Môn Khách Bất Đắc Dĩ

Chương 89



Dịch Khương bệnh, bệnh rất nặng.

Lúc đó nàng ngất đi ngay tại pháp trường, Đông Quách Hoài tay chân luống cuống đưa nàng hồi phủ, đại phu bảo nàng bị kinh sợ, trách hắn không nên dẫn tướng quốc tới nơi máu me như vậy.

Đông Quách Hoài vốn không phải kẻ lắm lời, chủ công bảo hắn làm gì hắn liền làm nấy, lúc này nghe đại phu nói vậy thì không khỏi hối hận, sớm biết như thế nên khuyên bảo một tiếng.

Tức Thường thở dài. Mặc dù nàng không thích một vài cách làm việc của Khước Hồ, nhưng người này cũng không xấu, huống chi dáng dấp xem ra còn có mấy phần tương tự Trường An Quân. Trong lòng chủ tử nhớ Trường An Quân, tâm lý khó trách có chút chuyển dời lên người Khước Hồ. Nhưng hiện giờ Khước Hồ phạm tội phản quốc, còn bị phanh thây thị chúng, một người sớm chiều ở chung cứ thế không còn sao có thể không khiến người ta thương xót. Lại nhìn Dịch Khương, tâm tình càng buồn bã.

Phủ tướng quốc nhất thời phủ lên một tầng mây đen,  bước chân nhóm hạ nhân đi lại cũng nhẹ hơn rất nhiều, sợ kinh động đến tướng quốc đang lâm trọng bệnh.

Không chỉ có nàng bệnh, Bạch Khởi mất đi sự tin sủng cũng uất ức sinh bệnh, ốm đau triền miên trên giường không ra khỏi phủ.

Bốn mươi vạn quân Tần đối với Tần quốc mà nói mặc dù không đến mức lung lay căn cơ, nhưng cũng là binh sĩ tinh nhuệ. Coi là chuyện nhỏ mà nói thì tổn thất bốn mươi vạn quân Tần sẽ khiến Tần quốc nhất thời không cách nào tiếp tục mở rộng biên cương, ưu thế chiếm được trước đó nhờ chiến sự Hàn quốc cũng không còn lại gì, sau này có thể vẫn phải nhìn sắc mặt Tề quốc mới có thể hành động; coi là chuyện to mà nói thì chính là ngăn cản đế nghiệp của Tần quốc, cục diện dẫn đầu do Tần quốc tạo dựng trước đó lập tức có khuynh hướng mất cân bằng, thậm chí cũng có khả năng bị lật ngược.

Cả cuộc đời Tần vương vẫn luôn theo đuổi đế nghiệp, dùng hết tất cả thủ đoạn hi vọng có thể hoàn thành sự nghiệp vĩ đại này, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại bị hủy hoại trong tay một tên nhãi không biết nặng nhẹ.

Ông ta càng nghĩ càng không cam tâm, càng không cam tâm càng nhịn không được mà suy nghĩ, uất ức chất chứa khó mà tiêu biến, ngày ngày thổ huyết, bệnh tình trầm trọng, họa vô đơn chí, mắt thấy đứng trước bờ vực hấp hối.

Tần vương bệnh nặng, quân Tần trên chiến trường Triệu quốc đành phải rút binh.

Hàm Đan tựa như ông lão gần đất xa trời, kéo lê thân thể đầy vết thương, ở cửa ngõ tử thần đảo một vòng lại tìm được đường sống, kéo dài hơi tàn. Nhưng hơn mười thành trì phía Tây Triệu quốc đều bị Tần quốc xâm chiếm đã là sự thật.

Tề quốc bởi vì vẫn đang chiến sự với Yên quốc nên cũng không nhân cơ hội mà xuất binh đánh Triệu. Nơi này biến thành ranh giới, phân chia thế cục thiên hạ hiện tại, Ngụy Sở Nam Bắc phân cắt, Tề Tần Đông Tây dõi nhìn, rốt cuộc ai là kẻ có thể cười đến cuối cùng tiếp tục trở thành đề tài khó mà bình luận.

Mưa thu từng trận từng trận trút xuống, bệnh tình Dịch Khương thế nhưng vẫn không tốt lên, nàng tựa hồ bị chìm trong cơn mê, thường xuyên mơ thấy máu tươi tràn ngập pháp trường.

