Món Nợ Ngọt Ngào

Chương 45



khéo cô lên đó một mình lại ngã mấy lần nữa. - Minh tiến lại, đỡ lấy cánh tay tôi. 

Nhưng tôi lập tức vùng cánh tay mình ra, lắc đầu quả quyết: 

- Tôi không sao, tôi tự đi được, anh về nhà đi. - Tốt hơn hết, tôi nên tránh tất cả những cử chỉ tiếp xúc thân mật giữa tôi và Minh. 

- Cô vẫn cứng đầu như xưa đấy.- Minh đỡ lấy tôi, cười nhẹ. - Chẳng bao giờ bộc lộ sự yếu đuối của mình ra. 

- Không phải, tôi... 

Không phải thế này, không phải tôi đang cố ý che dấu sự yếu đuổi của mình. Tôi không muốn thế này, tôi sợ mình sẽ không đủ can đảm nữa, không đủ can đảm để khẳng định mình không còn yêu anh. Anh có biết, anh làm thế này sẽ khiến cho tôi hiểu nhầm không? Anh là đồ ngốc. 

Còn nữa, tôi đang yêu Nam, tôi không bao giờ nghĩ sẽ làm tổn thương cậu nhóc bằng những hành động thân thiết thế này.  

- Để tôi đưa cô lên nhà. 

- Tôi đã nói tôi tự đi được mà.- Tôi vùng vằng, tức giận.- Để anh chở về là làm phiền anh rất nhiều rồi. 

Tôi không thích chuyện của chúng tôi cứ thế kéo dài, luẩn quẩn và mãi nó cũng chẳng đi về đâu hết. Tôi ghét thế này, tôi ghét cái thái độ ân cần tốt bụng của anh, rồi để tôi cứ lầm tưởng tình cảm của anh với mình. Tôi ghét quan hệ của tôi và Nam sẽ bị cản trở bởi những cảm xúc ảo tưởng của tôi. Cả ba chúng tôi cần một sự dứt khoắt.  

Và nhân vật chủ chốt cho câu chuyện, là tôi. 

- Ngốc, cô đã quên tôi nói gì rồi à.- Khi tôi đang cố gượng để lê lết từng bậc cầu thang một cách nặng nhọc vì cái đầu chứa toàn gạch, thì một cánh tay mạnh mẽ đằng sau ôm lấy rôi, sau đó một lực nhấc bổng tôi lên. 

- Này, anh làm cái quái gì thế, tôi không phải người què, tôi tự đi được, anh bỏ tôi xuống ngay, tôi chỉ đau đầu một chút thôi mà, này...này...yaaaaaa... 

Tôi hét ầm í, vùng vằng trên hai cánh tay rắn chắc của Minh, chết tiệt, cái quái gì đang xảy ra thế này, tôi không muốn, dừng lại ngay. 

- Anh có nói gì tôi quên hết rồi, thế nên thả tôi ra, yaaa...bớ người ta, bắt  cóc, cứu cứu... 

Ơ mà, có ai bắt cóc người mà lại đi đưa họ về nhà của họ không nhỉ??? 

................. 

Từ rất lâu, lâu lắm rồi, lúc kí ức chỉ còn lại những mảnh rất nhỏ, mơ hồ và không có hình thù. 

Trên một con đường lớn rất đông người qua lại, và ánh mắt của mọi người ở đó, đều hướng về một cậu con trai đang cõng trên lưng một cô gái, bước đi từng bước nhỏ... 

- Này, tôi chẳng hiểu nổi tại sao anh cứ đòi cõng tôi. 

Đó là câu hỏi ngốc nghếch không có gì ngốc nghếch hơn. 

- So với những người con gái luôn tỏ ra yếu đuối để dựa dẫm vào người khác, thì những người con gái luôn cố tạo cho mình một vỏ bọc mạnh mẽ, thì càng làm tôi muốn bảo vệ hơn đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.