Môn Khách Bất Đắc Dĩ

Chương 69



Thám tử Tề quốc do thám không được tin tức cũng là chuyện bình thường, bởi vì Ngụy quốc gần đây phát hiện một vài thám tử của Tần hoạt động trên đất Tề, vì vậy bắt đầu tra xét nghiêm mật, khí thế hung hăng tóm gọn.

Khước Hồ vì vậy mà an phận thủ thường, ở An ấp đợi mấy tháng không dám có nửa phần động tĩnh bất thường, thậm chí không dám trao đổi thư từ với Tần quốc, chỉ thỉnh thoảng phái người về trạch viện ở Đại Lương thăm hỏi tình hình Dịch phu nhân.

Có lúc nhận được tin tốt, có lúc lại nói không ổn, khiến tâm trạng hắn bảy trồi tám sụt.

Tình hình Dịch Khương quả thực không tính là quá tốt, nhưng không phải sức khỏe không ổn, chỉ là quá mức lo lắng.

Thai nhi lớn lên từng ngày, nhưng nàng cơ hồ không có cái gọi là vui quá hoá hại, cũng không có chút cảm giác nào về động tĩnh của thai nhi. Rốt cuộc trước đây từng ngã một lần, tâm lý khó tránh khỏi nghĩ nhiều.

Thiếu Cưu là một cô nương, đương nhiên không hiểu những kỳ lạ trong đó, chỉ có Tức Thường có thể an ủi nàng. Nàng ấy sinh hai hài tử mạnh khỏe, trước đây ở Triệu vương cung chuyện như sinh con dưỡng cái cũng đã gặp nhiều, kinh nghiệm đủ phong phú.

“Còn chưa tới lúc đâu.” Nàng ấy buồn cười lắc đầu.

“Đại khái có cần ta đi đi lại lại không?” Dịch Khương đỡ hông đứng dậy đi lại hai vòng.

Tức Thường vội vàng đưa tay bảo vệ nàng: “Cẩn thận cẩn thận, đừng động thai khí.”

“Thai khí gì chứ? Hoạt động nhiều một chút sẽ có lợi.” Dịch Khương dựa vào chút thường thức lúc trước kiên định lập trường của mình.

Tức Thường hết cách. Tóm lại Dịch Khương luôn có một đống suy nghĩ cổ quái, chỉ tội cho người bên cạnh kinh ngạc hết lần này đến lần khác.

Mãi tới giữa mùa hạ, ngoài viện râm ran tiếng ve, Dịch Khương lúc mạnh tay lau mồ hôi mới cảm thấy bụng bị đạp một cái. Nàng gần như lập tức ngồi xuống, tay vuốt vuốt bụng đầu óc lơ mơ.

Thì ra thai nghén một sinh mệnh chính là cảm giác như vậy.

Thời gian mấy tháng trôi qua vùn vụt tựa như nước chảy, nhờ phúc của Ngụy Vô Kỵ, trong phủ vắng tanh im lìm, chỉ còn lại ba người họ.

Ngụy Vô Kỵ bởi vì trước đây không giúp được nàng nên vẫn luôn áy náy, hiện giờ trả hết nợ nhân tình của Công Tây Ngô liền muốn bù đắp cho nàng, hôm đó lúc tới gặp nàng còn có suy nghĩ đón nàng đi.

Nhưng Dịch Khương biết Ngụy quốc không thể đắc tội Tề quốc, tới lúc ấy trái lại mang phiền phức cho hắn nên liền uyển chuyển từ chối, cũng bảo hắn tạm thời đừng đến nữa.

Ngụy Vô Kỵ thở dài thườn thợt rời phủ, ngoại trừ cho người bảo vệ bên ngoài trạch viện thật tốt thì sau đó quả thực chưa từng tới lần nào nữa.

Dịch Khương ở trong không gian nhỏ này vừa dưỡng thai vừa bố trí kế hoạch, mỗi ngày đều rất hao tâm tổn trí, khiến Tức Thường chỉ có thể ngày ngày nấu canh bồi bổ cho nàng.

Chờ tới khi Ngụy quốc khó khăn lắm mới nới lỏng thì hơi thu đã nồng, Khước Hồ cuối cùng truyền tin về Tần quốc.

Cục diện càng lúc càng hỗn loạn. Bạch Khởi trước đây vài lần thư từ với Dịch Khương cũng gửi thư tới, địa vị Phạm Thư lung lay nguy hiểm, đụng độ căng thẳng với Bạch Khởi, nhưng Tần vương đối với việc này lại mắt điếc tai ngơ.