Bóng dáng Triệu Trùng Kiêu mơ mơ hồ hồ, dáng vẻ hắn xõa tóc cáu kỉnh, dáng vẻ hắn ngoan ngoãn tựa lên gối Triệu thái hậu, dáng vẻ quyết đoán nói muốn báo thù…Toàn bộ đều dần dần trở nên mơ hồ trong ký ức, nơi nơi đều là máu, dù thế nào cũng chạy không thoát…

Các đại thần bởi vì bạn rộn sớm chiều vào cung thăm hỏi Tần vương nên cũng không mấy người để ý tới chuyện tướng quốc lâm bệnh, chỉ cho rằng nàng bởi vì mất đi nam sủng yêu thương là Khước Hồ nên đau lòng mà thôi.

Mấy ngày sau đó tiết trời trong xanh, đại khái có chút giúp ích, Dịch Khương đột nhiên tỉnh táo lên nhiều.

Tức Thường vốn ngày ngày đều phải đút thuốc đút cơm cho nàng, hôm nay vừa đẩy cửa thấy nàng tự mình ngồi dậy thì liền vội chạy tới kêu mấy tiếng “cảm tạ trời đất”.

Dịch Khương gầy rộc đi, dưới mắt thâm quầng, da cũng tái xanh, yếu ớt hỏi nàng: “Thi thể thế nào rồi?”

Tức Thường ngẩn ra rồi mới ý thức được nàng đang hỏi chuyện Khước Hồ, thở dài: “Tội phản quốc phải cảnh cáo bách tính, đương nhiên phải thị chúng rồi.”

Sắc mặt Dịch Khương lại trắng hơn, khoác áo xuống giường, bảo nàng gọi Đông Quách Hoài đến.

Đông Quách Hoài vội tới, thấy nàng có chuyển biến tốt thì thở phào.

Dịch Khương cho Tức Thường lui, vẫy tay kêu hắn tới gần, nhỏ giọng kể sự việc cho hắn biết.

Đông Quách Hoài kinh hoảng tái mặt, thận trọng hạ thấp giọng: “Chủ công nói thật sao? Nếu người chết là Trường An Quân, vậy Khước Hồ đâu?”

Dịch Khương lắc đầu: “Thế nên ngươi âm thầm bố trí vài người tìm thử xem, dùng hết khả năng nghe ngóng thế nào.”

Đông Quách Hoài dù gì cũng từng là cấm vệ trong cung, chuyện gì mà chưa từng thấy, nhưng sự việc thế này vẫn khiến hắn kinh hãi. Theo hắn thấy, chuyện này không có hi vọng, Trường An Quân bởi vì báo thù mà còn tàn nhẫn đối với chính mình như vậy, huống chi là người bên cạnh, Khước Hồ hiển nhiên là dữ nhiều lành ít.

Dịch Khương tựa ra sau án, đôi mắt có chút thất thần: “Không biết ta thượng sớ lên Tần vương thì liệu có thể được ân chuẩn, cho phép ta liệm thi thể.”

Đông Quách Hoài lắc đầu: “Chủ công có điều không biết, trong khoảng thời gian người bị bệnh, Tần vương cũng bệnh nặng, nếu như lại dùng việc này tới k1ch thích ông ấy, e là không chỉ không được mà cả người, có thể cả Bạch Khởi cũng bị liên lụy.”

Ánh mắt Dịch Khương trở nên ảm đạm, đưa tay đỡ trán, một tay phẩy phẩy bảo hắn lui ra.

Bọn họ gọi nàng là chủ công, nhưng người đã mất kia cũng từng là chủ công của nàng mà, nhưng nàng chỉ có thể mở to mắt nhìn hắn mất mạng, ngay cả thu liệm thi thể cũng không làm được.

Nếu như lúc đó ở trong núi có thể ngăn cản được hắn thì tốt quá, có lẽ có thể khiến hắn thay đổi ý định. Hắn vẫn luôn cứng đầu như vậy, khó tránh khỏi đi vào ngõ cụt, nếu như…

Nàng cảm thấy hơi sức không còn, lại nằm xuống giường. Ngoài cửa sổ gió thổi nắng rọi, mây thưa trời trong, hơi lạnh se se len vào, hình như sắp vào đông.

Chưa tới mấy ngày, quả nhiên trời chuyển lạnh, có cảm giác của ngày đông.

Đông Quách Hoài cước bộ gấp gáp vào phòng, Dịch Khương đang tựa vào vai Tức Thường uống thuốc, hắn đứng đó đợi, chà xát ngón tay đã lạnh cóng, dường như có chút kiềm chế không được.

