Môn Khách Bất Đắc Dĩ

Chương 63



Một buổi tham hoan, lúc rời đi thư phòng thì trời đã tối đen.

Công Tây Ngô nghĩ đến biểu hiện bắt đầu quan tâm mình gần đây của Dịch Khương thì trong lòng trái lại có chút áy náy.

Mỗi ngày trước khi dùng cơm nàng đều phải nếm trước một lần, cảm thấy khẩu vị thích hợp thì mới cho hắn động đũa; cũng bắt đầu hỏi han ân cần cuộc sống làm việc nghỉ ngơi của hắn; thỉnh thoảng cũng giống như hôm nay, chủ động thân thiết với hắn.

Càng phu thê hòa thuận như thế, hắn càng hi vọng có thể trao cho nàng cuộc sống thích hợp nhất với nàng, đây căn bản cũng là nguyên nhân mà hắn nhất quyết muốn dẫn nàng về Tề quốc. Nàng không nên quẩn quanh trong trạch viện mà nên có những thành tựu to lớn hơn, giống như trước đây cứ thế quan sát thiên hạ, có quyết tâm cùng chí hướng hợp tung ngũ quốc.

Nghĩ tới đây, hắn quyết định vẫn cần liên tục hối thúc Tề vương Kiến.

Tới cuối mùa đông, Vân Dương phu nhân lại đăng môn bái phỏng vài lần. Công Tây Ngô đều tránh không gặp, mỗi lần thấy Dịch Khương tiếp đãi xong dáng vẻ đều rất mệt mỏi thì suy nghĩ trước đó của hắn lại càng kiên định thêm một phần.

Nhiều lần gửi tấu chương vào cung, Tề vương Kiến cuối cùng chịu thua. Tướng quốc thế mạnh, hắn chung quy phải kiêng kỵ phần nào, nếu Công Tây Ngô là một gian thần ngang ngược không phân phải trái, cứng rắn muốn để Dịch Khương làm quan thì có thể hắn cũng không cách nào ngăn cản. Hiện giờ nếu Công Tây Ngô đã thể hiện đủ lòng tôn kính, hắn cũng phải cho thể diện.

Vừa ra quyết định này thì cữu cữu Hậu Thắng liền vội vã vào cung gặp hắn.

“Sao Vương thượng lại đồng ý, thế lực Công Tây Ngô đã rất lớn, há có thể lại để Dịch phu nhân làm quan? Phu thê bọn họ đồng lòng, nếu đến lúc đó hai người cấu kết với nhau trêu đùa quyền thế, Tề quốc chẳng phải sẽ trở thành nhà của Công Tây hắn sao?”

Tề vương Kiến nói: “Bổn vương cũng từng lo lắng chuyện này, nhưng tướng quốc nói hắn nhìn trúng Dịch Khương có ích cho Tề quốc nên mới cưới nàng ấy, xét thấy tình cảm phu thê cũng không sâu nặng đến vậy. Hai người họ bình thường cũng có chính kiến của riêng mình, cữu cữu không khỏi lo lắng quá rồi.”

Hậu Thắng vừa nghe liền nóng nảy: “Nói vậy chưa chắc thái hậu cũng đồng ý chuyện này.”

Hắn đem Thái hậu ra, Tề vương Kiến quả thực có chút khổ não. Suy tư hồi lâu, cuối cùng vẫn bại bởi tấu chương mà Công Tây Ngô ngày ngày gửi tới kia: “Bổn vương tin tưởng cách làm người của tướng quốc, hắn ở Tề quốc ta lao tâm khổ lực mấy năm nay, tất cả đều vì Tề quốc, cữu cữu cùng hắn đồng triều làm quan, cũng nên tín nhiệm hắn mới phải.”

Hậu Thắng hậm hực á khẩu, ôm một bụng không cam tâm, cáo từ đi gặp Quân thái hậu.

Nháy mắt đã vào xuân, vấn đề ban quan tước luôn gặp trở ngại cuối cùng có tin tức. Tề vương Kiến vốn hạ lệnh phong Dịch Khương làm Thượng khanh, sau đó bị Quân thái hậu cằn nhằn mãi, không còn cách nào đành phải đổi thành Hạ khanh.

Đối với người từng làm ngũ quốc tướng bang mà nói thì quan tước có hơi thấp, nhưng với Dịch phu nhân hiện đã gả cho người mà nói thì trái lại không tệ.

