Tiết trời đã dần ấm, đường xá không còn lớp băng tuyết lạnh lẽo, dòng suối cũng bắt đầu tan băng chảy róc rách, cổ thụ nhú lên những mầm lá non xanh mơn mởn.
Công Tây Ngô vì nghĩ cách cứu Dịch Khương, ngoại trừ phải trù bị trong cung thì thế lực bố trí nhiều năm ở Tần quốc cũng bị mai một không ít. Mất đi tai mắt, hiện tại đối với tin tức trong thành Hàm Dương cũng nắm được rất ít, chỉ có thể dựa vào Đam Khuy đi nghe ngóng.
Đam Khuy do thám được Tử Sở sa vào tửu sắc, gần đây sức khỏe không tốt, xem ra là lúc không thể chú ý đến xung quanh, Công Tây Ngô cảm thấy đây là thời cơ tốt để rời đi.
Tề quốc đã thâu tóm hơn một nửa Yên quốc, Tần quốc hiện tại dưới sự cầm quyền của Tử Sở cũng không có bất cứ chiến tích gì, Tề vương Kiến tâm tình thả lỏng, dần dần cảm giác được vị trí bản thân mình thật đáng sùng bái, hiện đang thong dong dẫn mỹ nhân thưởng xuân ở hoa viên trong vương cung.
Hậu Thắng từ hành lang đi tới, cũng không biết liệu có phải bị mặt trời chói rạng trên đỉnh đầu chiếu hay không mà hai mắt khẽ híp, tay giấu trong bộ triều phục dày nặng, vẻ gian xảo kia dù thế nào cũng không giấu được.
“Vương thượng hôm nay thật có nhã hứng.” Hắn híp mắt đi tới trước.
Tề vương Kiến phất tay cho mỹ nhân lui, cười nói: “Sao hôm nay cửu cửu lại rảnh rỗi vào cung vậy?”
“Ầy, làm thần tử, tóm lại phải bận tâm quốc sự, Vương thượng mới có thể an lòng chứ. Đâu thể như tướng quốc, tới bây giờ người ở đâu cũng không biết.” Hắn lắc đầu, cảm khái vạn phần.
Tề vương Kiến đối với Công Tây Ngô hết sức an tâm, không thấy có vấn đề gì nói: “Tề quốc có thể có ngày hôm nay đều là nhờ tướng quốc giúp đỡ, tướng quốc làm việc gì đều có lý của mình, bổn vương không muốn can thiệp nhiều.”
Sắc mặt Hậu Thắng có chút khó coi, nhưng chẳng qua cũng chỉ trong nháy mắt, khóe miệng lại nhếch lên nụ cười: “Vương thượng nói chí phải, có điều Tần quốc vừa mới xử quyết Dịch phu nhân thì tướng quốc tới giờ vẫn chưa trở lại, không phải là tới Tần quốc rồi ấy chứ?”
Tề vương Kiến không khỏi thoáng kinh ngạc, chuyện này hắn cũng mới biết được vào hai hôm trước. Tử Sở vừa đăng cơ liền thay đổi toàn bộ đại thần tâm phúc, còn ban chết Dịch phu nhân. Công Tây Ngô trước đây bởi vì Dịch phu nhân bỏ đi mà tâm tình nặng nề, hắn cũng cảm nhận được, nếu vì Dịch phu nhân qua đời mà đi phúng viếng thì trái lại cũng không có gì lạ.
“Hầy, đi thì đi thôi, tướng quốc trọng tình trọng nghĩa, bổn vương cũng không thể ngay chút thể diện này cũng không cho tướng quốc.” Tề vương Kiến chắp tay sau lưng thong thả cất bước.
“Lời này của Vương thượng sai rồi,” Hậu Thắng vòng qua đi lên trước: “Công Tây Ngô đối với thê tử vẫn còn tình nghĩa thì không sao, nhưng thê tử hắn là tướng quốc Tần quốc, vậy thì hoàn toàn khác rồi. Huống chi hắn tới giờ chưa quay về, có lẽ không phải phúng viếng mà là ra tay cứu người chăng?”
Tề vương Kiến nghi hoặc nhìn hắn: “Cửu cửu sao lại nói vậy?”
Hậu Thắng cười giễu: “Thần cũng có tai nên nghe được một vài lời đồn, cụ thể thế nào, chi bằng Vương thượng chờ sau khi tướng quốc về nước rồi hỏi thăm cụ thể xem.”
