Mộng Cổ Xuyên Kim

Chương 7: Sống Sót



Trốn phía sau một bụi cây tương đối rậm rạp, Lâm Dịch có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hết lần này đến lần khác, cứ như tiếng sấm vậy. Bàn tay dưới góc áo đã nắm chặt lại thành nắm đấm, mười ngón vì dùng sức quá mức mà trở nên trắng bệch, móng cắm vào lòng bàn tay, rỉ ra một ít máu. Nó nhủ thầm bản thân phải bình tĩnh, ít nhất là để cho hai nữ nhân phía sau tin tưởng. Dù thế, trong lòng vẫn không thể giảm đi nửa phần lo lắng.


Trong rừng, ánh sáng âm u. Cây cao thẳng tắp che khuất phần lớn ánh sáng mặt trời, chỉ thưa thớt một vài tia sáng loang lỗ, xuyên qua từ đám lá cây rọi xuống, càng khiến rừng cây rậm rạp đặc biệt thần bí, kỳ dị. Bên trong cánh rừng bao phủ một màu mơ hồ, không biết có phải sương mù hay không. Mặt đất yên tĩnh đến lạ thường, tựa như tất cả sinh linh đều chưa từng đặt chân vào nơi này.


Không lâu sau, dây leo phía sau truyền đến một tiếng vang kỳ lạ.


Đến đây đi!


Lâm Dịch vô cùng căng thẳng, cẩn thận quan sát tình hình bên ngoài, nếu không được thì xả thân thôi, đây chính là thời cơ.


Người đi đến chính là kẻ đạo phỉ đã đuổi theo bọn họ. Mang vết thương chạy xa như vậy mà kẻ đó vẫn không hề hấn gì, còn vung đao tùy tiện chém lung tung vào các chướng ngại vật, bụm vết thương dáo dác nhìn khắp nơi. Khi tầm mắt của hắn đảo qua bên này, Lâm Dịch phải nín thở. May mắn thay lực chú ý của hắn nhanh chóng bị mảnh vải bên vách núi thu hút. Chỉ thấy hắn tiến lên vài bước, ghé đầu xuống vách núi đen ngòm mà dò xét, rồi nhổ một ngụm nước miếng, "Đã chết rồi? Thật lợi cho thằng nhãi con này. Nếu để lão tử tóm được, không băm người thành tám mảnh thì lão tử mang họ nhà ngươi luôn!"


Mảnh vải kia là nó dùng vải vụn lấy từ váy áo ngoài của Tô phu nhân và Tô Bác Nhã làm thành, cố ý tạo dấu hiệu giả, vờ như bọn nó đã bị ngã xuống vách núi bỏ mình. Con người chính là như vậy, thứ xinh đẹp sẽ được chú ý trước tiên, sau đó liền bỏ qua mấy thứ khác. Lâm Dịch chính là lợi dụng đạo lý này nên mới lấy áo khoác diễm lệ của hai người họ treo ở rìa vách núi đen ngòm kia. Dù là như vậy nhưng cũng không đủ chắc chắn, nên nó đã có một quyết định to gan khác.


Không muốn lại lãng phí thời gian, Lâm Dịch rón rén đi ra khỏi chỗ ẩn nấp. Cả quá trình chả khác gì làm xiếc trên dây xích sắt, chỉ vài bước ngắn ngủn nhưng lại dài tựa như cả đời. Càng đến gần, hai chân càng nhũn ra, từng bước đều như đi trên không. Vốn việc này nếu để cho Tô phu nhân hay Tô Bác Nhã làm thì không sao, chỉ là quan sát tình trạng của bọn họ, Lâm Dịch thật không dám đem việc liên quan đến sinh tử này mà giao cho ai trong hai người.


"Răng rắc!"


Dưới chân vang lên tiếng nho nhỏ của cành khô bị giẫm phải, Lâm Dịch giật bắn. Tên đạo phỉ hình như cũng nghe được, đang định xoay người...


Hỏng bét!


Không để ý gì nữa, Lâm Dịch đột nhiên chạy nhanh đến, thừa dịp kẻ kia chưa kịp phản ứng, dùng hết toàn bộ sức lực mà đẩy hắn ra ngoài.


