Món Quà Sinh Nhật Bất Ngờ

Chương 2



6

Tất cả ánh đèn trong đại sảnh đều mờ đi, giữa tiếng reo hò và vỗ tay, nhân viên phục vụ đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ đi tới bên cạnh chúng tôi.

Trên xe đẩy bày một cái bánh sinh nhật tinh xảo, cắm cây nến đang cháy lấp lánh.

Giang Hoài nắm lấy tay tôi.

"Sinh nhật vui vẻ Tiểu Mẫn, gả cho anh, được không?"

"Gả cho anh ấy! Gả cho anh ấy!"

Mấy thân ảnh quen thuộc từ trong đám người chen ra, đứng thành một hàng vỗ tay ồn ào.

Trần Xán, Vương Nam, còn có mấy nữ sinh, đều là bạn của Giang Hoài.

Tôi quay cổ một cách máy móc, nhìn bốn phía một vòng, ánh mắt dừng lại trên mảnh sứ vỡ trên mặt đất.

Đầu óc tôi gần như cứng đờ.

"Cho nên -- bình hoa là giả?"

Giang Hoài gật đầu.

"Đúng, là giả, trước đó anh đã tìm người thay vào."

Trần Xán giơ di động lên, cười ha ha.

"Tần Mẫn*, cậu cứ yên tâm đi, đây đều là Giang Hoài tìm anh họ tôi bố trí trước, anh họ tôi là quản lý tiền sảnh."

"Tần Mẫn, cậu làm tôi cười chet mất, vừa rồi khuôn mặt nhỏ nhắn kia của cậu trắng bệch, ha ha ha --"

"Còn có đôi chân run rẩy nữa chứ, ha ha ha ha, cũng quá buồn cười, chút chuyện nhỏ như vậy mà cậu cũng bị dọa."

Một nữ sinh khác là Triệu Lộ vừa cười, vừa lấy tay lau nước mắt nơi khóe mắt.

"Các cậu còn nhớ lần trước không, Giang Hoài cũng tạo bất ngờ cho cậu ấy, cố ý đem một con rắn giả giấu trên giường, Tần Mẫn lúc ấy bị dọa sợ suýt nữa tè ra quần, hahaa."

Trần Xán điên cuồng cười gật đầu.

"Tần Mẫn, mỗi lần phản ứng của cậu đều rất buồn cười, không uổng công anh tôi khổ tâm giúp Giang Hoài bố trí bất ngờ."

Giang Hoài bất đắc dĩ lườm bọn họ một cái.

"Được rồi, có thể chờ tôi cầu hôn xong lại nói không."

"Lá gan Tiểu Mẫn vốn không lớn, chưa trải qua sự đời, có phản ứng này cũng không quá."

7

Giang Hoài vừa nói, vừa đeo nhẫn lên ngón áp út của tôi.

Nhưng tôi chợt rút tay lại.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đi theo Giang Hoài đến thành phố của hắn.

Một người cũng không quen biết, chúng tôi bình thường ở chung, tất cả đều là bạn bè và người nhà của Giang Hoài.

Tôi cũng từng ngây thơ cho rằng, bạn bè của hắn chính là bạn của tôi.

Mỗi lần cãi nhau với Giang Hoài, bạn bè đến khuyên, cơ hồ đều nghiêng về một bên Giang Hoài rồi chỉ trích tôi, nói tôi chuyện bé xé ra to, nói Giang Hoài có bao nhiêu khổ cực phải chịu đựng.

Tôi cũng thường xuyên tự kiểm điểm bản thân, có phải do bản thân quá già mồm cãi láo hay không.

Nhưng cho đến giờ khắc này, bọn họ lại một lần nữa cầm điện thoại di động ghi lại hình ảnh chật vật không chịu nổi của tôi, cũng dùng điều này tìm niềm vui, tôi mới bỗng nhiên hiểu được, bọn họ đều chỉ là thích nhìn tôi bị chê cười mà thôi.

"Em làm sao vậy, Tiểu Mẫn?"

Thấy tôi rút tay về, sắc mặt Giang Hoài có chút mất tự nhiên, hắn nửa quỳ, nửa dịch về phía trước một chút, tiếp tục nắm tay tôi.

"Tất cả mọi người đều đang nhìn, đừng làm loạn được không?"

Tôi lạnh mặt.

"Là do em đang làm loạn sao?"

"Hôm nay là sinh nhật em, vốn nên dùng phương thức vui vẻ nhất để trải qua, nhưng bắt đầu từ sáng sớm, anh đã không ngừng cố ý chọc giận em, hù dọa em."

"Nhìn em sợ hãi, nhìn em khó xử, rất buồn cười sao?"

Cảm xúc bực bội tích lũy cả ngày hoàn toàn bộc phát, tôi nhìn trái nhìn phải, bước nhanh tới cầm lấy bánh sinh nhật, "Bụp" một tiếng, đập lên mặt Giang Hoài.

Kem trắng dính theo sống mũi Giang Hoài chảy xuống, tất cả mọi người sợ ngây người.

