Mộng Cảnh

Chương 4



Thư Tĩnh mặc một bộ âu phục trắng đơn giản đi trên đường, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Cô vừa mới đi ra từ trong một phòng khám tâm lý, lo lắng hồi lâu mới quyết định đi tới kiểm tra xem tinh thần và tâm lý của mình có chỗ nào không bình thường hay không, nhưng mà ngay trong khoảnh khắc cô y tá đọc tên mình, cô lại đổi ý, lập tức bỏ chạy.

Chưa có ai hiểu được sự mê hoặc của cô đối với cảnh trong mơ, quan hệ với Thư Nhàn cô cũng không dám nói với mẹ, sợ rằng sẽ làm người mẹ nhu nhược sau khi Thư Nhàn chết sẽ chịu thêm kích thích mà càng thêm thống khổ, cho nên chuyện này từ trước tới nay cô vẫn gạt những người khác, không ai có thể thổ lộ cùng.

Song áp lực nội tâm của cô lại từ ngày gặp gỡ Thư Nhàn không ngừng tăng lên, có đôi khi cô cảm thấy dường như tất cả mọi việc đều là ảo tưởng của mình, không hề vô duyên vô cớ xuất hiện một Thư Nhàn nào hết.

Liệu cô có phải là một người mắc bệnh nhân cách phân liệt hay không? Bề ngoài hướng nội, trầm tĩnh, nhưng bên trong lại là một người phụ nữ lẳng lơ?

Còn Thư Nhàn, chẳng qua là một nhân vật do chính cô tưởng tượng ra mà thôi? Cô lợi dụng người chị đã chết của mình để phóng thích một Thư Tĩnh khác trong nội tâm?

Hai ngày qua cô lúc nào cũng suy nghĩ về vấn đề này, nghĩ đến mức thần kinh căng thẳng, cuộc sống trôi qua khổ sở, cơ thể cũng càng thêm tiều tụy.

Đấy là nguyên nhân cô muốn đi tìm bác sĩ tâm lý, cô thật sự quá mệt mỏi! Vừa phải ứng phó với người dượng quái dị, vừa phải đề phòng Thư Nhàn làm loạn khắp nơi, cô thật sự không thể dùng lập trường khách quan để đánh giá và kiểm tra tình trạng hiện tại của mình.

Chỉ cần nghĩ đến Hắc Vũ Sâm, nỗi sợ hãi của cô càng sâu hơn so với Thư Nhàn.

Quan hệ giữa Hắc Vũ Sâm và mẹ rất mỏng manh, cô không biết mẹ gả cho ông ta là vì tình yêu hay là do nguyên nhân nào khác, hai năm kết hôn này của hai người, họ vẫn tương kính như tân, mặc dù ở cùng một mái nhà nhưng thời gian gặp mặt lại ít đến đáng thương.

Kì lạ là, Hắc Vũ Sâm thường xuyên tìm cơ hội nói chuyện với cô, một người đàn ông hơn bảy mươi tuổi, Thư Tĩnh biết rằng nghi ngờ ông ta có ý đồ khác với mình thì hơi quá đáng, nhưng mỗi khi nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng chăm chú của ông ta nhìn mình, cô đều cảm thấy toàn thân không thoải mái. Ánh mắt kia giống hệt như ngọn đèn chiếu rọi vào lòng cô, nhìn thấu hết mọi sự sợ hãi……

Sớm biết thế cô sẽ không làm vậy!

Nếu cô một mình ở Đài Loan sẽ không bị sự sợ hãi ma quỷ này bám lấy!

Đầu óc hỗn độn suy nghĩ này nọ, khó trách cô phiền lòng như vậy, đi được một lát, Thư Tĩnh liền dựa vào vách tủ kính của một cửa hàng thở dồn dập.

Bên trong cửa kính phản chiếu những bóng người đi tới đi lui, ai nấy đều vội vàng lướt qua, trên gương mặt có buồn đau, có vui vẻ. Cô trừng mắt nhìn hình ảnh của mình trong gương, đây là Thư Nhàn, người chị song sinh giống mình như đúc, hay là cô?

Bỗng dưng, cô phát hiện trong kính phản chiếu một bóng người đang đứng nghỉ chân bên kia, nhìn kỹ hơn, cô thiếu chút nữa cho ra hết những hơi thở còn sót lại trong cơ thể.

Huyễn Dạ Thần Hành!

