Môn Khách Bất Đắc Dĩ

Chương 84



Sức khỏe Tần vương càng lúc càng kém, dựa vào sau án, vừa uống xong một ngụm thuốc đã nôn ra. Nội thị hốt hoảng hầu hạ, ông ta phất tay, hít sâu một hơi, cứ thế này thật không biết còn có thể trụ được mấy ngày.

Ông ta ho khan một tiếng, hướng mắt nhìn ra cửa sổ, đang lúc mặt trời buổi chiều nghiêng nghiêng, gió xuân ấm áp, hỏi bâng quơ: “Tướng quốc quay về chưa?”

Nội thị đáp: “Đã gửi thư về, nói đang trên đường ạ.”

Tần vương hài lòng gật đầu: “Quay về nhanh như vậy, xem ra đủ dứt khoát với Công Tây Ngô.”

Nội thị cười đấm bóp chân ông ta: “Lời này của Vương thượng là sao ạ, tướng quốc cũng sắp thành thân với Tả thứ trưởng rồi, đương nhiên sẽ cắt đứt sạch sẽ.”

Tần vương lắc đầu: “Nàng ta trước đó nào có trạng thái của người muốn thành hôn, bổn vương thúc một câu nàng ta liền đáp một tiếng. Chẳng qua lần này chưa chờ bổn vương lên tiếng liền tới Tề quốc giải quyết chuyện Tề Sở liên hôn, nhưng lại khiến bổn vương thấy rõ lập trường của nàng ta. Hiện giờ nàng biểu đạt lòng trung thành, bổn vương còn thúc hôn thì ngược lại không đủ tín nhiệm.”

Nội thị không ngờ còn đủ thứ quanh co khúc khuỷu như vậy, chỉ khuyên ông ta nghỉ ngơi tịnh dưỡng thật tốt, đừng suy nghĩ mấy chuyện này.

Vừa nói tới đây thì bên ngoài bẩm báo, tướng quốc Dịch Khương cầu kiến.

Nàng vừa đi vào vừa cởi áo choàng màu trắng bạc đưa cho nội thị canh cửa, nghiêng người hành lễ.

Tần vương nhấc tay: “Tướng quốc đi chuyến này thuận lợi chứ?”

“Bẩm Vương thượng, mọi thứ thuận lợi.”

“Vậy thì tốt.” Ngón tay Tần vương khẽ gõ mặt bàn, cân nhắc một lúc mới lên tiếng: “Tướng quốc trợ giúp bổn vương chiếm được Hàn quốc, lại lập được đại công như vậy, bổn vương nên phong thưởng thật tốt mới phải. Không biết tướng quốc có mong muốn gì không, cứ nói ra đừng ngại.”

Dịch Khương thu hết vào mắt. Từ khi bắt đầu tấn công Hàn quốc nàng vẫn luôn mong chờ ngày này, nhưng Tần vương thật sự không dễ đối phó, mãi tới lần này nàng phá hoại liên minh Tề Sở cuối cùng mới mở lời.

“Vương thượng biết một phụ nữ như thần ở Tần quốc khó tránh khỏi có nhiều khó khăn, trước mắt Khước Hồ lại thân mang trọng thương, sau này thần hiển nhiên khó càng thêm khó, thế nên thần muốn xin Vương thượng ban đất Thục làm đất phong cho thần.”

Đất Thục trước đây là Thục quốc. Tiền vương lúc tại vị bị Tư Mã Thác tiêu diệt, hiện giờ trở thành lãnh thổ Tần quốc. Dịch Khương cũng không để ý thuế má trên đất phong đó mà là để ý ba mươi vạn binh mã nơi này. Không có binh quyền thì bất kỳ tướng lãnh nào cũng có thể kéo nàng xuống, căn cơ vĩnh viễn không vững, huống chi còn có một Bạch Khởi.

Tần vương tỉ mỉ cân nhắc, ngón tay gõ gõ mặt bàn càng lúc càng dồn dập.

Dịch Khương cũng kiên nhẫn, cứ thế đứng đó đợi.

Tần vương ước chừng suy nghĩ xong, gật đầu nói: “Đây là chuyện nên làm, công lao của tướng quốc vì Tần quốc vượt xa hồi báo này, bổn vương ban đất Thục cho khanh.”