Có lẽ người lạnh lùng bàng quan còn có Công Tây Ngô. Kế hoạch lâu dài mà trước đó hai người bày bố từ từ thu lưới, tựa như lưỡi kiếm chậm rãi tiến gần đến cổ họng Phạm Thư.

Dịch Khương hằng ngày ở trong viện hoạt động cơ thể, lên kế hoạch bố trí sau khi tới Tần, cuộc sống quả thực cũng rất sôi nổi bận rộn, trái lại Thiếu Cưu cùng Tức Thường vò đầu bứt tóc hoảng hốt. Mặc dù mỗi ngày trông có vẻ an tĩnh đâu vào đấy, nhưng tiếp đó còn có khảo nghiệm nghiêm khắc hơn.

Hài tử làm thế nào? Không thể để Tần vương biết, vậy sau khi sinh phải sắp xếp ra sao?

Thiếu Cưu vẫn luôn muốn hỏi Dịch Khương, thậm chí muốn hỏi nàng liệu có phải định đem đứa trẻ giao cho Công Tây Ngô hay không, nhưng thấy nàng chưa từng nhắc đến người này lần nào thì lại im lặng.

Chỉ có một lần, Dịch Khương rảnh rỗi lôi kéo hai nàng đặt tên cho hài tử. Tức Thường ngoẹo đầu trầm ngâm suy nghĩ: “Gọi Công Tây gì thì được nhỉ?”

Dịch Khương ở cạnh lập tức sửa lời: “Họ Dịch, đứa trẻ này theo họ ta.”

“…………” Vẻ mặt Tức Thường lúc này quả thực không thể tin nổi.

Dịch Khương tính toán thời gian, có lẽ tới mùa đông lâm bồn, không cần gấp. Chẳng qua nàng đã không cách nào đứng lâu, tóm lại cảm thấy mệt mỏi. Đứa nhỏ trong bụng trái lại không hề biết mệt, thường xuyên giày vò nàng, đêm tới đều ngủ không ngon.

Nhưng không ngờ ngày đó lại đến bất ngờ như vậy. Đêm ấy nàng vừa định đi nghỉ thì cảm thấy đau đớn vô cùng, chỉ kịp kêu Tức Thường một tiếngrồi liền bám vào giường khụy xuống.

Tức Thường trước nay luôn chú trọng tư thái chưa bao giờ lao đến nhanh như vậy, âm thanh cũng cao hơn nhiều, chỉ huy Thiếu Cưu nấu nước lấy khăn, tựa như tướng quân trên chiến trường.

Thiếu Cưu bình thường rất có chủ ý nhưng vào lúc này hoàn toàn hoảng hốt, cái gì cũng “được được được”, “đúng đúng đúng”, “tới ngay đây”………..

Dịch Khương hoang mang siết tay Tức Thường: “Mới hơn bảy tháng, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Tức Thường trong lòng cũng không yên nhưng vẫn trấn an nàng: “Sẽ không sao đâu, tám tháng sinh sẽ tốt hơn.” Đây là cách nói dân gian, nàng ấy cũng hoảng nên mới lấy ra an ủi nàng.

Thiếu Cưu bưng nước nóng vội vàng đi vào, trên mặt dính bụi than, mu bàn tay còn có vết phỏng đỏ bừng nhưng nàng ấy hoàn toàn không để ý.

Tức Thường lo nàng ấy sợ, bảo nàng đè vai Dịch Khương, đừng nhìn. Nàng ấy thấy Dịch Khương đau đến chết đi sống lại, hít sâu mấy hơi mới có dũng khí đi tới cạnh giường.

Sau đó xảy ra chuyện gì Thiếu Cưu hoàn toàn không muốn nhớ, đứa trẻ làm thế nào ra đời, quá trình đó đau đớn thống khổ nhường nào thật sự đã tạo nên bóng ma tâm lý khó mà phai mờ trong nàng.

Chờ tới lúc Tức Thường ôm đứa trẻ đi tắm sạch, nàng ấy so với Dịch Khương còn đuối hơn, lập tức ngồi phịch xuống đất, miệng lẩm bẩm: “Đáng sợ quá đi…Sau này ta không muốn sinh con…”

Dịch Khương chống người ngồi dậy nhìn theo hướng Tức Thường, nơm nớp lo sợ hỏi: “Sao lại không khóc?”