Cô vội vàng quay đầu lại, anh ta đang tựa vào cây cột bên kia đường, tiêu sái hút thuốc, nhìn cô chằm chằm.

Thư Tĩnh quay người che giấu tâm tư bất an, không biết là kinh ngạc hay e sợ, cô đứng thẳng lên, giả bộ không nhìn thấy anh, tiếp tục đi về phía trước.

Huyễn Dạ Thần Hành đã theo dõi cô từ mười phút trước, anh cười nhạt, chân cô loạng choạng trên đường  khác hẳn vẻ gợi cảm, giống hệt người máy, tư thế cứng ngắc, như một cây gỗ, tùy thời bỏ trốn.

Quả nhiên là một người phụ nữ quyến rũ!

Lúc thì xinh đẹp lớn mật, lúc lại thanh thuần vô tà, hai cực chuyển biến như vậy là vì cô trời sinh có thiên phú diễn kịch, hay là sử dụng thủ đoạn?

Anh lắc đầu, lững thững đi theo, trong đầu tự nhiên hiện lên những tin tức và hồ sơ cá nhân điều tra được của cô.

Không có Thư Nhàn, con gái riêng của vợ Hắc Vũ Sâm chỉ có một người tên là Thư Tĩnh, hiện hai mươi tư tuổi, người Đài Loan, hai năm trước theo mẹ tái giá chuyển đến Nhật Bản, trước mắt đang giúp Hắc Vũ Sâm kinh doanh một tiệm tranh nghệ thuật chuyên nhập khẩu các tác phẩm.

Tư liệu đơn giản như vậy không đủ để cởi bỏ sự mê hoặc của Huyễn Dạ Thần Hành, ngược lại càng khiến anh hứng thú hơn. Bởi vì thanh danh của Thư Tĩnh trong giới xã giao Nhật Bản không phải tốt cho lắm, giống như lời của Mĩ Trí Tử, cô lúc thì thánh thiện không thể xâm phạm, lúc lại dâm đãng không kềm chế được, rất nhiều người đều bị sự biến đổi của cô chỉnh cho đến khổ sở. Mọi người truyền miệng với nhau rằng cô lúc nào cũng quyến rũ đàn ông khiến dục vọng của họ bừng bừng phấn chấn, sau đó lại một cước đá văng người ta đi, bằng không chính là vô tội khóc rất thê thảm, giống như bị ép buộc, người đàn ông nào tiếp cận cô cũng đều tức đến hộc máu, mà những người này lại sợ đắc tội Hắc Vũ Sâm nên cũng chỉ còn cách dễ dàng tha thứ cho cô, không so đo, chỉ có thể cảnh giác không để mình rơi vào bẫy lần nữa mà thôi.

Chuyện như thế Huyễn Dạ Thần Hành cũng đã lĩnh giáo qua rồi, tốc độ biến đổi sắc mặt của cô chẳng khác gì thở nhẹ một hơi.

Chẳng qua anh vẫn luôn suy nghĩ, vì sao cô lại xưng là Thư Nhàn mà không phải Thư Tĩnh? Nếu lí do là vì cô muốn thoái thoác, thì lúc cô là Thư Nhàn sẽ có vẻ phóng đáng, khi biến thành Thư Tĩnh lại nhát gan e lệ, tất cả những chuyện này là trò chơi cô nhất thời hứng thú, hay vì tinh thần có vấn đề?

Vừa đi vừa nghĩ, không lâu sau, anh thấy Thư Tĩnh đi vào một tiệm tranh nghệ thuật tên là “Sao song tử”, anh không chút do dự theo vào.

Thư Tĩnh nhìn trong kính thấy anh ta thật sự theo mình vào, cô sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nhưng cô là chủ nhân của tiệm tranh này, không thể đóng cửa không cho ai vào được, vì vậy Thư Tĩnh chỉ còn cách trốn trong văn phòng không dám ra ngoài.

Huyễn Dạ Thần Hành đi vào trong “Sao song tử”, cũng không vội vã bức Thư Tĩnh ra, anh ưu nhã lịch lãm xem xét từng bức tranh và tác phẩm nghệ thuật bên trong tiệm, cố ý kéo dài sự sợ hãi của Thư Tĩnh đang tránh sau cánh cửa.