Chẳng qua Tề vương Kiến lại hạ lệnh, với Hạ khanh, luận bàn quốc sự thì chưa thể vào triều, thế nên Dịch Khương vẫn như trước không cách nào cùng ra vào triều đường với nhóm nam nhân.

Thời tiết ấm áp, hoa viên phủ tướng quốc lần nữa được tu sửa. Đây là chủ ý của Dịch Khương, miễn cho Vân Dương phu nhân mỗi lần tới lại bày ra thái độ quen thuộc như thể vào nhà nàng ta, ngay cả cái hồ nhỏ cũng bị Dịch Khương cho lấp, đổi sang một vị trí khác đào một hồ nước nông.

Công Tây Ngô không có ý kiến, tùy ý nàng muốn thay đổi thế nào thì làm thế nấy. Chỉ tội cho Đam Khuy vốn quen đường thuộc lối, ban đêm mò mẫm suýt nữa lọt vào cái hồ mới đào, tạo thành chuyện cười ầm ĩ.

Hoa cỏ trong viện bắt đầu sum suê. Dịch Khương đứng giữa viện chăm sóc, Thiếu Cưu bỗng lặng lẽ xuất hiện.

“Nghe nói ngươi cuối cùng có được chức quan rồi, chúc mừng chúc mừng, như vậy hẳn tự do hơn rồi nhỉ.”

Dịch Khương nhếch khóe miệng: “Thực vậy, chẳng qua vẫn chưa đủ.”

Thiếu Cưu nhìn trái ngó phải: “Ta thấy ngươi và Công Tây Ngô dạo gần đây ân ân ái ái quá đấy, có chỗ nào giống ngươi bị hắn cướp về cơ chứ.”

Dịch Khương nhướn nhướn mày: “Thế nên lòng cảnh giác của hắn với ta ít đi rất nhiều.”

“Nhưng ta nghe ý tứ của Bùi Uyên, hình như hắn thật sự thích ngươi đó.”

Dịch Khương quay đầu bật cười: “Hắn thích ta đấy, hắn trước giờ vẫn luôn nói thẳng thế mà.”

Thấy thái độ nàng như vậy, đoán chừng từ “thích” mà Công Tây Ngô nói cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, Thiếu Cưu bĩu môi: “Ngươi có dự định gì nói với ta là được.”

Dịch Khương thở dài: “Ta còn muốn hỏi ngươi có tính toán gì. Bùi Uyên quá mức tín nhiệm Công Tây Ngô, ta cũng không tiện chia sẻ gì đấy với hắn, tới lúc đó nếu ta thật sự rời đi, ngươi sẽ theo ta hay là theo hắn đây?”

Thiếu Cưu ngẩn ra: “Ai muốn theo hắn chứ!” Dứt lời nàng liền quay đầu, vừa vặn trông thấy Bùi Uyên ở đầu kia hành lang từ xa đi tới, hừ một tiếng bỏ đi.

Bùi Uyên thấy nàng đúng ngay lúc chạm mặt Đam Khuy, còn tưởng hai người trước đó đi chung với nhau. Cũng khéo làm sao, vừa hay Đam Khuy liếc về hướng Thiếu Cưu rời đi thì bị hắn bắt gặp.

“Nhìn gì đó, chưa từng thấy cô nương bao giờ à?”

Ánh mắt Đam Khuy kỳ quái đánh giá hắn vài lượt: “Bớt hành động quái gở đi, ta không thích nữ tử xảo quyệt như thế đâu. Ngươi tưởng ai cũng coi nàng ấy như bảo bối giống ngươi chắc?”

Bùi Uyên giậm chân: “Chớ ăn nói hàm hồ! Ngươi thấy ta coi nàng ta như bảo bối chỗ nào hả?”

Đam Khuy khinh thường liếc một cái, lướt qua hắn rời đi.

Dịch Khương đứng trong viện rất lâu, bỏ hoa hoa cỏ cỏ xuống rồi rời khỏi hoa viên. Vừa dọc theo hành lang đi tới tiền viện thì gặp một nam tử trẻ tuổi đứng cạnh cây cổ thụ lú nhú lá non, người mặc hồ phục đỏ, bóng lưng trông rất giống Triệu Trùng Kiêu. Chẳng qua nhìn kỹ lại thì thấy vóc người săn chắc hơn Triệu Trùng Kiêu một chút.