Dịch Khương quỳ xuống tạ ơn.

Đang định cáo từ thì một thị tòng từ bên ngoài nghiêng ngả lảo đảo chạy vào, thở hổn hển nói: “Vương thượng, Triệu quốc gửi công tử Tử Sở về nước rồi.”

Tần vương vừa nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy lại mở mắt: “Tử Sở nào?”

“Chính là Dị Nhân công tử mấy năm trước đưa đến Triệu quốc làm con tin, ngài ấy hiện giờ đổi tên thành Tử Sở.”

“Dị Nhân?” Tôn tử của Tần vương mặc dù không quá giỏi giang nhưng số lượng cũng có mười mấy hai chục người, mất nửa ngày trời ông ta mới nhớ ra đây cũng là tôn tử của mình, thứ bậc đứng ở hàng giữa, không trên không dưới, khó trách nhớ không nổi, liền khoát tay nói: “Bảo nó tới gặp đi.”

Dịch Khương thoáng lùi lại một chút, chăm chú nhìn cửa điện, rất nhanh trong điện liền có hai người xếp thành một hàng đi vào. Người đi trước vóc dáng cao gầy, mặc trường bào vạt gấp màu xanh sẫm, gương mặt gầy nhọn, ngũ quan nghiêm nghị, thoạt nhìn tuổi tác ước chừng trên dưới ba mươi.

Bên cạnh hắn là một hài tử tầm sáu bảy tuổi, mặc áo choàng màu chàm, tóc để chỏm, mặt tròn mắt to trông rất lanh lợi, chỉ là ánh mắt khi nhìn những người lớn trước mặt xem ra còn cẩn thận nghiêm nghị hơn.

Hai người hướng về phía Tần vương hành đại lễ, từng người báo cáo xưng hô. Người đứng trước chính là Tử Sở, hài tử là con trai của hắn được sinh ở Triệu quốc, tên gọi Chính.

Ánh mắt Dịch Khương một lần nữa quét nhìn về phía đứa trẻ này, tâm tình khó tránh khỏi kích động. Đây chính là Tần Thủy Hoàng Doanh Chính mà hậu thế xưng tụng?

“Tướng quốc đang nhìn gì vậy?” Tần vương thấy nàng vẫn luôn chăm chú nhìn đứa trẻ, còn tưởng có gì đó dị thường, nhịn không được lên tiếng hỏi.

Dịch Khương cúi đầu đáp: “Thần thất lễ, thực ra là vì lần đầu gặp được một tiểu công tử biết lễ nghĩa như vậy, không hổ là huyết mạch truyền thừa của Vương thượng.”

Lời lẽ tâng bốc ai chẳng thích nghe, không chỉ Tần vương hưởng thụ mà ngay cả Tử Sở cũng quay sang nhìn nàng. Dịch Khương đối diện với ánh mắt hắn thì có chút bất ngờ, Tử Sở và nàng chưa từng gặp mặt, nhưng ánh mắt hắn nhìn nàng lại không chút thân thiện.

Tần vương và Tử Sở chuyện trò vài câu về việc nhà, thập phần xa lạ hỏi mấy vấn đề, Tử Sở trả lời tự nhiên nhưng vẫn rất cẩn thận. Tần vương gật đầu, ánh mắt lại rơi trên người Doanh Chính, thuận miệng hỏi thăm mấy câu về việc học hành, đứa trẻ cũng trả lời hết sức cẩn trọng, nhưng câu trả lời này ông ta lại không vừa lòng.

“Độ tuổi này nên học mấy thứ hữu dụng rồi.”

Tử Sở vội nói: “Tử Sở trước đây ở Triệu quốc được bữa hôm lo bữa mai, khó mà chú ý đến những việc này. Trên đường hồi quốc được Vũ An Quân đồng ý sẽ tự mình dạy dỗ việc học của Chính Nhi, không biết Vương thượng thấy thế nào?”

Dịch Khương khẽ cau mày, xem ra Bạch Khởi nghĩ cách đón hắn về, ước chừng là vì chuẩn bị phạt Triệu. Có lẽ Tử Sở làm con tin quá lâu, trước đó cũng không thử hỏi thăm tình hình trước mắt, lúc Tần vương đang có ý định áp chế quyền lực của Bạch Khởi thì hắn lại vừa mới về đã đứng về phía kia.

