Lần này Dịch Khương ngủ no giấc rồi tự nhiên tỉnh. Lúc mở mắt, trong trướng hãy còn sáng ánh nến, nhưng xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ thi thoảng mới vọng tới bước chân của binh sĩ tuần tra.
Nàng ôm cái bụng rỗng đang réo ầm ĩ ngồi dậy, thấy Công Tây Ngô vẫn ngồi sau án bận rộn công việc, trên bàn đặt hộp cơm canh.
“Để dành cho ta sao?”
Công Tây Ngô ngước lên, thuận theo tầm mắt nàng mà liếc tới thức ăn đặt trên bàn, gật gật đầu.
Dịch Khương cũng không khách sáo, tự động chạy qua ngồi xuống, cầm muỗng mở nắp hộp bắt đầu ăn.
Công Tây Ngô vẫn tiếp tục công việc trong tay, chỉ nhắc một câu: “Ăn chậm thôi.”
Dịch Khương đói sắp chết rồi, làm gì còn tâm trí mà để ý hình tượng gì gì đó, ăn sạch sẽ thức ăn, hơn nữa còn bưng chén canh ngửa đầu vét đến giọt cuối cùng, sau đó mới quệt miệng nói: “Ta muốn rửa mặt chải đầu.”
Công Tây Ngô liền dừng chính vụ trong tay, gọi người mang nước nóng tới rồi tự giác ra khỏi đại trướng.
Dịch Khương thư thái tắm rửa, một lần nữa mặc lại bộ y phục của Công Tây Ngô, ít nhiều cũng có chút xấu hổ, chẳng qua không để lộ chút nào trước mặt hắn mà thôi.
Đợi đến khi Công Tây Ngô quay lại thì nàng đã nằm trở lại giường, ngủ rồi ăn, ăn rồi ngủ, rất có tư thái đi nghỉ dưỡng.
Hắn cũng không nói gì, vẫn như cũ đi tới sau án bận rộn công việc.
Dịch Khương tạm thời không buồn ngủ, mắt nhìn chằm chằm cái bóng nghiêng nghiêng của hắn phản chiếu trên đỉnh trướng, bên tai là âm thanh hắn lật giở trúc giản, đồng thời tính toán thời gian phủ binh có thể tới.
Qua một lúc lâu, bóng người trên màn trướng bỗng từ sau án thư đứng dậy, căn dặn mang nước tới. Sau đó bóng người ấy cởi ngoại sam, xắn tay áo, yên ắng lặng lẽ bắt đầu rửa mặt.
Dịch Khương nhắm mắt không nhìn, đợi đến khi không còn tiếng động nữa mới mở mắt ra. Ánh nến trong trướng đã tắt, một bên giường hơi chùng xuống, hắn vậy mà cứ thế nằm cạnh nàng.
Vốn định lên tiếng nhắc nhở, nhưng nàng đoán hắn sẽ lại dùng một câu chịu trách nhiệm đáp lễ lại nàng, huống hồ trong trướng này chỉ có một cái giường, tóm lại không thể bảo chủ tướng như hắn ngủ dưới đất nên Dịch Khương dứt khoát làm như không biết, quay lưng về phía hắn giả vờ ngủ.
Sau đó thì thật sự ngủ mất.
Mơ mơ màng màng tỉnh giấc lần nữa là vì cảm giác cổ bị gì đó đè khiến nàng gần như hô hấp khó khăn. Nàng vung tay gạt ra thì đụng phải một cánh tay, nhất thời tức giận nói: “Triệu Trùng Kiêu, bỏ tay ra!”
Người bên cạnh giật mình, cánh tay cứng đờ nhưng sau đó liền dời di, cổ tức thì nhẹ nhõm.
Dịch Khương hoàn toàn tỉnh táo, lúc này mới nhớ ra mình đang ở đâu. Ấy vậy mà nàng còn tưởng mình vẫn đang ở trong núi cùng Triệu Trùng Kiêu tựa vào nhau để sưởi ấm chứ.
Công Tây Ngô hiển nhiên bị tiếng quát của nàng lay tỉnh, bởi vì hô hấp của hắn không còn đều đều như trước. Dịch Khương co người, tiếp tục vờ ngủ. Dường như hắn cảm giác được, kéo chăn qua đắp lên cho nàng.
Dịch Khương cắn môi, đây là kế sách mềm hoá của hắn, viên đạn bọc đường mà thôi, quỷ mới khuất phục.
Sáng sớm hôm sau nàng thức giấc, Công Tây Ngô đã dậy, cũng không ở trong trướng, nhưng nước sạch để rửa mặt thì đã được chuẩn bị ổn thỏa.