Đời nào là nghe thấy đồn đãi, rõ ràng là rắp tâm thăm dò. Trước đây bất luận thế nào hắn cũng không tìm hiểu được nửa phần tin tức của Công Tây Ngô, nhưng gần đây cũng không biết sao lại được việc. Phòng bị của Công Tây Ngô phía Tần quốc dường như bị nới lỏng, rất dễ do thám được một ít râu ria, chẳng qua vẫn không dám xác định.
Có điều chỉ cần chờ hắn về nước, Tề vương Kiến xuống tay tra hỏi, nếu bên cạnh hắn thật sự có Dịch phu nhân, vậy thì hay rồi.
Khéo làm sao, hôm sau truyền tới tin tức, Công Tây Ngô về nước rồi.
Lộ trình về Tề Công Tây Ngô đi rất nhanh, lúc tới Lâm Truy đã gần cuối xuân, trên con đường hẹp hoa đỏ liễu xanh, đang kỳ đẹp nhất.
Đoạn đường này vô cùng lặng lẽ, lúc hoàng hôn hắn vào thành, nhưng vẫn khiến người ta phát hiện một cỗ xe ngựa thần bí kín kẽ theo phía sau hắn.
Tề vương Kiến vốn dễ bị thuyết phục, lại không có chủ kiến, nghe được tin này thì liền liên tưởng đến lời Hậu Thắng, trong lòng không khỏi bắt đầu dao động, cùng Quân thái hậu thương nghị chuyện này. Quân thái hậu cũng cảm thấy sự việc cần tra xét kỹ lưỡng, hắn liền hạ quyết tâm, sai người âm thầm theo dõi sát sao phủ tướng quốc.
Thế nhưng trong phủ tướng quốc không hề có Dịch phu nhân nào, người lên xuống xe ngựa chính là Bùi Uyên trước đây từng làm quan Tề quốc, ngay cả con trai của hắn cũng không thấy. Dọc đường Công Tây Ngô quay về còn từng đặc biệt hỏi thăm chiến sự Yên quốc, rất nhiều các thành trấn bị Tề quốc thu vào tay đều cần được bố trí ổn thỏa, hắn vì vậy mà vô cùng bận rộn, làm gì có nửa phần dáng vẻ vì tư quên công.
Tề vương Kiến thở phào, còn sai người tới báo cho cữu cữu, để ông ấy đừng có thần hồn nát thần tính.
Hậu Thắng vừa tức vừa giận, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể trách Công Tây Ngô quá mức xảo quyệt.
Trong phủ tướng quốc hết sức tĩnh lặng, Công Tây Ngô công việc tồn đọng chất đống, vừa tới phủ liền bận rộn cả ngày trong thư phòng, chỉ là bây giờ khác với trước đây, khoảnh khắc nghỉ ngơi giữa thời khắc bận rộn thì sẽ nghĩ tới việc khác, có thêm một vài vướng bận.
Dịch Khương không quay về cùng hắn, cũng không biết hiện giờ đang ở đâu.
Đêm ấy trước khi khởi hành, còn chưa chờ hắn lên tiếng thì nàng đã chủ động hỏi: “Có phải huynh sắp quay lại Tề quốc?”
Lúc đó nàng vừa dỗ Vô Ưu ngủ xong, được hắn dắt về phòng. Trên hành lang không treo đèn, bốn bề tối đen, gió đêm còn mang theo cái lạnh se se, giọng hắn trong bóng đêm vừa nhẹ vừa thấp: “Ừm, phải quay về rồi.”
Dịch Khương im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Ta còn chưa thể đi cùng huynh, chuyện của ta chắc chắn đã truyền khắp thiên hạ, nếu như bị Tề vương Kiến phát hiện huynh cứu ta, như vậy sẽ không có lợi cho huynh, cho nên vẫn chờ khi sự việc lắng xuống rồi lại bàn.”
Hắn dùng sức siết chặt tay nàng, “Thế muội có dự tính gì?”
“Nếu đã kim thiền lột xác, vậy ta cũng được tự do nhiều hơn. Vô Ưu lớn rồi, ta muốn dẫn con đi bái phỏng vài vị danh sư, tự mình cũng tăng thêm hiểu biết.”
