Mộng Chiếu

Chương 9: Người nhà (Trung)



Nhiếp Tĩnh tiến vào tịnh thất ba bước liền chắp tay cúi người.

"Tham kiến phụ thân. Nhi tử đã về".

Nhiếp Hoằng phất tay áo, chậm rãi quay lại. Ánh lắm không chút lay động liếc qua hắn một lượt mà không nói gì. Từng bước tiến đến ngồi lên ghế, lưng dựa vào bằng ỷ* phía sau.

*đồ tựa lưng thời cổ đại.

Không khí trầm lắng xen lẫn ảm đạm bao trùm cả không gian tịnh thất. Yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Nhiếp Tư Mặc có chút khó chịu nhưng gương mặt nàng không chút biểu tình, hay nói đúng hơn là không dám. Trước giờ vẫn vậy, mỗi khi nhị ca và phụ thân chạm mặt nhau đều như dội lên khí tức bức người vậy.

"Khụ khụ! Khụ khụ!...".

Tiếng ho không dứt của Nhiếp Tư Mặc đã phá tan bầu không khí nặng nề.

Lâm phu nhân đỡ lấy nàng, lấy từ trong cống tay áo ra một chiếc khăn tay trắng đưa cho ái nữ của mình.


"Mẫu thân...khụ...con không sao". Nàng xua tay, giọng nói xen chút kiêng dè, như thể sợ sẽ kinh động đến người phía trước.

Nhiếp Tĩnh tiến tới dứt khoát kéo tay nàng đi khỏi tịnh thất, điệu bộ thẳng thắn mà lại có chút phẫn uất. 

"Không sao gì chứ! Ta dẫn muội về phòng, chuyện này không liên quan tới muội".

Nàng ngây người.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy nhị ca hậm hực như vậy, từ hắn toả ra một cỗ khí tức lạnh người. Tùy tùng bên ngoài thấy vậy cũng không ai lên tiếng gì, như thể sợ rằng nếu hé nửa lời sẽ toi mạng ngay. 

Đáy mắt hắn như dậy sóng, nhìn rõ những tia gân đỏ trong mắt.

"Đứng lại. Sao lại không liên quan? Ngươi vừa về mà đã mà đã bày ra bộ mặt ấy rồi sao? Còn coi Nhiếp gia ra thể thống gì không?".

Giọng nói âm trầm lạnh lẽo của Nhiếp lão gia cất lên, từng câu từng chữ mang đầy sát khí. Cổ tay Nhiếp Tư Mặc khẽ run lên, chân nàng đứng khựng lại, cứng đờ ra như đá.


"Nhiếp gia?". 

Nhiếp Tĩnh chậm rãi quay đầu, nhướng mày nhìn phụ thân, âm điệu vừa như mỉa mai mà lại tựa như nghi hoặc. Không khí mỗi lúc một lạnh đi.

Nhiếp Tư Mặc khẽ liếc xuống, bàn tay Nhiếp Tĩnh đã siết chặt lại, gân guốc nổi rõ hơn. Mồ hôi lạnh trên trán nàng cứ thế vã ra. 

Bầu không khí mỗi lúc một lạnh đi.

Lâm phu nhân đi tới nắm chặt tay hắn, ánh mắt cầu khẩn tha thiết: "Tĩnh Nhi!".

"Nhị đệ vừa về, phụ thân lại muốn làm khó đệ sao?".

Tiếng bước chân không nhanh không chậm mà lại thong thả bình thản truyền tới.

Đám nô bộc thấy vậy rất nhanh cúi người hành lễ.

Một giọng nam khàn đặc rắn rỏi cất lên, sự chú ý của mọi người đổ dồn về phía của chính tịnh thất.

Một nam nhân thân mặc hắc bào, hoạ tiết trên vạt áo thêu bằng chỉ kim tuyến vàng, tóc búi cao cố định trên đỉnh đầu.


Dung mạo người nọ tuấn tú góc cạnh, vai rộng lưng dài, dáng điệu lại rất đoan trang chững chạc. Có một điều ở hắn giống với Nhiếp lão gia, đó là khí chất vừa uy phong vừa lạnh lẽo.

Là trưởng tử Nhiếp Hàn Thanh.

Nhìn thấy y vẻ uất hận trong mắt Nhiếp Tĩnh dâng lên dữ dội lại càng dữ dội. Tay Lâm phu nhân nắm chặt hơn, bà khẽ lắc đầu.

Nhiếp Hoằng hớp một ngụm trà bình thản nói: "Cũng đúng, người về rồi thì tốt. Ngồi hết xuống đi".

Nhìn ánh mắt tha thiết của Lâm phu nhân, lửa hận trong mắt Nhiếp Tĩnh cũng dịu đi phân nửa.

Năm vị chủ tử của biệt phủ Nhiếp gia đều đã tập hợp tại đây đúng vào ngày nhị lang trở về, xem ra cũng thật đúng lúc.