Lúc này nàng thật sự không thể không phục sự kiên nhẫn cùng tinh tế của hắn.
Binh sĩ mang đồ ăn thức uống tiến vào, thỉnh thoảng liếc trộm nàng. Dịch Khương đương nhiên biết họ đang vô cùng tò mò về nàng nhưng cũng không để ý làm gì, quang minh chính đại để hắn nhìn, mãi tới khi Công Tây Ngô đi vào trướng thì binh sĩ đó mới hoảng hốt ba chân bốn cẳng lui ra.
Dịch Khương ngồi sau án dùng cơm, hỏi hắn: “Tiếp theo sư huynh định dẫn ta đi đâu vậy?”
Công Tây Ngô ngay ngắn ngồi quỳ: “Ta muốn sớm trở về Tề quốc, nhưng phải xem sư muội có nguyện ý theo ta không.”
Dịch Khương hớp xong ngụm cháo, cười cười: “Ta thực không hiểu sư huynh vì sao phải đuổi theo ta mãi không buông, lẽ nào vì ta phá hỏng kế hoạch hợp tác của huynh, huynh muốn báo thù ta?”
Công Tây Ngô im lặng nhìn nàng, không nói đúng cũng chẳng bảo sai.
“Hay là, huynh cảm thấy bồi dưỡng ta rồi để ta làm trợ thủ cho huynh?”
Lúc này hắn mới lên tiếng: “Ban đầu ta quả thực có ý định bồi dưỡng muội, nhưng mỗi một bước của muội đều do muội tự mình bước đi. Ta cẩn thận suy nghĩ, nếu để muội làm lại lần nữa, không có sự can dự của ta, thì muội có hối hận như bây giờ?”
Dịch Khương kinh ngạc, hối hận ư? Nếu một lần nữa cho nàng cơ hội, không có giám sát, không có ngầm bồi dưỡng, từ Á khanh trở thành người nắm giữ tướng ấn ngũ quốc, lại đến hiện tại bị Tần quốc truy sát, cẩn thận suy ngẫm, nàng quả thực không hề hối hận.
Nàng thở dài, đặt muỗng xuống: “Trên đời này có người lựa chọn trách nhiệm, có người lựa chọn tự do. Sư huynh chọn trách nhiệm, nhưng ta chọn tự do tự tại, vì sao phải miễn cưỡng ta cùng gánh vác trách nhiệm với huynh cơ chứ?”
Công Tây Ngô nhìn nàng, ánh mắt dần trở nên ảm đạm, cuối cùng dời tầm mắt, hướng về trúc giản trên bàn.
Dịch Khương tỉ qỉ quan sát gương mặt hắn, nhưng mãi không chờ được câu trả lời từ hắn. Nàng biết Công Tây Ngô tuyệt đối sẽ không từ bỏ, nếu không có nghị lực bền bỉ này thì hắn sẽ không thể lên kế hoạch nhất thống giang sơn gì gì đó.
Ngoài trướng mơ hồ truyền đến tiếng chim hót, vì trước đấy quá mức yên tĩnh nên không khỏi có chút đột ngột. Dịch Khương vốn không để ý, nhưng nghe vài tiếng liền cảm thấy không đúng, len lén liếc Công Tây Ngô, may mà hắn không hề phát hiện.
Tiếng chim chỉ cất lên vài tiếng rồi thôi, Dịch Khương đứng dậy nói: “Ta ra ngoài đi dạo, không sao chứ?”
Công Tây Ngô không hề ngước lên: “Đừng ra khỏi doanh địa, dễ gặp phải quân Tần.”
Dịch Khương gật đầu, ra khỏi đại trướng, lượn lờ hai vòng ở cổng doanh địa, chống chọi ánh mắt nóng bỏng của binh sĩ mà đứng đó một lúc rồi quay trở về.
Công Tây Ngô vẫn bận rộn như trước, cũng không hỏi nàng điều gì.
Mãi tới lúc chạng vạng, binh sĩ đột nhiên đến báo có sứ thần Sở quốc cầu kiến.
Công Tây Ngô hơi bất ngờ, thoáng trầm ngâm suy tư, sau đó đích thân ra ngoài doanh tiếp đón.
Dịch Khương cầm trúc giản ngồi trên giường, không hề để lộ chút quan tâm nào.