Công Tây Ngô đẩy cửa phòng, vang lên tiếng ken két, khiến sự lưu luyến cùng lo lắng trong lòng hắn cũng hiện ra. Nhưng lời nàng rất có lý, huống chi đây là lựa chọn của nàng. “Nếu muội đã có tính toán, vậy ta không níu kéo, có điều mọi việc đều phải cẩn thận.”
Dịch Khương “Ừm” một tiếng, ngữ khí nhẹ nhàng rối loạn trái tim hắn, tâm tình bất chợt trào dâng, quay người liền kéo nàng vào lòng, gấp gáp hôn nàng.
Thân thể trong lòng vừa ấm áp vừa mềm mại, Dịch Khương ôm lấy cổ hắn, không có phản ứng đáp lại, nhưng cũng ngại từ chối, tự nhiên như thế, nước chảy thành sông.
Sáng sớm hôm sau nàng thức dậy, đánh thức Vô Ưu, nói muốn dẫn thằng bé ra ngoài thăm thú.
Vô Ưu cực kỳ phấn khích, mấy ngày liên tục đều nghe mẫu thân kể với mình những chuyện kỳ lạ kia thì đã tràn đầy ý cầu tiến, có lẽ ra ngoài học hỏi một chút có thể sẽ gặp được người và sự vật trong chuyện kể chăng?
Nàng dẫn theo Đông Quách Hoài, Công Tây Ngô không yên tâm, lại sắp xếp thêm thủ hạ tiếp ứng khác, không ngờ Thiếu Cưu vậy mà lại xách hành lý chạy tới, nói muốn đi cùng nàng.
Công Tây Ngô quay đầu trông thấy Bùi Uyên đang ai oán tựa vào cây cột hành lang.
Thiếu Cưu không hề có chút nào tự trách khi bỏ lại trượng phu mới tân hôn, trừng mắt với Bùi Uyên: “Ta biết huynh vẫn luôn có hoài bão của riêng mình, huynh theo Công Tây tiên sinh của mình quay về Tề quốc làm quan tốt đi, ta theo Dịch Khương ra ngoài học hỏi xem sao, cũng không có gì không tốt.”
Bùi Uyên không muốn tỏ ra buồn bã trước mặt nàng ấy, vờ như không thèm bận tâm nói: “Thế thì đi vui vẻ, ta có thời gian sẽ đi thăm muội, ở ngoài có xảy ra chuyện gì thì sớm quay về.”
Thiếu Cưu ngắt một tiếng: “Không cần huynh tới đâu, gửi bổng lộc cho ta là được rồi.”
“………”
Dịch Khương nhịn không được bật cười thành tiếng, thoáng liếc thấy Công Tây Ngô đang nhìn mình thì mới thu lại nụ cười, quay đầu ôm Vô Ưu lên xe ngựa.
Công Tây Ngô đỡ nàng lên xe, lại dặn dò một lượt: “Mọi việc cẩn thận.”
“Ừm.” Hắn vẫn luôn giữ dáng vẻ bình tình trầm ổn, trước mặt người ngoài che giấu cảm xúc của bản thân kín kẽ không lộ chút nào, nhưng Dịch Khương từ trong ngữ khí của hắn cảm giác được điểm khác biệt, bất giác lật tay siết tay hắn một cái: “An tâm đi.”
Nàng đã không nói định đi đâu, cũng không nói khi nào trở lại, nhưng Công Tây Ngô quả thực lần đầu tiên thấy yên lòng.
Hồi tưởng chưa dứt, bấc của ngọn đèn đặt trên án đã cháy hết một đoạn, ánh sáng dần dần tối xuống, hắn vén tay áo khêu khêu, chờ khi ánh lửa thắp sáng gian phòng một lần nữa thì thấy Đam Khuy từ ngoài cửa hấp tấp đi vào.
“Có chuyện?”
Đam Khuy gật đầu, từ trong ngực lấy ra một phong thư đặt lên bàn.
Công Tây Ngô nhận lấy, trên mảnh lụa trắng viết chi chít chữ, mặt sau ký tên, hết cả mấy hàng, cuối cùng còn ấn dấu riêng của mỗi người.
Là thư của nhóm quý lão Tấn quốc. Họ cho rằng thời cơ trước mắt rất tốt, Công Tây Ngô khống chế Tề quốc, Tần quốc tạm thời thu lại mũi nhọn, nên một đòn công chiếm Triệu quốc, quang phục Tấn quốc, sau đó chĩa kiếm sang Ngụy quốc, loại bỏ quân Tần đang đóng trên lãnh thổ Hàn quốc, đem Tam Tấn một lần nữa hợp lại làm một.