Nàng nhẹ tay nhẹ chân lại gần, muốn thử nhìn rõ hơn rốt cuộc liệu có phải hắn hay không, đúng lúc một tỳ nữ ngang qua hành lễ với nàng làm kinh động đối phương, người đó quay đầu.

Dịch Khương ngẩn người, người này vậy mà nàng đã từng gặp, chính là người Hồ trẻ tuổi mà trước đây nàng nhận nhầm thành Triệu Trùng Kiêu lúc ở biên cảnh Triệu Nguỵ. Nếu không phải gương mặt này đường nét ngũ quan quá sâu thì nàng cũng không nhớ rõ như vậy.

“Thì ra vị này chính là Dịch phu nhân, trăm nghe không bằng một thấy.” Đối phương rõ ràng đã quên nàng, nghe cách xưng hô của thị nữ với nàng mới vội tiến lên hành lễ.

Dịch Khương đáp lễ, ánh mắt dừng trên mặt hắn: “Dám hỏi danh tính các hạ là gì?”

“Tại hạ Khước Hồ, sứ thần Nguỵ quốc, đặc biệt tới phủ bái kiến Công Tây tướng quốc.”

“Sứ thần Nguỵ quốc?” Trong lòng Dịch Khương mừng rỡ, đang định tiếp tục trò chuyện với hắn thì Công Tây Ngô từ bên ngoài về.

Ánh mắt hắn quét qua Khước Hồ một lượt rồi dừng trên người Dịch Khương: “Hôm nay sao lại có lòng đến tiền đình?”

“Khách quý tới cửa, đương phải đến đón tiếp một chút.” Dịch Khương cười làm động tác mời với Khước Hồ: “Vẫn chưa mời Nguỵ sứ vào sảnh dùng trà, chậm trễ rồi.”

“Không dám, không dám.” Khước Hồ cung kinh hữu lễ, cảm giác rất khác với bách tính người Hồ bình thường ở Trung Nguyên.

Công Tây Ngô đã trở lại, Dịch Khương không tiện nán lâu, vào tới sảnh liền cáo từ về hậu viện, nghĩ tới Khước Hồ vẫn thấy có chút kỳ lạ. Nàng nhớ Thiếu Cưu từng nói hắn là người Hồ Nghĩa Cừ Tần quốc, sao có thể làm sứ thần Nguỵ quốc cơ chứ?

Chẳng qua điều Thiếu Cưu nói cũng chưa chắc chuẩn xác, huống chi người có tài mưu sinh khắp nơi, rất nhiều người có nơi sinh cùng nơi sống khác nhau, thế nên cũng không kỳ lạ vì sao trước đây lại vô tình gặp hắn tại biên cảnh Triệu Nguỵ.

Công Tây Ngô dường như rất coi trọng lần đi sứ này của Nguỵ quốc, không những thương thảo với Khước Hồ đến tối mà còn đặc biệt thiết yến chiêu đãi hắn, gọi Dịch Khương đến cùng tham gia.

Dịch Khương ở trong phòng nghỉ ngơi mấy canh giờ, rửa mặt chải đầu thay y phục, đi tới tiền sảnh, ngồi xuống cạnh Công Tây Ngô lặng yên nghe hai người họ nói chuyện.

Chuyến đi lần này của Khước Hồ là để lần nữa thương nghị chuyện ba nước Triệu Ngụy Tề kết minh. Triệu quốc hiện tại chưa vực dậy được, lúc Ngụy quốc giúp đỡ ngăn quân Tần cũng hao tổn rất nhiều, hiện tại bám vào cây đại thụ Tề quốc này là chuyện vô cùng cấp bách.

Trong sảnh ánh nến sáng rực, rượu thơm nồng thức ăn ngon, Khước Hồ nâng cốc rượu lên kính Công Tây Ngô, miệng nói: “Vẫn xin Công Tây tướng quốc nhất định cho một câu trả lời chính xác mới được.” Lúc nói, gương mặt hắn rất chân thành, ngữ khí cũng không dây dưa, thẳng thắn trực tiếp, không giống mấy kẻ văn sĩ kia, trước khi mở miệng thì phải uốn lưỡi ba lần.

Công Tây Ngô nâng cốc rượu nhìn Dịch Khương bên cạnh: “Phu nhân thấy thế nào?”