Người được gọi là sứ thần Sở quốc thế nhưng lại là Bùi Uyên. Hắn mặc bạch y khiến làn da càng thêm trắng bóc, vừa gặp Công Tây Ngô, hai má liền phấn khích đến đỏ ửng, cơ thể cũng mất tự chủ mà nghiêng ngả, may mà từng có kinh nghiệm nên rốt cuộc vẫn chống chọi được, không lăn quay tại chỗ. (Mic: một chiếc fanboy “rất chi” nghị lực -.- *móc mũi*)
Công Tây Ngô mời hắn vào đại trướng, vô tình hữu ý liếc về phía Dịch Khương: “Nếu nhớ không nhầm thì các hạ là môn khách bên cạnh sư muội nhỉ, sao lại trở thành sứ thần Sở quốc?”
“Đích thực là tại hạ, Công Tây tiên sinh hữu lễ. Chuyện này nói ra dài lắm, ta nhận ủy thác của Sở vương đến đón chủ công.” Bùi Uyên cười ngượng ngùng, hai tay trình lên một thư hàm.
Công Tây Ngô mở ra tỉ mỉ đọc. Chữ viết của Sở vương giống như cỏ thi, đẹp mà không tà, giữa những hàng chữ đều lộ ra phong vận, đáng tiếc chuyện Sở vương nói lại chẳng có chút khí phách nào.
Hắn yêu cầu Công Tây Ngô giao ra Dịch Khương, bởi vì hắn muốn cưới Dịch Khương đến Sở quốc.
Công Tây Ngô chậm rãi gấp văn thư: “Tai mắt của Sở vương thật nhanh nhạy, thế nhưng lại biết sư muội ở chỗ của ta.”
Bùi Uyên nhìn hắn, giả ngốc cười ngây ngô vô tội.
Dịch Khương ngồi bên giường quan sát. Hiện tại Tần quốc và Tề quốc đối đầu, nhưng Sở quốc vẫn chưa trở mặt với Tề quốc. Sở vương tốt xấu gì cũng là quân vương một nước, yêu cầu một tướng quốc giao người hiển nhiên là thoải mái lên tiếng. Huống chi Công Tây Ngô muốn đưa nàng về Tề quốc, Tề vương Kiến chưa chắc đã biết.
So sánh với Công Tây Ngô thì Sở vương hẳn dễ đối phó hơn nhiều.
Công Tây Ngô còn tưởng đã cắt được tất cả đường lùi của nàng, không ngờ nàng thế nhưng vẫn gài hắn như vậy, nhìn nàng nói: “Sư muội thấy thế nào?”
Dịch Khương nhàn nhã tựa người vào giường: “Sở vương dù gì cũng là quân vương một nước, sư huynh đừng làm khó chứ.”
“Nói vậy muội muốn gả cho hắn?”
“Theo tình hình hiện tại, có thể gả cho quân vương một nước dường như cũng không tệ lắm.”
Ánh mắt sâu hút của Công Tây Ngô dừng trên mặt nàng, đầu ngón tay kẹp văn thư bằng gấm lụa ấy thoáng chệch đi, đưa đến trước ngọn nến rồi thả ra, văn thư liền cháy rụi, lả tả rơi xuống cạnh chân Bùi Uyên khiến hắn kinh ngạc đến độ lùi ra sau vài bước.
Dịch Khương lạnh mặt bật dậy.
“Cảm phiền sứ thần quay về bẩm báo với Sở vương, Dịch Khương cũng không phải thiên nữ được ban sách gì, để ngài ấy an tâm trị quốc đi.”
Bùi Uyên ngắc ngứ không thốt nên lời, quay đầu nhìn về phía Dịch Khương, người kia liền trao đổi ánh mắt với hắn.
“Nếu đã như vậy, tại hạ cáo từ.” Bùi Uyên hành lễ, lưu luyến bịn rịn liếc Dịch Khương một cái rồi mới xoay người ra khỏi đại trướng.
Công Tây Ngô đảo mắt nhìn Dịch Khương, sau đó tiếp tục vùi đầu vào chính sự, cứ như trước đó không hề xảy ra chuyện gì.
Dịch Khương sầm mặt ngồi trên giường siết chặt nắm đấm.
Nhưng không bao lâu thì trong doanh địa bỗng trở nên hỗn loạn, nàng nghe thấy tiếng bước chân vội vã cùng tiếng hét thì cười khẽ, chạy về phía cửa trướng.
Nghe thấy động tĩnh, Công Tây Ngô nháy mắt liền bật dậy, một binh sĩ từ ngoài trướng xộc vào, lớn tiếng bẩm báo, nói có binh mã tập kích phía sau đội ngũ bọn họ, ý đồ cướp lương thảo.
Hắn thoáng suy nghĩ, nhìn về phía Dịch Khương rồi nhanh chân ra ngoài.
Dịch Khương không chút chậm trễ, nhân cơ hội chạy khỏi đại trướng.