Một bức họa treo trong góc vô tình hấp dẫn ánh mắt vô tâm của anh, anh liếc mắt một cái liền nhận ra trong tranh là Thư Tĩnh, đấy là một bức tranh vẽ cô với gương soi nên trong đó có đến hai Thư Tĩnh, nhưng mà hai Thư Tĩnh này có chút không giống nhau……

Người đang soi gương có vẻ thanh lệ thoát trần, ưu sầu thản nhiên; còn người bên trong gương không chỉ có vẻ ngoài thông minh mà còn giảo hoạt lanh lợi như hổ tình mồi, cùng một gương mặt nhưng biểu lộ cá tính khác nhau, bức tranh khiến người xem có cảm giác quỷ dị, rờn rợn tóc gáy……

Huyễn Dạ Thần Hành lẳng lặng chăm chú nhìn bức họa, trong lòng nghĩ đến đêm đó cùng với Thư Tĩnh, không khó để nhận ra người trong gương chính là Thư Nhàn phong tình vạn chủng, mà người đang soi gương chính là người liên tục kêu anh là kẻ háo sắc – Thư Tĩnh.

Bức tranh tên là “Mộng kính”!

Người vẽ là Thư Tĩnh.

Hai người con gái trong tranh, rốt cuộc người nào mới chân chính là cô thật sự?

Bức tranh này khiến nội tâm anh rung động không nhỏ, anh lẳng lặng đứng đó, trong đầu đảo qua một gương mặt khác giống hệt mình……

“Có thể mời người vẽ bức tranh này tới gặp mặt tâm sự được không?” Một lát sau, Huyễn Dạ Thần Hành hỏi nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ lập tức đi vào văn phòng mời Thư Tĩnh ra, Thư Tĩnh tự biết tránh không khỏi, đành phải hít một hơi thật sâu rồi mới đi đến trước mặt anh, cố gắng nặn ra một nụ cười.

“Xin chào, anh cần tôi giúp đỡ sao?”

“Xin chào, Thư tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.” Anh đương nhiên nhìn ra sự khẩn trương của cô, nhưng anh muốn biết vì sao cô khẩn trương như vậy?

“Phải không? Thật xin lỗi, tôi không nhớ rõ chúng ta đã từng gặp qua.” Cái gì cũng đừng thừa nhận, chuyện trong mộng cũng được, chuyện mất mặt đêm hôm đó cũng thế, dù sao cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì!

“Vậy thì cô đúng là người bận rộn nhiều việc a, ngay cả loại gặp mặt nóng bỏng như lúc chúng ta cùng một chỗ cũng có thể quên mất.” Anh cười mờ ám, ánh mắt chăm chú đánh giá dáng vẻ hôm nay của cô.

Mái tóc đen dài dùng kẹp bạc kẹp thành đuôi ngựa chỉnh tề, không son phấn, áo trắng dài tay đơn giản cùng âu phục đem dáng người gợi cảm của cô che giấu kĩ càng, ngoại trừ đôi tay cân xứng lộ ra cho người nhìn thấy, ngay cả cổ cũng được cô bao quanh bằng một chiếc khăn lụa trắng muốt. Sự bảo thủ này khiến cô có một vẻ đẹp quyến rũ khác hẳn với sự gợi cảm yêu mị ngày đó.

Hôm nay nhìn cô hệt như một bông hoa bách hợp thuần khiết.

“Có lẽ anh đã nhìn lầm người, tiên sinh, tôi không biết anh đang nói cái gì.” Hai má Thư Tĩnh ửng hồng nhưng vẫn cố gắng không để ý đến ngôn từ trêu đùa của anh.

“Nhìm lầm người?” Đôi lông mày anh tuấn của anh nhướng lên, nở nụ cười: “Muốn tôi nhìn nhầm thật sự rất khó khăn, tôi ngay cả người gặp trong mộng cũng sẽ không quên.” Anh một lời hai nghĩa, muốn thử phản ứng của cô.

Mộng? Lòng của cô nhún nhảy như đang múa.

“Vậy thì trí nhớ của anh thật là tốt.” Cô cố gắng ổn định tâm tình, không để vẻ sợ hãi bị tiết lộ qua ánh mắt.

“Cho nên, đối với một người phụ nữ xinh đẹp như cô tôi càng không thể quên được.”

“Có thể được anh nhớ kĩ là vinh hạnh của tôi, nhưng tôi thật sự không nhớ rõ, nếu anh không còn chuyện gì khác, tôi đây……” Cô hạ thấp người, muốn nhanh chóng rời khỏi anh.

