Mộng Ảnh Tình

Chương 64: 64: Tha Thứ Là Lời Cảm Ơn




- Trần Bách Ngôn, mau buông cô ấy ra tên khốn.
Cố Duật Thành thực sự phát điên hắn giật lấy Bạch Âm còn thẳng tay đấm Trần Bách Ngôn một cái mạnh.

Hắn vốn dĩ tinh thần không được tỉnh táo nên khi bị Cố Duật Thành đánh thân thể liền chao đảo ngã xuống sàn.

Khoé miệng Trần Bách Ngôn hơi đau, hắn chống một tay gương mặt u ám nhìn Cố Duật Thành.

Bầu không khí bắt đầu trở nên khó thở khiến Bạch Âm cảm thấy lo lắng.

Trần Bách Ngôn không dự định trả đòn, hắn đột nhiên bật cười thành tiếng.

Cố Duật Thành đáy mắt lạnh lẽo trong lòng nâng cao cảnh giác.
- Tình cũ, cũng chỉ là thứ đồ bỏ đi.

Có quyền chen ngang vào cuộc sống người phụ nữ của tôi? Thật nực cười! Cố Duật Thành cậu nên biết điều mà tránh xa cô ấy còn không đừng trách tôi xuống tay ác.
- Ngài nghĩ bản thân mình tốt hơn tôi sao chủ tịch Trần? Người phụ nữ của ngài? Chậc, nói nghe buồn nôn đến tận họng.

Bạch Âm có tự nguyện ở bên cạnh ngài không?
- Không quan trọng là tự nguyện hay không, dù sao chúng tôi đâu phải lần đầu tiên quan hệ.

Tôi không dám thừa nhận mình là người tốt nhưng tôi sẽ không làm tổn thương cô ấy như cậu.
Trần Bách Ngôn đắc ý.
- Thừa nhận Bạch Âm từng đau lòng vì tôi, có trách thì trách thằng này quá ngu ngốc không sớm hiểu được tình yêu nên mới xem thường nó.
Cố Duật Thành đã hối hận lắm rồi.
Đánh mất đi người con gái yêu mình hơn cả cuộc sống cô ấy.

Hắn không thể nào tha thứ cho bản thân hiện tại.

Tại sao? Tại sao hắn không nhận ra sớm hơn cơ chứ? Đến khi Bạch Âm rớt xuống dòng suối tuyệt vọng, bắt đầu chán ghét hắn thì đã muộn màng không cách nào cứu vớt.

Hắn dần dần sợ thứ cảm giác cô đơn đến xót lòng, cô đơn giữa đường phố, cô đơn giữa đời thường, cô đơn giữa những nỗi đau.

Sợ cái cảm giác chênh vênh khi không có ai bên cạnh.

Hắn căm hận hắn, ăn năn đến chết chắc gì được bao dung.
- Nếu vậy, cậu hãy chúc phúc Bạch Âm đến bên tôi.

Đàn ông nhẫn tâm, cậu không đáng hưởng hạnh phúc.


Cô ấy để tôi chăm sóc, trân trọng và bảo vệ.
Trần Bách Ngôn cố tình xoáy sâu vào điểm đen của Cố Duật Thành.
- Bạch Âm, anh biết mình sai.

Anh không cầu xin em rủ lòng thương xót hạng người cặn bã như anh.

Cũng không hy vọng em có thể yêu lại anh.

Anh chỉ đơn giản muốn, làm một người bạn bình thường uống trà trò chuyện với em.
Hắn nắm tay cô mà nói.
- Tôi hỏi anh, trời mưa hôm đó anh chịu ướt để nhường lại dù cho tôi là thật lòng bản thân anh muốn thế phải không?
Bạch Âm cuối cùng cũng lên tiếng.
- Đúng vậy, chứng kiến em một mình đứng đợi người nhà đến đón mãi mà không thấy nên anh đã chủ động tặng em cây dù.

Đáng tiếc là không mời em lên xe về chung.

Nếu em không tin anh...
Cố Duật Thành gật đầu trả lời.
- Tôi tin.