Công Tây Ngô đặt thư xuống, “Trước mắt không cần quản.”, nói rồi gấp thư lụa lại, để trước ngọn lửa thiêu rụi.
Đam Khuy mở cửa sổ cho tán bớt mùi, rồi lại quay về trước án lo lắng không thôi: “Nhóm quý lão có mấy người tới, trước mắt vẫn chưa rời khỏi Lâm Truy. Ý của bọn họ là chờ đợi nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới có thời cơ tốt này nên không muốn tiếp tục đợi nữa, hiện giờ liên danh thỉnh nguyện, mong công tử ngàn vạn lần không thể bỏ lỡ cơ hội, bằng không…”
“Bằng không?” Công Tây Ngô thoáng ngước mắt.
Đam Khuy lắc đầu; “Họ không nói tiếp, chỉ bảo Khuy mau chóng gửi thư tới.”
Công Tây Ngô đẩy trúc giản trước mặt ra, đứng dậy ra khỏi phòng, không hề đáp lại.
Dịch Khương bôn ba lên đường, trước tới Triệu quốc tế bái Triệu thái hậu và Triệu Trùng Kiêu, có điều không tới quá gần,quân canh giữ thập phần nghiêm ngặt. Như thế khiến nàng yên lòng, ít nhất đã chứng minh được mộ của Triệu Trùng Kiêu vẫn an ổn, chưa từng bị động tới.
Nhân lúc còn chưa vào hạ, họ lại tiếp tục lên đường, đi bái phỏng vài vị danh sư.
Thiếu Cưu đi cửa sau, dẫn bọn họ đi gặp cự tử ẩn cư ở Triệu quốc, đương nhiên cũng che giấu thân phận, sau đó lại được cự tử tiến cử, đi gặp vài vị danh gia.
Khoảng thời gian này Vô Ưu thật sự hết sức vui vẻ, mẫu thân cả ngày đều bầu bạn cùng nhóc, còn ngày ngày được chứng kiến nhiều chuyện mới mẻ đến thế, so với việc ở cùng phụ thân thì thú vị hơn biết bao nhiêu, nhóc không muốn quay về Tề quốc chút nào.
Đến khi nắng hè chói chang, không tiện bôn ba, Dịch Khương cảm thấy đúng lúc có thể để Vô Ưu theo danh gia học tập. Lúc này thằng bé mới thấy hối hận, vẫn nên quay về Tề quốc thôi, đi tới đâu cũng vẫn phải học mà!
Các danh gia phần lớn đều ẩn cử nơi sơn dã, nhưng Thiếu Cưu không ngồi yên được một chỗ, thường xuyên muốn chạy vào thành, lần nào lần nấy đều mang về tin mới. Trước kia còn có không ít tin liên quan đến cái chết của Dịch phu nhân, sau này càng ngày càng ít. Đây là làn sóng của thời gian, ngắn ngủi mấy tháng mà thôi, ai nấy đều chỉ biết tướng quốc Tần quốc tên Lã Bất Vi.
Bụi trần che phủ như vậy cũng tốt, càng thuận tiện cho hành trình. Dịch Khương dẫn theo Vô Ưu cáo từ ân sư, rời khỏi Triệu quốc, hướng về Ngụy quốc, nàng muốn thăm Ngụy Vô Kỵ một chuyến.
Thiếu Cưu đi trước một bước, gửi thư tới phủ Tín Lăng Quân.
Ngụy Vô Kỵ bị Ngụy vương suốt ngày hoài nghi, dần dần chán nản, cả ngày đều đắm mình trong tửu sắc, người cũng từ từ xanh xao tiều tụy, lúc nghe thấy tin Dịch Khương qua đời thì bị đả kích, người vẫn luôn ốm đau. Mãi tới khi Thiếu Cưu gửi tới tin tức nàng vẫn còn sống, giữa bộn bề trắc trở rốt cuộc có được một chút an ủi, bệnh tình lúc này từ từ chuyển tốt.
Lúc Dịch Khương tới thăm hắn thì tiết thu đã nồng đậm, hắn nghiêng người dựa vào sập nhỏ trong thư phòng chợp mắt nghỉ ngơi, cửa sổ sau lưng mở một cánh, cuối thu tiết trời se se, gió lùa vào phòng mang theo không khí thoải mái.