Tần vương quả nhiên không vui chút nào, còn chưa lên tiếng thì Doanh Chính đứng bên dưới đã vái lạy nói: “Vương thượng thứ tội, là Chính nghe nói Bạch tướng quân giết địch anh vũ nên mới cả gan xin ông ấy truyền thụ kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung, trước đó còn chưa bẩm báo xin Vương thượng định đoạt, tội đáng muôn chết.”

Trong lòng Dịch Khương thầm kinh ngạc, lại không khỏi liếc nhìn hắn thêm mấy lần. Tuổi còn nhỏ mà đã có mắt quan sát như thế thật khiến người ta rửa mắt mà nhìn, xem ra những tháng ngày trải qua ở Triệu quốc của hắn không được như ý.

Sắc mặt Tần vương dịu đi rất nhiều: “Bạch Khởi dạy kỵ xạ cũng được, nhưng học vấn vẫn nên mời người khác đi.”

Dịch Khương lóe lên một suy nghĩ, bước lên một bước: “Nếu Vương thượng không chê, thần xin tiếp nhận.” Tần Thủy Hoàng trong lịch sử đã đủ tàn bạo rồi, Bạch Khởi nghiện đồ sát, nếu còn để hắn “ôm sô” đảm nhận việc dạy dỗ Doanh Chính thì há chẳng phải đổ dầu vào lửa à? Nàng ôm một chút tâm tư nhân lúc Doanh Chính còn nhỏ, mặc kệ sau này Tần quốc có thể thống nhất liệt quốc hay không, có thể truyền thụ được một chút tư tưởng nhân đức yêu dân cho hắn tóm lại cũng không phải việc xấu.

“Hửm?” Tần vương tư lự một chút, gật gật đầu: “Cũng tốt, tướng quốc là nữ, dạy học cho người khác cũng nhẫn nại nhất.”

Doanh Chính lập tức bước qua hướng về phía Dịch Khương hành lễ, khom lưng tới gối: “Tham kiến lão sư.”

Dịch Khương đưa tay đỡ hắn, hắn nhìn nàng một cách cung kính, nhưng rất đỗi xa cách.

Không ngờ sẽ gặp được nhân vật như vậy, trên đường quay về Dịch Khương vẫn đang nhớ lại. Hắn không giống người khác, so với bất cứ nhân vật lịch sử nào từng gặp qua trước đây đều khiến nàng kích động hơn nhiều, đây thật là một tâm trạng kỳ lạ.

Tức Thường đi qua đi lại ở hành lang, thấy nàng vào cửa thì liền vội tới nghênh đón, vừa cởi áo choàng cho nàng vừa theo nàng đi về phía hậu viện: “Chủ công lần này tới Tề có thu hoạch gì không?”

Dịch Khương sửng sốt: “Thu hoạch?”

“Với Công Tây tướng quốc đó.” Nhắc tới Công Tây Ngô nàng ấy có chút cẩn thận, còn đặc biệt quan sát sắc mặt Dịch Khương.

“Không có.” Dịch Khương vào phòng, đi tới cạnh chậu đồng vốc nước rửa tay và mặt.

Tức Thường cầm vải lau cho nàng: “Thật một chút cũng không có sao?”

Dịch Khương nhếch khóe miệng với nàng: “Thực ra cũng có một chút, hôm nay ta giành được sự tín nhiệm của Tần vương, cũng có chỗ nương tựa, không bao lâu sẽ có thể đón Vô Ưu về bên cạnh rồi.”

Tức Thường có chút vui mừng: “Chủ công làm thế nào vậy?”

Ý cười trên mặt Dịch Khương từ từ mất đi: “Ta lợi dụng Công Tây Ngô.”