Dịch Khương từ tốn đáp: “Ba nước kết minh, hai nước suy yếu, như vậy Tề quốc nhất định phải trợ giúp hai nước trọng chấn khí thế, có điều Tề quốc cũng không dễ dàng gì. Hẳn Ngụy sứ cũng hết lòng thông cảm, thế nên cuối cùng cần hỗ trợ như thế nào, cụ thể ra sao vẫn phải cẩn thận cân nhắc xác nhận mới được.”

Công Tây Ngô khẽ gật đầu. Dịch Khương nói như vậy chứng minh nàng đã đứng ở lập trường của Tề quốc mà suy nghĩ.

Khước Hồ nghe thế thở dài: “Nếu Dịch phu nhân đã nói vậy thì tại hạ chỉ có thể trước đưa ra dự định cụ thể rồi lại tính.”

Công Tây Ngô bỗng nói: “Ngụy sứ không ngại hỏi thử Tín Lăng Quân xem sao, hắn đối với tình hình hai nước hiểu tường tận nhất, hơn nữa đề cập tới hỗ trợ liên quan quốc khố, ta cũng phải tấu lên Tề vương mới có thể đưa ra quyết định.”

Dịch Khương vốn cũng định nhắc tới Ngụy Vô Kỵ, nhưng sợ Công Tây Ngô đa tâm phòng bị nên không lên tiếng, trái lại tự hắn đề cập.

Yến tiệc kết thúc, Khước Hồ đứng dậy cáo từ, Dịch Khương đi cùng Công Tây Ngô tiễn Khước Hồ ra cửa, vẫn luôn đứng sau lưng Công Tây Ngô, bảo trì một khoảng cách rất xa với Khước Hồ. Là ai cũng sẽ thấy nàng không hề có bất cứ khả năng tiếp xúc riêng nào với hắn.

Hôm nay Công Tây Ngô dường như rất cao hứng, rượu uống cũng khá nhiều.

Dịch Khương dìu hắn về phòng, trên đường cười hỏi hắn: “Có phải là vì chuyện Bạch Khởi và Phạm Thư náo động ầm ĩ không?” Hiện nàng có quan tước, không như trước đây là một phu nhân hậu trạch mắt mù tai điếc, tin tức linh thông, quan sát tám hướng, tóm lại có năng lực kịp thời biết được đại sự thiên hạ.

Công Tây Ngô gật đầu: “Phạm Thư vẫn viết thư cho ta, bảo ta gặp mặt ông ấy. Dường như ông ấy đã phát hiện, còn nói bất luận thế nào cũng không thể thua trong tay lão sư.”

Dịch Khương cười nhạo: “Vẫn thật cố chấp.”

“Nếu muội đồng ý, ta có thể đưa muội cùng đi gặp ông ta.”

Đây là cơ hội ngàn năm có một, nhưng Dịch Khương thoáng tư lự trong khoảnh khắc liền lắc đầu từ chối: “Chuyến đi lần trước tới Úy Sơn ta liền không thích người này, cũng không muốn gặp lại ông ta. Ta lười ra ngoài, muốn gặp thì huynh tự đi gặp là được rồi.”

Công Tây Ngô lướt nhìn sắc mặt nàng, mắt khẽ híp lại: “Thế thôi vậy, không gặp.”

“Đúng rồi, phía Bạch Khởi ta có cần tiếp tục thư từ với hắn không?”

“Muội toàn quyền xử lý là được.”

Nội tâm Dịch Khương nhoáng qua chút kinh ngạc, hắn không chút do dự trả lời nàng như vậy, xem ra đã yên tâm để nàng một mình tiếp xúc với Bạch Khởi rồi.

Trong phòng ánh nến mông lung, Công Tây Ngô hơi say, vừa vào phòng liền nằm lên giường. Dịch Khương đích thân lau tay rửa mặt cho hắn, dịu dàng chăm sóc, đến khi bận rộn xong thì cởi ngoại sam nằm xuống bên cạnh, vùi vào lòng hắn. Công Tây Ngô cứ thế ôm nàng, an an ổn ổn nhắm mắt tiến vào giấc ngủ, tự nhiên tuần tự.

Ban ngày cùng nhau nghị sự, đêm đến đồng sàng cộng chẩm, ăn ý tự nhiên, tương nhu dĩ mạt*, thần tiên quyến lữ chẳng qua cũng như vậy mà thôi.

*Giúp đỡ lẫn nhau trong lúc hoạn nạn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.