Hắn còn đặc biệt rửa mặt chải đầu, trên người là áo choàng gấm dày hoa văn hình tròn, đầu đội cao quan khắc vàng khảm ngọc, eo đeo ngọc bội túi thơm, vẫn là Ngụy công tử quý khí bức người như trước, có điều sắc mặt vẫn tái nhợt sau cơn bạo bệnh vừa khỏi. Nghe thấy tiếng động, hắn mở mắt ra liền trông thấy Dịch Khương dắt theo Vô Ưu đứng cạnh sập, ánh sáng trong mắt nhất thời rạng ngời, ngồi bật dậy: “Đây là Vô Ưu? Đã lớn như vậy rồi?”
Dịch Khương gật đầu, đẩy Vô Ưu tới trước mặt hắn: “Gọi phụ thân đi.”
Vô Ưu ngơ ngác tròn mắt: “Con có hai phụ thân sao ạ?”
“Đúng vậy, đây cũng là phụ thân của con, là người có đại ơn dưỡng dục.”
“Đừng dạy trẻ nhỏ mấy chuyện vớ vẩn.” Ngụy Vô Kỵ nhịn không được mỉm cười, nét mặt rạng rỡ, lại trở về tư thái ấm áp vui vẻ của ngày trước. Hắn véo véo gương mặt nhỏ nhắn của Vô Ưu, trong lòng cảm khái không thôi, lúc ấy bé tí tẹo vậy mà đã lớn thế này, thật sự là năm tháng thoi đưa.
Mấy năm qua hắn vẫn luôn bị Ngụy vương hiềm nghi, tích tụ trong lòng càng lúc càng sâu, chỉ có thể mỗi ngày đều chìm đắm trong tửu sắc để khiến Ngụy vương lơ là. Mặc dù không bị hoài nghi như trước nữa, nhưng ngày tháng như vậy khiến hắn không cách nào thi triển hoài bão của mình, trái lại càng lúc càng gian nan. Hôm nay gặp được Dịch Khương thật sự khơi thông được buồn phiền chôn sâu trong lòng, nhìn một người từng bước qua cửa tử yên ổn ngồi trước mặt mình, dễ dàng thông hiểu rất nhiều sự việc.
Hai người trò chuyện mãi tới khi mặt trời dần lặn, Dịch Khương không muốn thu hút sự chú ý của người trong phủ nên đứng dậy cáo từ.
Ngụy Vô Kỵ gọi nàng: “Cô nghe nói chuyện của Công Tây Ngô rồi chứ?”
Dịch Khương sửng sốt: “Huynh ấy làm sao?”
“Thì ra cô vẫn chưa nghe,” nét mặt Ngụy Vô Kỵ có phần tế nhị: “Nghe nói hắn là đời sau của Vương công Tấn quốc, không biết thật giả.”
Dịch Khương nhíu mày, tin này sao có thể truyền ra cơ chứ?
Trong phủ tướng quốc Tề quốc vừa mới tiễn vài vị đại thần thì lại có vài vị đại thần khác tới. Từ lúc tin tức lan truyền thì người tới thăm dò liền liên tục không dứt. Chuyện này hết sức phù hợp với tác phong làm việc của Tề vương Kiến, không dám tin, lại liều mạng thăm dò.
Nhất định là Hậu Thắng lại bận rộn xúc xiểm xúi giục rồi. Công Tây Ngô nghênh người tới tiễn người về đến độ có chút mệt mỏi rã rời, vừa uống được ít canh nóng, đang đứng trước cửa sổ nghỉ ngơi.
“Tướng quốc,” Đồng tử cao lên không ít, cũng đã bước vào thời kỳ vỡ giọng, giọng nói hơi ồm ồm: “Có người tự xưng là môn khách của Ngài cầu kiến, nói có thể vì Ngài chia sẻ ưu phiền.”
Công Tây Ngô quay đầu: “Môn khách nào?”
Dịch Khương đã bước tới cửa, cởi áo choàng xuống giao cho đồng tử.
Trong mắt Công Tây Ngô ánh lên ý cười khe khẽ, đưa tay về phía nàng.
Dịch Khương đi tới, bị hắn ôm eo kéo về trước: “Sư muội muốn vì ta chia sẻ ưu phiền như thế nào?”