Giang Hoài sửng sốt vài giây, tức giận đứng lên.

"Làm gì vậy! Tần Mẫn, con mẹ nó em điên rồi phải không?"

"Đúng, em đã sớm bị anh bức điên rồi, anh nghe không hiểu tiếng người đúng không? Em đã nói với anh mấy trăm lần rồi, em chán ghét loại bất ngờ kiểu này, vì sao anh còn muốn trêu chọc em?"

8

Tôi bị kích động và suy sụp tinh thần, khiến mọi người xung quanh hoảng sợ.

Triệu Lộ lập tức tiến lên khuyên nhủ, cô ta vừa kéo Giang Hoài qua, giúp hắn lau bơ trên mặt, vừa chỉ trích tôi.

"Không phải chứ, Tần Mẫn, không phải chỉ là đùa thôi ư, cậu cần phải làm đến mức đó sao?"

Trần Xán cũng đen mặt trừng tôi.

"Đúng vậy, Giang Hoài vì việc này, vừa tốn tiền bạc vừa tốn công sức, cậu như thế nào lại không biết quý trọng?"

"Chính là do cậu không biết đùa, chút chuyện nhỏ như vậy cũng mất bình tĩnh, phụ tấm lòng của mọi người."

Bạn bè Giang Hoài mồm năm miệng mười bắt đầu phụ họa, nghe thấy mọi người ủng hộ, Giang Hoài ủy khuất đến đỏ cả mắt.

"Tần Mẫn, em có biết anh vì ngày này chuẩn bị bao lâu không?

"Bình hoa này là Triệu Lộ nhờ người thân hỗ trợ đặt làm, mặc dù là giả, nhưng cũng phải mấy ngàn đồng. Còn có anh Trương, vì để sắp xếp tốt cục diện hôm nay, cũng đã xin phép ông chủ một lúc lâu."

"Buổi tối hôm nay Vương Nam vốn có một cuộc họp, vì chúng ta cũng cố ý xin nghỉ, tất cả mọi người vì em mà cố gắng, mọi người nỗ lực nhiều tâm huyết cùng thời gian như vậy, em không thấy sao?"

Giang Hoài chỉ tay vào mặt tôi, càng nói càng kích động.

"Anh biết tính tình em không tốt, thích giở trò, anh vẫn luôn cố gắng bao dung em. Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, cho dù em giận anh cũng có thể tôn trọng thành quả lao động của mọi người không?"

"Tiệc sinh nhật tốt đẹp lại bị em làm thành như vậy, em thật sự quá tùy hứng, quá ích kỷ!"

Trong tầm mắt hùng hổ dọa người của Giang Hoài, đầu óc tôi choáng váng, huyết áp dâng lên, hoàn toàn quên mất nên phản bác như thế nào.

Bản chất tôi là người không giỏi mồm mép, càng tức giận thì lại càng không biết nói lại như nào.

Trước kia mỗi lần đến thời điểm này, bạn bè Giang Hoài sẽ đều nói tôi không biết tốt xấu, cũng không biết chuyện gì xảy ra, dù sao đến cuối cùng, đầu óc tôi loạn hết cả lên, rồi còn phải xin lỗi Giang Hoài.

Lần này, tôi tuyệt đối không thể dẫm vào vết xe đổ, tôi lấy hết khí thế trừng mắt nhìn Giang Hoài.

"Các người....."

"Được rồi được rồi, hôm nay là sinh nhật Tần Mẫn, mỗi người lui một bước đi."

9

Tôi mới vừa nói một chữ, đã bị Triệu Lộ cắt đứt.

Cô ta ôm lấy cánh tay Giang Hoài.

"Chúng tôi chăm chỉ giúp đỡ vì cái gì, còn không phải muốn nhìn hai người các cậu hạnh phúc sao? Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật cậu ấy, Tần Mẫn đập cậu, cậu cũng đừng tức giận."

"Còn có, Tần Mẫn, tôi biết cậu bị bất ngờ nên có chút khó chịu, nhưng bây giờ đã bình tĩnh. Chúng tôi vất vả đi một chuyến, ngay cả cái bánh ngọt cũng không có ăn đây này."

"Nể mặt tôi, hai người các cậu đều đừng cãi nhau, cậu chấp nhận lời cầu hôn của Giang Hoài rồi chúng ta vui vẻ cùng nhau ăn cơm được không?"

Tôi còn chưa lên tiếng, Giang Hoài hừ lạnh một tiếng, lại bắt đầu chỉ trích tôi.

"Em nhìn xem người ta có bao nhiêu sự rộng lượng, Tần Mẫn, em thật sự quá tùy hứng!"

"Cô ấy có tùy hứng hay không tôi không biết, nhưng dám chạy đến cửa hàng của tôi đập bình hoa ba trăm tám mươi triệu, anh ngược lại rất tùy hứng."

Ánh đèn đại sảnh bỗng nhiên lại một lần nữa sáng lên, nhân viên phục vụ nối đuôi nhau đi vào, ở giữa đi tới là một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác màu đen, đeo kính gọng vàng.

