Mộng Chồng Mộng

Chương 23: 23: Giấc Mộng Thứ Hai Mươi Ba Đêm Đầu Tiên H




Edit by Kiera
Đầu lưỡi vòng xung quanh đầu v*, ăn đến phát ra tiếng.

Trong không gian chật chội tràn ngập âm thanh rất nhỏ của tiếng nước cùng tiếng rên rỉ, nhẹ nhàng, nghẹn ngào.

Chỉ trong chốc lát, cả người Triệu Đình Ân đều mềm thành nước, cô ôm lấy hắn, sau đó vươn tay ra sờ xuống thân dưới của ai.

Đồ lướt sóng cũng bó sát người nhưng chỗ kia vẫn căng phồng, tạo thành một cái núi nhỏ.

Chạm vào xoa nhẹ hai cái, khiến Trần Đồng không khỏi kêu rên hai tiếng.

Hắn cắn da thịt trắng nõn của cô, hàm hồ nói: "Khó chịu."
Triệu Đình Ân sờ sờ lỗ tai của hắn, đau lòng nói: "Cởi quần áo ra đi.

Em giúp anh ra."
Trần Đồng nằm trên người cô hồi phục trong chốc lát, hơi nóng ẩm ướt truyền qua làn da cô, hắn ngậm lấy đầu v*, nghẹn ngào nói: "Vậy em có chịu cho anh không?" Nói xong hắn ngước mắt lên nhìn cô.

Sự mong đợi cùng khẩn cầu dường như sắp trào ra khỏi đồng tử đen láy.

Mũi Triệu Đình Ân chua xót, trả lời không chút do dự:
"Chịu."
______
Trần Đồng chắc chắn sẽ không thể làm tình với Triệu Đình Ân trong căn phòng chứa đồ chặt hẹp này.


Sau khi nghe xong câu trả lời của ai kia, hắn ôn nhu hôn cô hai cái, chóp mũi cọ cọ vào nhau rồi thấp giọng nói: "Đổi chỗ đã."
Lúc hắn giúp cô kéo khoá kéo lên, còn nhân cơ hội sờ xoạng giữa chân cô một phen, giữa hai chân đã vô cùng nóng bóng ẩm ướt.

Hắn nhìn cô một cái, liếm liếm môi, rồi lại tới gần hôn một cái nữa: "Từ từ..." Từ từ sẽ tới làm em.

Đôi mắt của Triệu Đình Ân vẫn đong đầy tình dục, sau khi nghe xong lời này của hắn, trái tim nhảy vô cùng nhanh, đập bùm bùm như tiếng trống ở bên tai.

Sau khi Trần Đồng đặt đồ trở về vị trí cũ, rồi mở cửa sổ ra để mùi trong không khí tản ra, xong hết mới cùng Triệu Đình Ân rời khỏi không gian nhỏ hẹp này.

______
Trở lại biệt thự, Triệu Đình Ân mới vừa đóng lại cửa lớn, Trần Đồn đã từ phía sau ôm chặt lấy, cả người vây quanh cô.

Hơi thở ấm áp phía sau khiến khuôn mặt Triệu Đình Ân đỏ ửng lên, bàn tay to nắm lấy vạt áo, nâng cánh tay lên nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cô.

Mái tóc hỗn độn tán loạn trên bờ vai trắng nõn, Trần Đồng hất tóc cô ra, áp môi vào đó rồi lại nhanh nhẹn cởi bỏ nội y của cô, cởi móc khoá sai đó ném nội y màu trắng xuống mặt đất.

Hắn quay người cô lại, nhìn chằm chằm cô một cách thâm tình chân thành, nhìn thấy được sự e thẹn, rụt rè cùng nùng tình mật ý của cô.

Sau khi nặng nề hít sâu hai lần, hắn đột nhiên thở ra, tiến lại gần, hôn lên miệng cô một cái, bàn tay chạm vào má cô nhẹ nhàng nói: "Anh sẽ đối xử tốt với em."
Triệu Đình Ân gật đầu, đôi môi mềm mại cọ cọ lòng bàn tay của hắn.

Khiến Trần Đồng cảm giác như là con mèo nhỏ mà hắn đã gặp qua, cũng như thế này thân mật tiếp túc trong tay hắn.

Đáy mắt đựng đầy ôn nhu, hắn ôm lấy eo cô, ôm thật chặt.

Bộ ngực no đủ lại trơn trượt ép vào ngực hắn, đầu v* nhếch lên từng chút cọ cọ.

Hôn môi, vuốt ve trần trụi, hết thảy cứ như vậy mà thành.

Cơ thể trắng nõn của Triệu Đình Ân đã ra mồ hôi, tán hơi nóng nhàn nhạt, gương mặt đỏ bừng, chóp mũi cũng phi hồng vì xấu hổ, mí mắt phía dưới ướt đẫm.