Tức Thường “bốp” một cái vỗ vào mông đứa bé, nàng cuối cùng như nguyện nghe thấy tiếng oe oe, lúc này mới yên tâm nằm xuống: “Là nam hay nữ?”

Tức Thường cũng đầu đầy mồ hôi, hiện tại rốt cuộc thả lỏng. Đứa trẻ này mặc dù không đủ tháng nhưng âm thanh vang dội, xem ra cũng không có vấn đề gì, chỉ là có hơi nhỏ một chút, cần phải chú ý chăm sóc. Nàng dùng lụa mềm bọc đứa trẻ bế tới giường, quỳ gối cười nói: “Chúc mừng chủ công, là một tiểu lang quân.”

Dịch Khương không có sức ôm đứa trẻ, chỉ có thể nghiêng đầu ngắm gương mặt bé. Thực sự đỏ hỏn nhăn nhúm chẳng dễ nhìn tẹo nào, nhưng đây là hài tử của nàng, nàng đến thế giới này rốt cuộc đã có người cùng chung huyết mạch, có mối lưu luyến dịu dàng với thế giới này.

Mắt hài tử hãy còn chưa mở, oe oe vài tiếng m*t ngón tay, Dịch Khương rốt cuộc yên tâm thiếp đi.

Thiếu Cưu cuối cùng từ trên giường bò dậy, nhếch nhác vô cùng: “Ta, ta muốn ra ngoài dạo.”

Phải chăm sóc sản phụ, còn phải chăm sóc trẻ sơ sinh thật sự hao tâm tổn sức, Tức Thường gần như bận đến chân không chạm đất.

Có lẽ bởi vì sinh không đủ tháng nên hài tử rất an tĩnh, ngoại trừ lúc đói thì rất ít khi khóc nháo ồn ào. Nhưng bụng thật sự không nhỏ, có thể ăn rất nhiều, thường xuyên vừa đút sữa chẳng bao lâu thì lại đói rồi.

Tức Thường cười bảo: “Có thể ăn chính là không sao, chẳng mấy tháng nữa sẽ trở thành một đứa trẻ mập mạp rồi.”

Dịch Khương cắt một nhúm tóc của mình, dùng lụa bọc lại rồi cẩn thận may vá, sau đó làm thành dây đeo trên cánh tay nhỏ nhắn của bé. Trước đây lúc còn nhỏ, mẹ nàng cũng từng làm một cái cho nàng, chẳng qua tóc là dùng tóc giả bằng nhựa trong suốt, từng đoạn từng đoạn nhỏ một nối lại trông giống món trang sức, nghe nói có thể bảo vệ đứa trẻ bình an.

Tức Thường trông thấy còn khen tay nghề của nàng, lại hỏi: “Chủ công vẫn chưa đặt danh tự cho bé đâu nhỉ? Trước đặt nhũ danh để gọi cũng được.”

Dịch Khương nhìn gương mặt đang say ngủ, suy nghĩ một lúc: “Nhũ danh gọi Vô Ưu đi, ta hi vọng thằng bé sống tự do tự tại, vô ưu vô lự, sau này muốn làm gì thì làm đó.”

Thiếu Cưu từ cạnh cửa sổ quay đầu nhìn nàng, rồi lại tựa như không có gì quay đi.

Ngụy quốc vào đông lạnh kinh người, Ngụy Vô Kỵ đứng trong viện, khoác áo choàng xoa xoa tay nhưng vẫn thấy lạnh, lại chạy ngược vào phòng hơ hơ tay trên bếp than, sai người đưa chút than củi y phục tới cho Dịch Khương. Vừa phân phó xong thì một thị tùng vội vàng gửi thư tới, hắn vừa nhìn tên trên phong thư thì mặt liền xụ xuống vài phần.

Không phải Công Tây Ngô thì còn ai.

Trước đây hắn bị ép không được nhúng tay vào chuyện Công Tây Ngô bắt Dịch Khương đi, kết quả Công Tây Ngô không chỉ cướp người mà còn trực tiếp ép gả người ta. Vì chuyện này Ngụy Vô Kỵ đối với hắn ít nhiều có chút phê phán, chút kính trọng trước đây cũng không còn. Đến khi mở thư ra xem, thì ra vẫn là vì Dịch Khương.

Công Tây Ngô vậy mà chắc chắn Dịch Khương đang ở Ngụy quốc, còn xin hắn chăm sóc tốt cho nàng.

Ta tự biết chiếu cố, còn cần ngươi nhắc? Ngụy Vô Kỵ ném thư vào bếp than, xoa xoa tay tiếp tục sưởi ấm.