Nơi trữ lương thảo nằm phía sau doanh địa đã bốc cháy, chúng binh sĩ bận rộn tới cứu. Dịch Khương muốn chạy về cổng doanh nhưng bị quân Tề phát hiện, nháy mắt sau lưng đã có thêm một đám truy binh.
Không biết Bùi Uyên trở lại từ lúc nào, cưỡi ngựa ở trước cổng doanh cao giọng hô: “Tiên sinh, hướng Tây Nam!”
Dịch Khương gấp gáp chuyển hướng, chúng binh sĩ nhao nhao lao về hướng Tây Nam trước để chặn đường, ai ngờ nàng lại rẻ ngoặt, chạy về hướng Đông Bắc. Đây rõ ràng là tung hỏa mù mà.
Chạy tới điểm cuối, rào chắn xung quanh đã bị chặt đứt, Dịch Khương nhảy qua, ngước lên liền thấy Thiếu Cưu một tay dẫn theo con ngựa trống mà tới, cùng với phủ binh của nàng sau lưng.
Nàng hít một hơi, túm lấy bờm ngựa xoay mình ngồi lên, không kịp nhìn sau lưng liền vụt ngựa lao đi.
Thiếu Cưu bám sát theo nàng, âm thanh cũng đứt đoạn chữ được chữ mất cùng với khoái mã xóc nảy: “Công Tây Ngô đuổi tới rồi! Phản ứng của tên này cũng nhanh quá rồi đó!”
Dịch Khương thoáng nhìn ra sau, kỵ binh của quân Tề đã cách rất gần, Công Tây Ngô rõ ràng dẫn đầu đội quân.
Trời sắp tối, muộn thêm chút nữa thì cổng thành Thù Do sẽ đóng. Dịch Khương quất roi giục ngựa phi nhanh, tiếng vó ngựa rầm rập truyền tới bên tai càng lúc càng gần, lo lắng vạn phần.
Bùi Uyên từ một hướng khác lao tới hội họp, hắn không giỏi cưỡi ngựa, sắc mặt có chút trắng bệch, vừa run rẩy vừa nói: “Tiên sinh, e là tránh không được rồi, bọn họ quá đông.”
“Kiên trì thêm một lát!” Dịch Khương mạnh mẽ quật vào mông ngựa.
Mặt trời dần khuất, đã có thể trông thấy thành Thù Do. Thế nhưng xa xa khói bụi cuồn cuộn, Dịch Khương vừa nhìn liền biết không ổn, e là quân Tần cũng đuổi tới rồi.
Nàng cắn răng, mạnh mẽ ghìm cương, quay đầu xoay người.
Công Tây Ngô phất tay, quân Tề liền dừng lại.
“Lẽ nào sư huynh thật sự muốn giao chiến với quân Tần vì ta sao?” Nàng chỉ vào đám bụi đằng xa.
Công Tây Ngô liếc nhìn, mặt không chút biểu cảm: “Muội thật sự không muốn theo ta đi Tề quốc đến vậy?”
Dịch Khương siết chặt dây cương: “Ta thấy mình đã nói rất rõ ràng, lần này lương thảo của các người cho dù không bị hủy thì cũng có tổn thất, cầm cự không được bao lâu, sư huynh vẫn nên sớm quay về Tề đi.”
Công Tây Ngô không chút biến sắc, chỉ có con ngựa đang cưỡi nhộn nhạo bất an lấy chân cào cào đất. Hắn lại liếc mắt nhìn dấu tích quân Tần đằng xa, mở miệng: “Chi bằng sư huynh muội chúng ta đánh cược một lần, lương thảo của ta đủ để hành quân nửa tháng, ta cho muội thời gian nửa tháng, trong thời gian này, nếu muội có thể tự bảo vệ mình dưới thiết kỵ quân Tần, vậy ta liền không cưỡng ép muội theo ta tới Tề, thế nào?”
Trong lòng Dịch Khương tức tốc khảy bàn tính, gật đầu: “Được!”
Công Tây Ngô không lên tiếng.
Dịch Khương sao lại không hiểu ý hắn, liền hướng ba ngón tay lên trời: “Ta ở đây lập lời thề, lần này tuyệt đối không lật lọng, nếu không tùy huynh xử trí!”
“Một lời đã định!” Công Tây Ngô phất tay với binh sĩ phía sau, đại quân chậm rãi rút đi. Nhưng chính hắn lại không vội rời khỏi mà ánh mắt vẫn luôn nhìn theo Dịch Khương chạy vào cổng thành Thù Do rồi mới xoay người rời đi.