Núm vú bị liếm cắn đến đứng thẳng phát trướng, hồng hào mềm mại lại loé sáng.

Như là hai ngôi sao hồng nhạt lăn tăn trên biển cả.

Trần Đồng đi bắt giữ, đi đòi lấy.

Hắn thở hổn hển, ở trên người cô vừa liếm vừa mút, hai người đều trần trụi, còn côn th*t cương cứng không ngừng cọ sát giữ chân cô
Cả người Triệu Đình Ân đều trơn trượt, chỉ cần chạm vào cả tay đều ướt đẫm.

Cảm thấy không sai biệt lắm, hắn ngẩng đầu đi tìm đến môi cô, môi răng tương liên chạm vào, đầu lưỡi khiêu khích lại truy đuổi.


Biệt thự to an tĩnh như vậy chỉ có tiếng hít thở dày nặng của hắn.

Hắn hỏi cô đã chuẩn bị tốt chưa.

Triệu Đình Ân gật đầu.

Từ trên sô pha cầm lấy vừa rồi ở cửa hàng tiện lợi mua áo mưa, xé mở một cái, hắn làm nàng giúp hắn mang lên.

Hắn vẫn là đè ở nàng trên người, nắm tay lấy cô cắm vào khe hở giữa hai người.

Triệu Đình Ân không thể nhìn thấy thân dưới của hắn nên chỉ có thể bị hắn dẫn đường, mò mẫn một chút mới mang vào, đầu ngón tay thi thoảng sẽ chạm đến lông mao của ai kia, ngón tay cũng chạm được thân gậy.

Hô hấp của cô cũng trở nên nặng nề, cô sợ bản thân làm không tốt, sợ hắnkhông thoải mái.

Toàn bộ quá trình mang bao diễn ra vô cùng vô cùng chậm rãi khiến Trần Đồng nhịn đến chảy đầy mồ hôi, gân xanh đều nổi hết cả lên lên.

Mặc xong áo mưa, Trần Đồng cầm tay của cô đặt lên cổ mình, sau đó lập tức đặt côn th*t cứng như cây gậy sắt vào giữa hai chân cô.

"Anh muốn đi vào."
Triệu Đình Ân ngước mắt nhìn hắn.

Đồng tử ướt át có thể vắt ra nước ẩn chứa sự dịu dàng cùng tình yêu mà cô quen thuộc.

Cùng một khuôn mặt, cùng một ánh mắt, cùng một tình yêu.

Cô còn cần đuổi theo cái gì nữa?
Mọi thứ dường như đã vô cùng mỹ mãn.

côn th*t cọ cọ lối vào hai cái, sau khi thấy được ái dịch của cô đã chảy ra khắp nơi, hắn mới tìm được lối vào nho nhỏ, rồi từng chút cứng rắn đi vào.


Triệu Đình Ân đau đến mức nhíu mày, đây vẫn là lần đầu tiên nên cũng không thể nào thích ứng với kích cỡ không tương xứng ngay lập tức, nhưng cô cũng không kêu đâu, ngược lại cô hôn lên gương mặt của hắn, liếm đi mồ hôi bên sườn mặt: "Thật lớn...!Tiến vào thêm một chút nữa được không?"
Trần Đồng cũng là lần đầu tiên, bị ủng hộ đến kích động không thôi, nắm lấy eo thon mềm mại của cô, từng chút từng chút một đi vào, cho đến khi hoàn toàn vào rồi, hai người đều rên rỉ thở dốc.

Trái tim trong lồng ngực của Trần Đồng không ngừng đập liên hồi, gần như muốn nhảy ra, còn bên tai cũng là từng trận nổ vang, dường như hắn đã có được bảo bối quý giá nhất trên đời này rồi, trong lòng vui vẻ đến phát điên.

Rụt eo lại, thịt mềm phun ra côn th*t của hắn, Triệu Đình Ân kêu lên một tiếng, lông mày vừa nhíu lại thì cây gậy đã lập tức đi vào hoàn toàn.

Trong suốt quá trình này Trần Đồng chỉ cảm nhận được sự vui sướng tột cùng.

Hắn phá vỡ thân thể của cô, ở chỗ sâu nhất mà nghiền nát, đổi lấy tiếng rên rỉ như sóng cuồng của ai kia.

Cô bao dung tiếp nhận hắn, bằng thân thể của mình.

Linh hồn yêu nhau, thân thể phù hợp.

Đêm nay mất ngủ, em và anh như rơi vào đại dương mênh mông mang tên dục vọng.

Trần Đồng hỏi Triệu Đình Ân tại sao lại tốt với hắn như vậy.

Triệu Đình Ân nghiêm túc nói:
"Bởi vì anh là bảo bối mà em dùng một trăm triệu lần tưởng niệm để đổi lấy.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.