Qua hai ngày, Dịch Khương phân phó Thiếu Cưu gửi thư tới cho hắn, tỏ ý cảm ơn.

Ngụy Vô Kỵ nhân cơ hội đề xuất đi thăm Dịch Khương một lần, nào ngờ Thiếu Cưu lập tức nói: “Nàng ấy dạo này sức khỏe không tốt, không tiện gặp ngài, chờ tới xuân nàng ấy sẽ tự mình đăng môn bái phỏng, Tín Lăng Quân không cần lo lắng.”

Ngụy Vô Kỵ bất đắc dĩ: “Nàng ta thần thần bí bí, nhiều tháng rồi lại không gặp ta, rốt cuộc chạy tới Ngụy quốc làm gì vậy?”

Thiếu Cưu cười cười, tìm một cái cớ chuồn đi.

Sau khi vào xuân, Ngụy Vô Kỵ cũng quên mất chuyện này, bởi vì trong phủ nhiều lên không ít môn khách có năng lực. Tâm tình hắn sung sướng, đêm đêm thiết yến khoản đãi, bận đến quên trời quên đất.

Tối nay lại là một đêm tận hoan, mọi người lần lượt rời đi, hắn ngồi một mình sau bàn cho tỉnh rượu, thị tùng vội vã vào bẩm báo nói Dịch phu nhân đến rồi.

Ngụy Vô Kỵ tức thì trên mặt tràn đầy vui vẻ, đứng dậy chỉnh sửa y phục, nhanh chân ra cổng.

Dịch Khương dẫn Tức Thường cùng Thiếu Cưu vào cửa, hai tay chập lại trong chiếc áo choàng rộng thùng thình, hướng hắn cười nói: “Tín Lăng Quân đêm đêm sênh ca nhỉ.”

Khóe miệng Ngụy Vô Kỵ lại lộ ra cái xoáy nho nhỏ: “Cô tới rồi, không có cô ở đây, sênh ca nghe cũng chẳng thấy thú vị gì cả.”

Dịch Khương cũng không bị hắn chọc cười, trái lại nét mặt nghiêm túc nói một câu: “Có thể nói chuyện không?”

Ngụy Vô Kỵ lập tức nghiêm mặt, nhấc tay mời, dẫn đường đi trước.

Dịch Khương theo bước chân hắn, Tức Thường sau lưng vội đuổi theo, nét mặt thế nhưng lại có chút lưu luyến, may mà Thiếu Cưu kịp thời giữ cổ tay nàng ấy mới không thất thố.

Ngụy Vô Kỵ dẫn Dịch Khương đi thẳng vào phòng mình, cho toàn bộ hạ nhân lui xuống, mời nàng ngồi, đồng thời mượn ánh nến quan sát nàng từ trên xuống dưới một lượt, trêu ghẹo: “Đã lâu không gặp như vậy, sao ta cảm thấy cô tròn lên một chút nhỉ?”

Dịch Khương không ngồi, cũng không có bất cứ biểu cảm nào khác, một tay vén áo choàng.

Ngụy Vô Kỵ giật mình, nhanh chân bước lại gần. Trong ngực nàng thế nhưng có một cái tã lót, đứa bé nằm trong tã trắng trẻo non nớt, xem chừng chỉ mới bốn năm tháng, đang ngủ say sưa.

“Đây…đây là hài tử của ai?”

“Hài tử của ta.”

“Của cô?” Ngụy Vô Kỵ ôm ngực: “Hài tử của cô và Công Tây Ngô?”

“Hài tử của ta.” Dịch Khương nhấn mạnh: “Ngươi chỉ cần nhớ nó là con ta là được.”

Ngụy Vô Kỵ trấn tĩnh lại: “Cô có gì không ngại cứ nói thẳng.”

Dịch Khương nói: “Ngươi trước đây từng thề với trời, sau này nếu ta có yêu cầu, ngươi nhất định báo đáp ta, còn tính hay không?”

Ngụy Vô Kỵ lập tức nói: “Tất nhiên, cô khi đó cứu ta một mạng, ta nợ cô nhân tình bằng trời, đây là lẽ đương nhiên.”

Dịch Khương cụp mắt nhìn hài tử: “Ta muốn giao đứa bé cho ngươi nuôi dưỡng, chuyện này chỉ có ngươi biết ta biết, không thể để người thứ ba biết được, nhất là Công Tây Ngô.”