Khí thế của anh ta mạnh mẽ đến mức quần chúng vây xem nháy mắt câm như hến.

"Là Lục Kỳ Yến - -"

"Anh họ tôi cũng ở đây, anh họ..."

Trần Xán hướng Trương quản lý phất tay, Trương quản lý lại không để ý tới hắn, mà là chạy vọt tới bên cạnh bình hoa, nhìn thấy rõ mảnh vỡ trên mặt đất, anh ta sợ tới mức hai chân mềm nhũn, quỳ sạp xuống đất.

"Lục tổng - - tôi - -"

Quản lý Trương khó khăn nuốt nước miếng.

"Lục tổng, cái này không trách tôi được, thật sự không trách tôi được, tôi đã gọi điện thoại cho Giang Hoài nhưng hắn không bắt máy!"

Sao hắn lại không bắt máy chứ!

Sắc mặt Trương quản lý trắng bệch, giữa mùa đông, trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Mọi người không rõ nguyên do, Giang Hoài đi tới đỡ hắn.

"Anh Trương, anh làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?"

10

Ai ngờ, Trương quản lý bỗng nhiên trở tay vung một cái, hung hăng tát vào mặt Giang Hoài.

"Đều tại cậu cái đồ ngốc này!"

Giang Hoài giận dữ: "Anh như thế nào lại đánh người!"

"Bình hoa kia tôi chưa kịp đổi, cái cậu đập nát chính là bình thật, là bình thật!"

Sắc mặt Giang Hoài "xoạch" một cái trở nên trắng bệch, hắn lảo đảo một bước, giữ lấy cánh tay Trần Xán mới miễn cưỡng đứng vững.

"Trương ca - - anh - - anh đừng - - nói giỡn - - nói giỡn - -"

Giang Hoài lắp bắp, Trương quản lý từ trên mặt đất bật dậy, bước một bước dài đến trước mặt Giang Hoài.

"Cậu con mẹ nó mặt mũi bao nhiêu, đáng để Lục tổng chúng tôi tự mình ra ngoài đùa giỡn với cậu? Cậu lấy điện thoại di động ra xem, tôi gọi cho cậu bao nhiêu cuộc điện thoại, trách nhiệm việc này đều thuộc về cậu, bình hoa kia chính là cậu đập, cậu phải đền tiền!"

Thì ra Giang Hoài và Trương quản lý đã hẹn trước là thay bình hoa giả vào, nhưng hôm nay Lục Kỳ Yến đột nhiên gọi nhân viên cấp trung họp một buổi chiều, dẫn đến Trương quản lý không có thời gian xử lý chuyện bình hoa, mới gây ra chuyện ngoài ý muốn lớn như vậy.

Cổ họng Giang Hoài nghẹn ngào, run rẩy lấy điện thoại di động từ trong túi ra, tay hắn run rẩy dữ dội, liên tiếp nhập nhiều lần, mới nhập đúng mật mã.

Chờ nhìn thấy điện thoại nhắc nhở, khuôn mặt trắng bệch của Giang Hoài trong nháy mắt trở nên xanh mét.

"Tôi - - tôi - - tôi - -"

Giang Hoài thở hổn hển, liếc mắt nhìn Trương quản lý, lại nhìn đám bạn bè của mình, nhưng bọn Trần Xán, đã sớm ăn ý lùi ra ngoài vài bước, cố ý giữ khoảng cách với hắn.

"Là Tần Mẫn!"

Trong lúc tuyệt vọng, Giang Hoài bỗng nhiên dùng sức nắm lấy cánh tay tôi.

"Không phải tôi, không phải tôi đập, là Tần Mẫn không giữ được, đều do Tần Mẫn."

"Các cậu nói mau, có phải do Tần Mẫn không giữ được, tôi chỉ tạo bất ngờ cho cô ấy, đều trách Tần Mẫn, là Tần Mẫn!"

Mấy người Trần Xán lập tức xen vào.

"Đúng, là do Tần Mẫn không giữ được."

Trần Xán trơ mặt cầu tình với Lục Kỳ Yến.

"Lục tổng, chuyện này không liên quan đến anh trai tôi - - quản lý Trương, anh ấy tốt bụng giúp chúng tôi, bình hoa là Tần Mẫn đập vỡ, anh muốn tìm, cũng phải tìm cô ấy bồi thường."

*Không phải do mình nhầm xưng hô là Tiểu Mẫn với Tần Mẫn đâu. Vì Giang Hoài là người yêu nữ chính nên gọi tên thân mật là Tiểu Mẫn. Bạn Giang Hoài thì gọi đầy đủ tên họ của nữ chính là Tần Mẫn. Tuy nhiên có đoạn Giang Hoài gọi Tần Mẫn mà không gọi Tiểu Mẫn là do lúc đó đang tức giận, mà đã tức thì không ai vui vẻ chịu gọi tên thân mật cả đúng kh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.