Dịch Khương uống thuốc xong, nhướn mắt nhìn hắn: “Thế nào rồi?”

Hắn tiến lên trước một bước: “Chủ công, thi thể Khước Hồ đã được thu liệm nhập quan, để bên trong phủ, phải xử lý thế nào?”

Dịch Khương kinh ngạc ngồi thẳng người dậy: “Làm được thế nào vậy?”

“Tề vương đột nhiên muốn thi thể của hắn, nói là phải cảnh báo phản tặc trong nước, Tần vương đành phải giữ thể diện cho Tề quốc nên đồng ý rồi.”

Ánh mắt Dịch Khương chậm rãi thay đổi, lòng thầm thông suốt: “Không phải Tề vương, là sư huynh ta.”

Nếu là trước đây, Tần vương đại khái có lẽ sẽ không để ý đến yêu cầu này của Tề quốc, nhưng hiện giờ thiệt hại nghiêm trọng, cũng không cách nào không cho Tề quốc thể diện.

Nàng nói với Đông Quách Hoài: “Ngươi đi một chuyến đưa quan tài vào Tề, mang theo thư của ta giao cho sư huynh ta.”

Đông Quách Hoài chắp tay đáp vâng, mời nàng viết thư.

May mà lúc này vẫn chưa đổ tuyết lớn, Vị Thủy hãy còn chưa đóng băng, lộ trình cũng không tính là khó khăn.

Lúc Công Tây Ngô nhận được thư của Dịch Khương, Lâm Truy đã bắt đầu đổ tuyết, Đông Quách Hoài đứng trong nội viện chờ tin.

Thực ra hắn vốn cũng không biết đó là Trường An Quân, vẫn tưởng là Khước Hồ. Chỉ là biết Dịch Khương bởi vì cái chết của hắn mà sinh bệnh, không muốn nàng tiếp tục đau lòng nên liền tự mình chủ trương thu liệm thi thể để nàng dễ chịu hơn một chút.

Hắn khoanh tay đứng cạnh cửa sổ, nhớ tới lời hôm đó của Dịch Khương. Một người tự xưng máu lạnh vô tình sao lại có thể tận tâm tận trách xử lý hậu sự của cố chủ như thế, nói cho cùng vẫn là nặng tình. Hiện giờ bởi vì chuyện này, nàng vậy mà còn cúi đầu nhờ hắn.

Hắn quay đầu gọi Đam Khuy, căn dặn sắp xếp tốt cho Đông Quách Hoài, tự mình tới Triệu.

Dựa theo bố trí trong thư của Dịch Khương, hắn yêu cầu Triệu vương dùng lễ chư hầu, an táng Triệu Trùng Kiêu cạnh mộ của Triệu thái hậu.

Triệu vương vừa mới tỉnh táo từ trong vui mừng Hàm Đan được giải nguy lại nhận được tin như vậy, nhất thời kinh hãi bi thương đan xen, không lời nào biểu đạt.

Một thứ dân từng mưu đồ soán vị há có thể dùng lễ chư hầu để hậu táng, thần tử trên triều đường nhao nhao đề xuất ý kiến khác nhau. Nhưng Công Tây Ngô lên tiếng, đã chọn xong ngày tốt, hắn sẽ tận mắt nhìn người được hạ táng.

Hai mươi vạn quân Tề hãy còn trú đóng tại Hàm Đan, Triệu quốc không theo cũng phải theo.

Bản thân Triệu vương vốn đồng ý. Cho dù thế nào, đó chính là đệ đệ của hắn, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, hắn chung quy vẫn không thực hiện được phó thác của mẫu hậu, chưa thể chăm sóc tốt cho Trùng Kiêu, còn để đệ ấy đi trước một bước.

Lúc nhận quan tài từ tay quân Tề, bước chân hắn lảo đảo, mấy lần được Bình Nguyên Quân đỡ mới không đến mức khuỵu xuống.

Lúc xuân ấm dòng nước lại róc rách, Đông Quách Hoài mới quay lại Hàm Dương phục mệnh.

Bệnh của Dịch Khương vẫn lúc tốt lúc xấu như cũ khiến Tức Thường cảm thấy khó hiểu. Bình thường nàng cũng không cảm thấy chủ công đối với Khước Hồ tình cảm sâu nặng như vậy, sao Khước Hồ chết rồi lại đả kích nàng ấy lớn đến thế? Cứ như mất đi một người hết sức thân thiết.