“Bức tranh này vẽ thật đẹp.” Anh thông minh đổi đề tài.

“Ách? A, tranh…cảm ơn, đây chẳng qua là tùy tiện vẽ một chút…” Người ta nói tới bức tranh của cô, cô đành phải lưu lại.

“Cô đem cảm giác trong mộng vẽ rất khá……” Đây là lời ca ngợi chân thành, Huyễn Dạ Thần Hành so với bất luận kẻ nào càng hiểu rõ sự hư ảo trong mộng hơn, Thư Tĩnh đem loại cảm giác thực ảo đối lập miêu tả thật sinh động.

“Phải không?” Nghe anh nói như vậy, tâm Thư Tĩnh không khỏi động đậy, anh ta đối với cảnh trong mộng cũng có cái nhìn giống như cô sao?

“Người bình thường đều nghĩ rằng mộng là giả, không ai biết đó kỳ thật mới là thế giới chân thực nhất, bởi vì nó phản ánh khát vọng chân chính và sự sợ hãi của mỗi người, ở trong mơ, mọi suy nghĩ đều không có ngụy trang, tâm tư mỗi người đều trắng trợn hiện rõ, không như thế giới thật, mọi người đều mang mặt nạ để sống.” Huyễn Dạ Thần Hành cảm khái nói.

Thư Tĩnh ngây ngẩn cả người, anh đã phân tích đúng nỗi lòng của cô, từ ngày cô tỉnh lại trong mơ, lúc nào cũng đối với thế giới thật này có cái nhìn khó chịu.

“Nhưng mà, thế giới kia tuy rằng chân thật, song cái suy nghĩ quá mức rõ ràng lại làm cho người ta bất an, trong mộng tràn ngập nhân cách đáng ghê tởm và tham lam, ngược lại khiến người ta cảm thấy sống trong thế giới thực thoải mái hơn nhiều, ít nhất cô sẽ không lập tức nhìn thấy dục vọng dưới mỗi lớp mặt nạ, mà mọi người cũng biết cách bảo vệ mình, biết cách kéo giãn khoảng cách với kẻ khác, mà khoảng cách đó, vừa vặn có thể làm cho người ta thở được.” Anh quay đầu nhìn cô kinh ngạc, mỉm cười.

Thư Tĩnh càng mở to hai mắt, lời của anh vừa vặn nói trúng mâu thuẫn trong lòng cô, giống như một cây kim cắm vào suy nghĩ hỗn loạn, thay cô làm rõ những xáo trộn trong nhiều năm qua.

“Anh…… Vì sao nói với tôi những chuyện này?” Cô yếu ớt như muỗi hỏi.

“Bởi vì tôi cho rằng em cùng tôi có cảm thụ giống nhau.” Anh mặt đối mặt nhìn cô, vừa nhìn vào bức tranh ấy, anh liền lập tức khẳng định một trăm phần trăm cô chính là người trong mộng mình đã gặp!

“Tôi……” Cô cảm thấy hô hấp lại không thông.

“Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt hẳn là không phải ở tiệc rượu của Đại Dã Chính Cát, mà là trong mộng của Trung Xuyên Hùng Nhị, đúng không?” Anh lạnh lùng tra hỏi.

Anh ta nhận ra cô? Thư Tĩnh nghẹn họng nhìn trân trối, lui từng bước.

“Anh đang nói gì vậy…”

“Em đã nhìn thấy tôi giết Trung Xuyên Hùng Nhị, không phải sao?” Anh bước từng bước về phía trước, bất ngờ bắt lấy cơ thể lung lay như sắp đổ của cô.

“Không! Tôi không có!” Cô kinh hô.

“Em thấy tôi giết người, cho nên mới sợ nhìn thấy tôi như vậy, có phải không?” Mặt kề sát cô, ánh mắt sắc bén của anh hoàn toàn không phù hợp với vẻ ôn hòa trên mặt.

“Không! Tôi chưa từng gặp anh, chưa từng, bất kể ở tiệc rượu của Đại Dã Chính Cát hay trong mộng, tôi cũng chưa từng gặp qua anh……” Cô giãy dụa muốn lui về sau, nhưng cánh tay rắn chắc có lực của anh đã gắt gao ôm cô lại.

“Bằng không em ở trong mộng gặp qua ai chứ?” Anh cười đến mức làm cho người ta trong lòng run sợ.