“Chuyện này….” Tức Thường thở dài, bước tới bên giường sắp xếp lại giường cho nàng, đồng thời nhỏ giọng nói: “Từ khi ta cùng chủ công tới đây chưa từng thấy người làm việc gì cho chính mình, vẫn luôn vì mạng sống mà bôn ba vất vả. Hiện giờ không dễ gì mới được trở thành tướng quốc Tần quốc, sao lại không thể thuận theo tâm ý mà hòa hảo với Công Tây tướng quốc như trước cơ chứ? Người phải suy nghĩ cho chính mình một chút, không thể cứ vậy mà trải qua một đời.” Mặc dù danh phận là chủ tớ, nhưng trải qua bao nhiêu mưa gió, nàng xem Dịch Khương như muội muội của mình, cùng là nữ tử, đương nhiên thông hiểu cho nỗi khổ của nhau, lời nói cũng bớt đi rất nhiều cố kỵ.

“Đúng vậy, ta vẫn luôn giãy giụa để sống….” Dịch Khương ngồi xuống sau án, không khỏi bị lời này của nàng gợi lên quá khứ. Từ Triệu quốc tới Ngụy quốc, Ngụy quốc tới Tề quốc, Tề quốc rồi lại đến Tần quốc, chìm nổi theo sóng, thiên hạ đều đã đi qua một lượt nhưng không nơi nào có thể khiến nàng yên thân gửi phận. Hiện giờ vì Vô Ưu, cái giá phải trả càng nhiều, nhưng nếu như bảo tái hợp cùng Công Tây Ngô, nàng không khỏi cười khổ: “Ta ở Tần quốc một ngày thì không thể tái hợp với Công Tây Ngô.”

Tức Thường dừng tay, khó hiểu nhìn nàng: “Vì sao?”

Vì sao? Dựa vào mục đích của Tần vương, nàng vốn là dùng để đối phó với Công Tây Ngô.

Dịch Khương không muốn nhắc tới chuyện này, ngắt lời: “Khước Hồ sao rồi?”

Tức Thường sửng sốt một chút: “Nói cũng phải, ta suýt nữa quên báo với chủ công. Hôm người đi Tề hình như hắn lo lắng bị mất chỗ dựa, vậy mà đuổi theo người, kết quả cả đêm không về. Sau đó nhờ phủ binh đi tìm rốt cuộc mới tìm được hắn, nhưng sau khi trở lại hắn không màng đến ai, cả ngày giam mình trong phòng buồn bực không chịu gặp ai, thật khiến người ta chẳng biết làm sao.”

“Có chuyện như vậy?” Dịch Khương đứng dậy: “Ta đi xem thử.”

Tức Thường xua tay: “Trước khi người hồi phủ ta vừa mới đưa thuốc qua, hắn uống xong thì ngủ rồi, chủ công muộn một chút hẵng tới.”

Dịch Khương đành gật đầu, đúng lúc chặng đường này bôn ba cũng mệt rồi, liền bảo nàng ấy một tiếng rồi nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Theo lý mà nói, mệt mỏi rã rời nên ngủ rất sâu mới phải, nhưng nàng lại cứ chập chờn, còn nằm mơ.

Trong mơ nàng ở trong phủ tướng quốc Tề quốc, hoa nghênh xuân nở rộ hành lang, kéo tới tận ngọn núi đá. Công Tây Ngô đứng cạnh cột trụ hành lang, người mặc thâm y vạt rộng màu xanh trứng ngỗng, tua rua trên ngọc bội nơi eo đong đưa trong gió xuân. Hắn bế Vô Ưu trong tay, phụ tử hai người đứng đó, không hề cử động.

Sau đó hoa nghênh xuân tàn, ve kêu râm ran, lá thu xào xạc, đông tuyết mù trời.

Dịch Khương muốn bảo họ quay về phòng, nhưng môi mấp máy lại thốt không ra tiếng, lúc này mới giật mình tỉnh giấc.

Giấc ngủ này không biết đã ngủ bao lâu, xung quanh tối đen, hết sức yên ắng, dường như đã khuya. Nàng thấy hơi đói, định ngồi dậy nhưng vừa quay đầu thì giật thót.

Một bóng đen đứng lù lù cạnh giường, nàng rụt người về sau, chợt quát lên: “Ai!”

Người đó đi tới cạnh giường hai bước, bóng dáng trở nên rõ hơn rất nhiều. Dịch Khương ngửi thấy mùi thuốc, cất tiếng hỏi không mấy chắc chắn: “Khước Hồ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.