Lâm phu nhân cùng ba nhi tử của mình chọn lấy cho mình một chỗ rồi ngồi xuống.

Trong thất có vừa vặn năm chiếc ghế, cứ hai chiếc lại xếp đối diện nhau, duy chỉ có một cái to nhất được kê ở bậc cao hơn đương nhiên là dành cho lão gia. Chiếc nào chiếc nấy đều làm bằng gỗ Huyết Long chạm khắc hoa diên vỹ tinh xảo.
Nhiếp lão gia chống tay, nghiêng mặt hỏi: "Chuyến đi lần này thế nào?".

Nhiếp Tĩnh chần chừ một lúc, cúi mặt lễ độ đáp.

"Bẩm phụ thân, địa thế Tây Vực hiểm trở, khí hậu cũng khắc nghiệt hơn con dự tính nên thời gian đã kéo dài hơn rất nhiều".

Trưởng tử Nhiếp Hàn Thanh khẽ nâng mắt liếc nhìn hắn mà tiếp câu: 

"Vậy hàng hoá thì sao? Người ở đó có gây khó dễ cho các ngươi không?".

Nhiếp Tư Mặc tay nắm chặt vạt áo, nàng rụt rè ngẩng mặt lên nhìn đại ca.

Nhiếp Tĩnh nhấp một ngụm trà, bình thản đáp: "Số hàng mang đi đều đã bán hết, tuy nhiên giá không cao bằng lần trước, nhưng cũng không coi là lỗ. Nhu cầu của người vùng Tây Vực với vật phẩm Trung Nguyên có vẻ không cao lắm. Ấy vậy mà hàng hoá trao đổi từ của nước Vu Điền* đem về Trung Nguyên bán lại có giá không tồi".
*Một quốc gia Tây Vực.

Nhiếp lão gia gật gù.

"Ta nghe nói Tây Vực đang xảy ra chiến tranh chấp giữa các bộ tộc ở đó". Nhiếp Hàn Thanh nghi hoặc nói.

"Quả nhiên là đang có xung đột. Ta chỉ nghe kể lại, mọi chuyện bắt đầu từ một năm trước quân vương Nhung Lô băng hà, lãnh thổ nước này xảy ra tranh chấp. Vu Điều và Quy Tư đều 'thừa nước đục thả câu', mang quân sang đánh chiếm phần đất này. Điều này cũng vì thế mà làm kinh động đến vài bộ lạc Tây Bắc. Có thể nói là một xung đột tộc người lớn".

Nhiếp Hoằng thở dài, khẽ cau mày: "Tuy nói là chiến tranh của ngoại tộc nhưng cũng ảnh hưởng không ít đến thế cục...Nhung Lô là nước quy thuận Trung Nguyên, thế lực các tộc Tây Bắc lại đang dần lớn mạnh. Một khi Nhung Lô bại trận chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến triều đình Đại Trưng...".
Cách đây bốn năm không ít quốc gia Tây Vực đã quy thuận Đại Trưng, nơi này không những là vị trí chiến lược trên con đường tơ lụa mà còn rất đỗi quan trọng trong quân sự và tôn giáo. Một khi bị đánh chiếm sẽ ảnh hưởng rất lớn đến kinh thành Vĩnh Yên.

Các tộc người phương bắc và Tây Bắc từ lâu đã là mối lo đầy hiểm hoạ với nhiều triều đại trước. Sức mạnh quân sự cùng lực lượng của chúng có thể nói là khổng lồ, một khi liên minh bộ lạc thì việc san bằng Trung Nguyên chỉ trong chở bàn tay. 

Hoàng Đế nhiều lần tiếp kiến sứ thần các tộc Tây Bắc nói chung và người Hồ nói riêng với mục đích cầu hoà nhưng thực chất là muốn lôi kéo, phân hoá người Hồ rồi từng bước thu phục vùng Tây Bắc. Chỉ có như thế dân chúng vùng biên giới mới được yên ổn. 
Lần này xung đột tộc người xảy ra đã đẩy Đại Trưng vào thế khó xử. Vừa muốn hoà giải với người Hồ Tây Bắc nhưng cũng không muốn mất đi sự tín nhiệm với các nước thuần phục. 

"Vì vậy nên Hoàng Đế ra lệnh xuất chinh sao?". Nhiếp Tĩnh nhìn phụ thân nghiêm trọng hỏi.

"Không đơn giản như ngươi nghĩ đâu".

Gì mà Tây Bắc Tây Vực, rồi chiến sự gì đó khiến Nhiếp Tư Mặc thực sự rối não. Ngồi nghe không cũng chán, nàng cứ chốc lát lại vơ lấy một chiếc bánh bột đậu, chẳng mấy chốc đĩa bánh đã sạch bong.