Ngụy Vô Kỵ thực ra cũng đã đoán được, không chút bất ngờ gật đầu: “Trong phủ ta nhiều thị tùng thị nữ, nhũ mẫu cũng không thiếu. Nếu đứa trẻ đã là con của cô, ta nhất định xem như con của chính mình, tuyệt đối không bạc đãi đứa bé.”

Nét mặt Dịch Khương do dự: “Nếu như sau này ngươi và ta ở vị trí đối lập…”

Ngụy Vô Kỵ sảng khoái cười một tiếng: “Thật sự có ngày đó cũng sẽ không đem con của cô ra uy hiếp, cô còn không tin ta sao?”

Dịch Khương gật gật đầu: “Nhận được đại ân, sau này ta nhất định báo đáp.”

Nét mặt Ngụy Vô Kỵ có phần buồn bã: “Cô sắp đi sao?”

“Phải.”

Tay Dịch Khương siết chặt, cuối cùng vẫn đưa hài tử đến trước mặt hắn. Thật ra nàng đã âm thầm tạo một ký hiệu cho thằng bé, nhưng sợ Ngụy Vô Kỵ đa tâm nên không nhắc đến. Dù gì thằng bé hãy còn quá nhỏ, trẻ con mỗi ngày mỗi khác, tóm lại đề phòng vạn nhất.

Ngụy Vô Kỵ mặc dù chưa cưới chính thất nhưng sớm đã làm phụ thân người ta, nhận đứa trẻ trong lòng nàng, vậy mà ôm cũng rất ra dáng. Hài tử ngủ say sưa, miệng còn thổi bong bóng, không khỏi chọc hắn vui vẻ.

Lâm Truy Tề quốc lúc này đã giới nghiêm, nhà nhà hộ hộ tắt đèn đi ngủ.

Đam Khuy cầm một cuốn lụa đi vào thư phòng Công Tây Ngô. Hắn vẫn bận rộn sau án thư, cúi đầu, ngọc sức trên tóc dưới ánh nến được bao bọc trong ánh sáng ấm áp.

Nghe thấy tiếng động, hắn gác bút nhận cuốn lụa, mở ra xem, là tin của Phạm Thư. Một tướng lãnh ông ta tiến cử cũng phản quốc, hiện giờ đã bị buộc từ chức tướng quốc, trở về đất phong, còn lâm trọng bệnh, sợ rằng mệnh không bao lâu.

“Phạm Thư ngã ngựa, e là Dịch Khương sắp tới Tần.” Cuốn lụa bị hắn siết chặt đến nhăn nhúm, trước đây hao tâm tổn sức đối phó Phạm Thư, nhưng lại dường như mở ra một con đường để nàng rời xa.

Đam Khuy thấy đôi mắt hắn ngơ ngác thì liền biết hắn đang nghĩ gì, thở dài: “Nếu công tử đã nhớ phu nhân như vậy vì sao không đi tìm nàng? Ngài cứ chôn giấu tâm tư như thế, cũng khó trách nàng ấy bỏ đi.”

Công Tây Ngô lắc đầu, hắn cũng đâu giấu giếm, hắn từng nói rất nhiều lần hắn thích nàng.

Nhưng hiện giờ ngẫm lại, dường như có chút không giống.

Trước đây hắn nói thích nàng, đáy lòng nửa phần thấp thỏm cũng không có, chỉ là thích mà thôi, chẳng có gì khác so với thích một quyển sách hay một ván cờ, xuất phát từ sự thưởng thức. (Mic: trước đó tui thấy tội, nhưng đọc tới câu này, chỉ có một ý nghĩ. Bị vợ bỏ là đúng)

Hắn vẫn luôn cho rằng đấy chính là thích, nhưng từ sau khi nàng đi, nghĩ tới ba chữ này thì tâm tình liền có nhiều cảm xúc mà trước nay chưa bao giờ thể nghiệm: phẫn nộ, khó chịu, không cam tâm, chua sót, có lẽ cũng pha lẫn đôi chút ngọt ngào…

Một câu nói vô tình, một chuyện nhỏ nhặt chẳng chút quan trọng đều sẽ vô cớ gợi nhớ đến nàng, khiến hắn không cách nào tiếp tục tập trung vào việc nên làm. Hắn đã trở nên xa lạ đến khiến chính bản thân hắn cũng chẳng thể nhận ra.

Dịch Khương từng nói hắn âm thầm bồi dưỡng nàng, nhưng nếu như lại có cơ hội, hắn chỉ muốn hỏi nàng, rốt cuộc là ta bồi dưỡng nàng, hay là nàng thay đổi ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.