“Tôi không biết, có đôi khi tỉnh lại sẽ không còn nhớ rõ những gì trong mộng nữa……” Cô cố đẩy anh ra, thân thể vẫn phát run không ngừng.

“Phải không? Em thật sự quên được?”

“Đúng vậy! Đúng vậy, tôi đã hoàn toàn quên rồi! Anh đừng quấn lấy tôi nữa, tôi cái gì cũng không phát hiện!” Vội vã bỏ chạy, cô không hề phát hiện lỗi sai trong chính lời nói của mình.

“Em đang sợ cái gì?” Anh ghé miệng lại gần bên tai cô, nhẹ giọng hỏi.

Cô phản xạ tính quay đầu tránh đi hơi thở gần trong gang tấc của anh, lồng ngực phập phồng khó có thể hô hấp. “Tôi…… Tôi không có……”

“Em sợ tôi sẽ giết em? Ở trong mộng?” Anh vươn tay nâng cằm cô lên, nhìn đôi mi cụp xuống che giấu sự sợ hãi của cô.

“Tôi……” Cô bị buộc nhìn gương mặt tuấn dật của anh, trước mắt đều là vẻ mê người và đôi môi mấp máy.

“Cho nên đêm đó em dụ hoặc tôi, chỉ vì muốn trừ bỏ sự nghi ngờ của tôi? Nhưng tôi không hiểu, vì sao em không quán triệt kế sách của mình, ngay lúc tôi gần như sắp bị em làm cho mê mẩn, em lại thay đổi một bộ mặt khác, rồi giống như con chim nhỏ bị kinh hãi chạy khỏi người tôi…… Biểu hiện của em rất kỳ quái, Thư tiểu thư, kỳ quái làm cho tôi không thể không muốn làm rõ dụng tâm của em.” Anh híp mắt, môi mím thành một đường thẳng tắp.

“Tôi không hề quyến rũ anh…… trước giờ đều không có!” Vì kháng cự sự mị hoặc của anh, cô dứt khoát cúi thấp đầu xuống.

“Phải không?” Nhìn động tác trẻ con của cô, anh bỗng nhiên muốn cười.

“Tôi không phải loại phụ nữ như thế, anh…đừng nghĩ …” Cô ấp úng nghĩ xem nên làm thế nào để mọi chuyện rõ ràng.

“Nghĩ cái gì? Chẳng lẽ người phụ nữ rên rỉ trong lòng tôi không phải em? Thân thể trắng như tuyết, dưới sự vuốt ve của tôi toàn thân hưng phấn lại rên rỉ không thôi căn bản không tồn tại?”

Thư Tĩnh bỗng dưng mở mắt ra, gương mặt đột nhiên nóng lên, đỏ bừng, cô luống cuống quát anh dừng lại: “Đừng nói nữa!”

Huyễn Dạ Thần Hành nhướn mày, cười nhẹ nói: “Thế nào, tôi đã giúp em khôi phục trí nhớ rồi đúng không?”

“Tôi đã nói với anh người đó không phải tôi!” Cô rốt cuộc nhịn không được, sống chết đẩy anh ra, tức giận kêu lên: “Đó là chị tôi! Là chị ấy quyến rũ anh, chị ấy rất biết cách lợi dụng thân thể tôi đi quyến rũ từng người đàn ông một, mà tôi thì chỉ có thể ở trong mộng lo lắng. Anh có hiểu hay không? Cô gái ở cùng một chỗ với anh căn bản không phải tôi!”

Hét lên xong, cô bất chấp những ánh mắt kinh ngạc của người trong tiệm, xoay người tông cửa chạy ra ngoài.

Huyễn Dạ Thần Hành giật mình đứng tại chỗ nhớ lại lời cô nói, mơ hồ bắt được một điểm mấu chốt, anh quay đầu, nhìn chằm chằm bức tranh có tên “Mộng kính”, phảng phất đã tìm được đáp án của chuyện này.

Hoặc là, Thư Nhàn cùng Thư Tĩnh căn bản là hai người?

Các cô là chị em?

Chị em cùng chung một cơ thể?

Điều này có khả năng sao?

Nghi hoặc đi ra khỏi “Sao song tử”, anh đứng lặng ở đầu đường, đốt một điếu thuốc.

Xem ra anh phải thể hiện bản lĩnh của mình mới có thể thấy rõ con người Thư Tĩnh được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.