Lâm phu nhân nhìn Nhiếp Hoằng, giọng mất bình tĩnh.

"Nếu thực sự xảy ra chiến tranh...vậy đại lang buộc phải xuất chinh sao? Chuyện quan trọng như vậy chàng lại không nói một lời nào với ta!?".

"Nàng là phận nữ nhi, những chuyện như này nàng có thể can dự sao? Kể cả khi đại lang có phải xuất chinh đi nữa thì cũng là vì đại cục, vì quốc gia! Thánh Thượng đã hao tâm tổn trí với Hồ tộc rồi, chuyện quốc sự đâu có thể mang lòng dạ nữ nhân mà giải quyết!".
Nhiếp lão gia đập bàn, âm giọng lạnh đi mấy phần, mắt phượng đen sâu xẹt qua một tia phẫn nộ.

Nhiếp Tư Mặc ngồi đối diện mẫu thân, nàng khẽ nâng mặt, khoé mắt mà đã đỏ hoen từ bao giờ nhưng lại phải cắn răng chịu đựng. Ánh mắt dội lên như sóng trào mà lại chẳng thể trút hết những bi ai.

Đại lang Nhiếp Hàn Thanh đứng dậy chắp tay, giọng âm trầm nói: "Phụ thân, mẫu thân, nhi tử có việc xin cáo từ trước".

Nói rồi y quay người rời đi, dáng vẻ bình thản mà lại uy nghiêm. Ánh mắt Nhiếp Tư Mặc dán lên bóng hình của y đến khi biến mất hoàn toàn. Đại ca hơn nàng bảy tuổi, khi còn bé ngoại trừ những cuộc họp mặt quan trọng của Nhiếp thị thì nàng gần như không thể nhìn mặt y. Tuy cùng là huynh muội trong nhà nhưng quan hệ lại không mấy tốt như nhị ca nếu không muốn nói là rất xa cách.
Nhiều lúc này tự hỏi không lẽ bản thân đáng ghét nên mới bị mọi người xa lánh sao? Chẳng riêng gì đại ca mà cả Nhiếp thị gần như đều lạnh nhạt như vậy thì có thể kì vọng điều gì ở những con người không cùng máu mủ?

...

Nhiếp Tĩnh và Tư Mặc dìu Lâm phu nhân khỏi tịnh thất, dắt bà trở về trang viên nghỉ ngơi. Nàng có thể thấy rõ nhị ca đang cố che giấu tâm tình trong lòng, nhưng nàng cũng không muốn đả động gì. Vì nàng biết lần trở về gặp lại phụ thân này đã dày xéo hắn quá nhiều rồi.

Dặn dò nô bộc thân cận chăm lo cho mẫu thân xong Nhiếp Tư Mặc và nhị ca cũng rời đi luôn. Hôm nay là một ngày mệt mỏi với mọi người rồi.

Ánh tà dương yếu ớt phủ lên mái đình hoa lệ. Trên con đường lát gạch phẳng phiu là hai thân ảnh đang rảo bước. 

Nhiếp Tư Mặc hơi cúi đầu, điệu bộ nàng có chút lúng túng. 
"Ta tự đi về phòng được mà, đây cũng là phủ Nhiếp gia chứ có phải chỗ nào đâu mà huynh làm như ta không biết đường vậy".

Hắn mặt mày vẫn cau có như lúc ở tịnh thất, mắt nhìn đi chỗ khác nói: "Muội cảm thấy an toàn nhưng ta thì không".

Nhiếp Tư Mặc thật sự thấy hơi khó chịu, thế hoá ra hắn giận nàng sao! Mà giận vì cái gì chứ? Giờ ngẫm lại nàng mới thấy chẳng riêng gì đại ca, ngay đến cả nhị ca có những lúc còn tỏ thái độ biểu tình với nàng một cách vô cớ như vậy.

"Đủ rồi!"

Nàng giậm chân thật mạnh xuống đất mà lên giọng.

Nhiếp Tĩnh đi phía trước bị âm thanh lớn từ muội muội làm cho giật mình, định bụng quay lại hỏi cho ra lẽ nhưng hắn lại câm nín.

Tiểu muội hắn cúi gằm mặt, bàn tay bỏ bé siết chặt lấy vạt áo, hắn chỉ biết ngớ người.

Vẻ cáu gắt trên mặt hắn cũng buông xuống. Nhiếp Tĩnh quỳ xuống trước mặt nàng, ánh mắt nâu nhạt của hắn dưới ánh chiều tà càng gợi lên vẻ trầm ấm dịu dàng.
Ngón tay thon dài đầy trai sẹo của hắn vuốt nhẹ lên gương mặt nhợt nhạt ấy, khẽ vét mấy sợi tóc mai không chịu yên vị mà bay phất phơ trước mặt lên vành tai nhỏ của nàng.

"Mặc Nhi...ta xin lỗi".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.