Xem ra vẫn là anh quan tâm tôi nhất trong quảng thời gian đi học.

Mặc dù là giả vờ nhưng tôi rất vui khi bây giờ nhớ lại.

Ít nhiều còn có anh xem tôi tồn tại chứ không giống bọn họ.
Bị mọi người xung quanh ghẻ lạnh xa lánh.

Một thân một mình làm bạn với bản thân.

Mỗi ngày đến trường chẳng mấy bình yên nhưng còn đỡ hơn khi ở nhà.

Không ai để ý Bạch Âm ngoài Cố Duật Thành.

Mãi khi trưởng thành, cô đã từng không muốn có bất cứ quan hệ gì với hắn.

Cuộc sống của cô không để hắn chen chân vào nữa.

Cố Duật Thành là điều cấm kị trong thế giới cô.


Nhưng đôi lúc tịnh tâm suy nghĩ lại chỉ có hắn là người hiểu cô rõ.

Bạch Âm thích cái gì hắn liền ghi nhớ, không thích cái gì hắn ghi sổ để tránh né.
Bạn học nào bắt nạt cô, hắn không ngại giúp cô xử lí.

Có lần ăn uống không may bị dị ứng hắn lo lắng đến mức phải xin nghỉ học năn nỉ gia đình để hắn đến bệnh viện chăm cô.

Tập thể dục thường xuyên ngất xỉu hắn lập tức viết đơn đề nghị nhà trường miễn môn cho cô.

Cô học không giỏi môn toán hắn luôn sẵn sàng giành thời gian kèm cô mỗi ngày.

Hắn không biết chạy xe đạp nhưng vì một câu " Anh tập em chạy xe đạp có được không? " của cô mà tốn công tập chạy xe đạp.

Trong khi cô đâu biết hắn không thích xe đạp đâu.
Những kỷ niệm đó Bạch Âm muốn quên cũng không được.

Ngay cả Bạch Dạ ba ruột còn không nhớ sở thích của cô.

Cố Duật Thành thay thế vị trí ông ta trong tim cô khi nào không biết.

Ngoài mẹ, Bạch Tuyết và dì An ra hắn là người đàn ông duy nhất để tâm đ ến cô.

Nhưng rồi, tất cả mọi chuyện hắn làm đều diễn kịch.

Cải trang thành một nam sinh nghèo vượt khó thử lòng cô.

Chiếm được tình yêu của cô mọi chuyện thành công đến phút chót lộ bản chất thật.

Cố Duật Thành là cá cược với bạn bè cùng nhau chơi đùa Bạch Âm.
- Tôi không hối tiếc khi quyết định thích anh.

Mù quáng về tình yêu nên mới ngộ ra cái ngu.

Xem như nó là một bài học đáng nhớ để hoàn thiện bản thân.

Nói cảm ơn anh thì có chút khó khăn.
Bạch Âm rút tay mình lại.

- Chúng ta làm bạn cũng không được sao?
Cố Duật Thành nội tâm buồn bã.
- Tất nhiên.

Quá khứ đã qua, cậu vụt mất cơ hội yêu cô ấy.

Tha thứ cho người từng khiến mình tổn thương cậu tưởng dễ lắm sao? Bạch Âm hận cậu không hết, muốn cầu mong cô ấy bỏ qua lỗi lầm.

Cậu đang mơ à Cố thiếu gia?
Trần Bách Ngôn bình tâm khiêu khích.
- Không.

Tôi tha thứ cho anh ta, coi như là lời cảm ơn vì đã từng đối xử tốt với tôi.
Giả vờ cũng đủ sưởi ấm trái tim Bạch Âm.
- Ha, ý em nói Cố Duật Thành kia có cơ hội theo đuổi em sao? Em không thấy hài hước hả Acacia.

Đàn ông bỉ ổi mà em cũng có thể bao dung được coi bộ tôi đây không cần khách sáo.
Hắn mỉa mai cô.
- Ngài dám đụng đến cô ấy tôi sẽ không nương tay đâu Trần tiên sinh.