Xuân hàn se lạnh, Dịch Khương từ trong giấc ngủ nặng nề tỉnh giấc, vừa mở mắt đã thấy một bóng người ngồi bên giường. Áo trắng tóc đen, nửa gương mặt gầy gò, tay cầm một cuộn trúc giản tập trung đọc, hàng mi dài vẫn cụp xuống bỗng quay đầu nhìn sang, con ngươi thâm thúy lóe sáng, tựa như sóng nước lay động nơi hồ sâu tĩnh mịch, nhưng trên mặt vẫn không một gợn sóng.

“Sư muội tỉnh rồi?”

Dịch Khương chớp chớp mắt: “Sư huynh tới từ khi nào?”

“Đến từ hôm qua.”

Hắn đặt trúc giản xuống, nghiêng người tới trước đỡ nàng ngồi dậy. Dịch Khương từ trong mắt hắn trông thấy gương mặt nàng, xanh xao gầy gò, vậy mà lại giống như trở về Hoàn Trạch của thời niên thiếu.

“Sao lại bệnh đến như vậy?” Công Tây Ngô ngồi xuống đằng sau nàng, tay đỡ lưng nàng, nâng cơ thể mềm nhũn ấy mà đầu mày không khỏi nhíu lại: “Đại phu nói thế nào?”

“Ở pháp trường bị kinh hãi mà thôi, qua một thời gian là được.”

“Nghe Tức Thường nói đã kéo dài rất lâu rồi.”

“Không sao.” Nàng không nhìn hắn, vẫn như cũ giữ vẻ xa cách khách sáo: “Chuyện lần này làm phiền sư huynh rồi, sau này nếu có cơ hội, ta nhất định báo đáp huynh.”

Công Tây Ngô cũng không để ý, nhẹ giọng nói: “Mặc dù giữa ta và Trường An Quân giao tình không sâu, nhưng tốt xấu gì cũng từng quen biết, chuyện này là làm vì hắn, muội không cần để trong lòng.”

Dịch Khương hơi thở hắt ra, đột ngột hỏi: “Lúc hạ táng tình hình thế nào?”

Công Tây Ngô nói: “Hôm hạ táng, Triệu vương tự mình ôm quan tài khóc nức nở, ở bên cạnh mộ Triệu thái hậu tự tay đào một hố đất, cũng trồng một cổ thụ trong mộ địa, quan viên có mặt đông đủ, dùng lễ chư hầu, chưa từng chậm trễ.”

“Hừ, nhưng bọn họ đều không biết sự thật Triệu Trùng Kiêu vì Triệu quốc mà chết, bọn họ vĩnh viễn cũng không biết.”

Công Tây Ngô nhìn gương mặt nàng, hắn sớm phát hiện Dịch Khương là người tâm sự không thể hóa giải, có vài chuyện tích tụ trong lòng cuối cùng trở thành tâm kết*, giống như nàng đến bây giờ cũng không chịu tha thứ cho hắn. Hiện tại cái chết của Trường An Quân e là cũng tạo thành tâm kết trong lòng nàng.

*Khúc mắc, nút thắt trong lòng

“Sư muội thật sự đau lòng vì chuyện gì?”

“Ta đã không còn đau lòng.”

“Nếu đã không còn đau lòng, vậy vì sao vẫn nằm mãi trên giường? Trong lòng muội hẳn vẫn còn ghi nhớ tình cảnh lúc ở pháp trường, lúc đó như thế nào? Có rất nhiều máu? Muội tận mắt trông thấy Trường An Quân chết? Cảm thấy mình không cách nào cứu hắn?”

Ngữ khí hắn vẫn bình bình như cũ, mỗi một câu hỏi đều tựa như dao cắt, mạnh mẽ khoét vào vết thương đã kết vảy. Dịch Khương đột ngột quay đầu trừng hắn, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt ào ạt lăn xuống.

Bàn tay Công Tây Ngô đỡ sau lưng nàng nhẹ vỗ về: “Chuyện đã thế này, còn nghĩ nữa thì có tác dụng gì?”

Dịch Khương ôm mặt, vùi đầu vào đầu gối cúi gục xuống, cuối cùng nức nở khóc thành tiếng.

Công Tây Ngô ôm nàng, bàn tay nhẹ vuốt tóc nàng, khóc ra rồi hẳn là sẽ đỡ hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.