, Triệu thái hậu và Triệu Trùng Kiêu đều từng nói hắn nhu nhược thiếu quyết đoán, xem ra thật sự là vậy.

“Vương thượng cũng không phải vì thần báo thù riêng, mà là vì chính bản thân Vương thượng. Bọn họ ở trên triều đường hung hăng càn quấy, có từng đặt Vương thượng cùng Thái hậu vào mắt? Lẽ nào Vương thượng muốn làm một Võ Linh Vương thứ hai sao?”

Triệu vương Đan bỗng nhướn mắt, chuyện của Võ Linh Vương chính là chuyện khiến vương tộc Triệu thị bị sỉ nhục. Quân vương một nước bị thúc thúc ruột sát hại, phụ vương hắn thậm chí còn nơm nớp lo sợ đến độ chẳng dám nhắc đến.

Bao nhiêu năm đã qua, chuyện này giống như một cái dằm, thi thoảng lại châm vào tim, nhắc nhở hắn về thế lực của những quý tộc này, bất cứ lúc nào cũng có thể vùng dậy, lột da rút gân hắn.

“Như lời tiên sinh.” Triệu vương Đan đứng dậy rời đi.

Dịch Khương ngồi sau án, đem thẻ gỗ đoạn đối thoại vừa rồi toàn bộ đều cho vào trong chậu lửa, đầu ngón tay ngây ngẩn vân vê thân bút.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên có ngón tay gõ lên mặt bàn trước mặt, nàng ngước nhìn, trông thấy Công Tây Ngô ngồi ở đối diện.

Chắc là hắn từ phủ tới nên chỉ dùng một cây trâm bằng trúc búi tóc, trên người mặc bộ thường phục màu lam nhạt, ánh mắt chăm chú nhìn Dịch Khương. Hàng mi dài hơi khép, lại mang đôi chút nhu tình. Có lẽ là có lòng an ủi Dịch Khương nên khóe môi thoáng cong lên.

“Sư huynh,” Dịch Khương lên tiếng: “Huynh có phải cũng vì nguyên nhân thế này nên mới mất đi vị giác?”

Công Tây Ngô cười cười, không trả lời.

“Mất vị giác là cảm giác như thế nào?”

Công Tây Ngô cầm bút viết: “Lâu rồi nên đã quen.”

“Chắc ta không quen được rồi, nếu cả đời này không nghe thấy, ta không chịu đựng nổi.”

Công Tây Ngô ngẫm nghĩ, viết một đoạn đưa qua: “Cũng có điểm tốt, nếu lần tới ta lại nấu cơm cho muội, muội có thể tha hồ mắng ta, dù sao bản thân muội cũng không nghe thấy nên mắng khó nghe thế nào cũng chẳng sao.”

Dịch Khương cuối cùng nhịn không được bật cười, cười cười rồi lại có chút muốn khóc.

“Sư huynh, e rằng đôi tay ta sắp dính máu rồi.”

“Không sao, rửa sạch là được.” Công Tây Ngô đưa tay lau khóe mắt nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.