Thằng bỉ ổi tôi đây không bao giờ rời xa Bạch Âm nửa bước.

Tôi nguyện hy sinh tấm thân này để che chở người mình yêu.
Cố Duật Thành quyết không khuất phục trước Trần Bách Ngôn.

Viết gì đó
- Trinh tiết của Bạch Âm đã thuộc về tôi rồi, cả cuộc đời này của cô ấy cũng chỉ nằm dưới thân tôi và đừng hòng thoát khỏi được tôi.
- Vậy sao, ý anh nói tôi ngủ với anh sẽ là người của anh.

Tôi ngủ với Cố Duật Thành sẽ là người của anh ta, đúng chứ?
- Em dám?
Hắn nghiến răng.
- Tại sao không, những lần anh ngủ với tôi đều là tôi không hề nguyện ý cơ mà.

L@m tình vừa rồi là bất đắc dĩ thôi chủ tịch Trần thân mến.

Anh ỷ mình có được sự trong trắng của tôi thì tỏ thái độ ta đây hử?
Bạch Âm bênh vực Cố Duật Thành.
Trần Bách Ngôn chính thức kích động mạnh bởi lời cô nói.

Ánh mắt hắn tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm vào Cố Duật Thành.

Trần Bách Ngôn chậm rãi đứng dậy tâm tình trở nên vô cùng xấu tiến tới gần hắn.

Bạch Âm cảm thấy tình hình bắt đầu không ổn cô vội vàng che chắn cho Cố Duật Thành.


Hành động này của cô càng khiến Trần Bách Ngôn không hài lòng.

Con người hắn không đồng ý để cô và tên bạn trai cũ khôi phục lại tình cảm.

Bạch Âm là người phụ nữ hắn muốn.

Kẻ khác không đủ bản lĩnh tranh đua hắn tán tỉnh cô.

Trần Bách Ngôn hung hăng đẩy Bạch Âm té ngã sang một bên.

Hắn đưa chân một cước đạp vào bụng Cố Duật Thành.
- Cảnh cáo cậu biết điều thì nên tránh xa người của tôi.

Cậu chưa thấy tôi nổi điên trông nguy hiểm cỡ nào đâu Cố thiếu gia.
Hắn nhếch miệng khinh bỉ.
- Trần Bách Ngôn, anh...
Vì sức lực hắn quá lớn nên Bạch Âm bị đập đầu vào cạnh bàn chảy máu.

Cô choáng voáng không nhìn rõ sự vật.
- Bạch Âm.
Cố Duật Thành thấy máu dính đầy gương mặt nhỏ nhắn của cô, hắn nhịn đau hốt hoảng lao đến đỡ Bạch Âm.
- Em đau lắm không?
Hắn dịu dàng hỏi.
Cô lắc đầu sau đó ngất đi.
- Chết tiệt, Trần Bách Ngôn.
Cố Duật Thành để cô nằm trên thảm lông, giận dữ xông tới liên tiếp đấm thẳng vào mặt hắn.
- Cmn, muốn chết.
Trần Bách Ngôn đánh lại Cố Duật Thành, cứ như thế mà hai người bọn họ không ai chịu thua ai.

Thuốc k1ch d*c chưa được giải quyết hết nên Trần Bách Ngôn phải cố gắng điều chỉnh tâm trí.

Cố Duật Thành muốn chấm dứt chuyện này nhanh để đưa Bạch Âm đến bệnh viện.

Đúng lúc, có một chàng trai trẻ tình cờ đi ngang qua phòng thì nghe thấy tiếng động mạnh trong đó.

Anh áp sát tai vào cánh cửa để kiểm tra.

Trần Bách Ngôn và Cố Duật Thành đánh nhau nên không ngừng va chạm đồ đạc xung quanh tạo âm thanh ồn ào.

Xác định chắc chắn có chuyện xảy ra bên trong anh lấy điện thoại gọi người.
" Trạch thiếu, cậu cần giúp gì sao? "
- Cho người đến phá cửa phòng chờ hạng vip ngay lập tức.
Trạch Khải Lăng tay vặn khoá cửa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.