Môn Phái Của Chúng Ta Sớm Muộn Đổ

Chương 11: Đại thương tâm



(1)

Nhị sư huynh không thừa nhận, mạnh miệng rống: “Ai nói! Ta không có! Đại sư huynh, ngươi muốn nói cũng phải có chứng cứ đi?”

Đại sư huynh cũng nhìn về phía Tứ sư đệ, đầy mặt ngờ vực.

Tứ sư đệ không nói lời nào, vung ra một cái quan khí thuật về phía tay phải của Nhị sư huynh, mọi người liền nhìn thấy tay phải của Nhị sư huynh tỏa ra dương khí dày đặc… Quá thâm hậu.

Ngoại trừ nguyên dương của tu sĩ ra, ta không nghĩ ra còn có thể là cái gì.

“Ta… Mới vừa đỡ đẻ một nam hài tử!” Tứ sư đệ nghẹn ra một câu nói: “Nam hài tử vừa ra đời, đương nhiên dương khí sung túc!”

Tứ sư đệ vung ra một đống quan khí thuật lên mặt Nhị sư huynh, mọi người phát hiện miệng Nhị sư huynh cũng tản ra lượng lớn dương khí.

Đại sư huynh tức đến mặt mày xanh mét: “Khi nào thì đỡ đẻ cũng cần miệng của ngươi?!”

Nhị sư huynh lộ ra biểu tình không thể cứu vãn.

Tứ sư đệ lạnh nhạt sửa sang lại quần áo.

Đại sư huynh rít gào: “Nghiệt súc, quỳ xuống cho ta!”

Nhị sư huynh cùng Tứ sư đệ song song quỳ gối trên hành lang khách sạn, lắng nghe Đại sư huynh giáo huấn.

(2)

Ta và sư muội còn có Thất sư đệ vốn là đứng ở bên cạnh nhìn một lát, thế nhưng Đại sư huynh chỉ mắng đi mắng lại những câu đó.

Chúng ta nghe một chút, đều cảm giác vô vị.

Ta lầu bầu một câu: “Tại sao đem nguyên dương cho tay phải? Quá lãng phí.”

Tiểu sư muội nhận câu: “Đương nhiên là bởi vì vị kia a.”

Thất sư đệ hỏi: “Vị kia là ai?”

Ta bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Úc, đó là vị thượng cổ đại hùng… Đại năng đây! Thất sư đệ, vị này chính là người biết thật nhiều động thiên phúc địa! Còn nói cho chúng ta biết tiểu phúc địa đây!”

“Trọng điểm không phải cái này.” Tiểu sư muội một mặt trầm thống nói: “Nguyên dương cứ lãng phí như vậy, còn không bằng tìm cái thân thể, ít nhất không lãng phí.”

Vẫn luôn bị mắng Nhị sư huynh đột nhiên quay đầu quát: “Các ngươi cho rằng ta không tìm sao? Nào có dễ tìm như vậy!”

“Nghiệt súc!” Đại sư huynh dùng Thiên cơ như ý gõ đầu Nhị sư huynh: “Còn dám cãi!”

Chúng ta không khỏi cảm thán một trận.

Ta có chút đồng tình: “Tứ sư đệ cũng quá không cẩn thận, kỳ thực muốn trị thương cũng có phương pháp khác.”

Tiểu sư muội biểu tình có chút kỳ quái, nói: “Tam sư huynh không định tìm đạo lữ sao?”

“Tìm đạo lữ làm gì?” Ta càng thêm không hiểu ra sao: “Ta có đạo lữ a.”

Tất cả mọi người nhìn ta, liền Đại sư huynh đều quên mất đánh người, áp lực thật lớn!

(3)

Đại sư huynh nói chuyện đều nói lắp: “Ai, đạo lữ của ngươi là ai?”

Ta phi thường kinh ngạc hỏi ngược lại: “Đại sư huynh không biết?”

Đại sư huynh lắc đầu.

Ta nhìn về phía Nhị sư huynh đang trợn tròn mắt: “Nhị sư huynh cũng không biết?”

Nhị sư huynh lắc đầu.

Ta bỏ qua Tứ sư đệ  đang đầy mặt nghi hoặc.

Ta hỏi Thất sư đệ miệng mở lớn đến có thể nhét trứng gà: “Ngươi cũng không biết?”

Thất sư đệ mãnh liệt lắc đầu.

Ta há miệng, đột nhiên thật thương tâm.

“Các ngươi cũng không biết?!” Ta không vui nói: “Ta còn cử hành đạo lữ điển lễ đây!”

Biểu tình của tất cả mọi người đều rất quái lạ, ta nhìn ra rồi!

“Tam sư huynh, đạo lữ của ngươi rốt cuộc là ai?” Thất sư đệ trước hết hỏi ra rồi.

(Kết)

Ta không muốn nói.

Thật đau lòng, nguyên lai ai cũng không biết, liền Tứ sư đệ cũng vậy.

Nhật ký cũng không muốn ghi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.