"Là ngươi... Không!!!" Tên đạo phỉ chưa kịp bày sắc mặt dữ tợn đã bị Lâm Dịch đẩy, trở tay không kịp, hắn lại vốn đang đứng bên cạnh vách núi đen ngòm kia, Lâm Dịch dù sức lực yếu ớt nhưng cũng đủ làm chân hắn loạng choạng, một khắc thì chênh vênh, ngã xuống vách núi sâu vạn trượng, chỉ lưu lại tiếng hét không cam lòng của hắn từ vực sâu không đáy vọng lại, rất lâu không dứt.


<break>


Nhìn chằm chằm vào hai tay không ngừng run rẩy, con ngươi của Lâm Dịch mở to, lòng bàn chân suy sụp, lảo đảo lùi hai bước, đặt mông ngồi bệt xuống bên cạnh vách núi, lẩm bẩm không dám tin, "Ta giết người! Ta giết người..." Giờ phút này toàn bộ sáu giác quan của nó đều bị phong bế, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Giết người! Phạm pháp! Phải ngồi tù!


Tô phu nhân từ cánh rừng đi ra, thút thít vui mừng, ôm chặt Lâm Dịch, "Đúng, con giết hắn, cứu nương và tỷ tỷ!"


Tô Bác Nhã cũng đi tới ôm lấy bọn họ, kích động mà khóc không ngừng.


"Ta... Cứu người?" Suy nghĩ của Lâm Dịch bị đình trệ, hai mắt mơ màng lẩm bẩm.


Mặc dù lời nói của Tô phu nhân và lời của Lâm Dịch không cùng một hướng, nhưng một câu này đã khiến Lâm Dịch giảm bớt đi mặc cảm tội lỗi. Lâm Dịch ở kiếp này ngay cả một con gà cũng chưa từng giết qua chứ đừng nói đến con người, trong chốc lát đã hại chết một mạng, trong lòng liền hốt hoảng.


Không muốn nghĩ nữa, Lâm Dịch đem cả thân mình vùi thật sâu vào ngực của Tô phu nhân. Bây giờ, chỉ có nhiệt độ từ cơ thể của Tô phu nhân mới có thể làm nội tâm của nó xua đi bớt sự sợ hãi.


Không biết tình hình ngoài kia như thế nào, cũng không dám quay lại, ba mẹ con chỉ có thể quay lại chỗ ẩn nấp vừa rồi mà kín đáo chờ đợi.


Chẳng biết qua bao lâu, sắc trời tối dần, bốn phía tĩnh lặng, tĩnh đến mức có thể nghe được âm thanh của chiếc lá rơi xuống đất, tiếng cắn hạt thông tình cờ của những con sóc, hay tiếng chim đang vỗ cánh. Trên mặt đất dày đặc những cây dương xỉ và cỏ dại cùng loại. Cả tiếng gào của thú hoang và tiếng rên của cú mèo cũng thường vọng lại, thật khiến người ta sợ hãi.


Gió từ cành cao cổ thụ lay động, xào xạc từng cơn điềm nhiên như không, tựa như trên cao kia là một biển cây di động, càng làm tôn lên sự yên tĩnh của màn đêm. Trôi nổi trong không khí không biết là sương sớm hay là băng mỏng, chạm nhẹ vào da thịt liền nổi cả da gà.


Cây cối mờ ảo, phía trước lại có ánh lửa lập lòe, phản ứng đầu tiên trong đầu Lâm Dịch chính là 'ma trơi', trong rừng rậm không phải có nhiều nhất chính là ma trơi sao?


"Nương... !" Tất nhiên, Tô Bác Nhã chưa từng nhìn thấy những thứ như thế này, thấp giọng cúi đầu, sợ hãi không dám nhìn, còn nắm loạn tay Lâm Dịch, chôn mặt vào lòng ngực của Tô phu nhân.


Ánh lửa kia càng lúc càng tới gần, đồng thời còn có cả tiếng kêu nho nhỏ của cành khô và lá cây bị giẫm đạp.


Không phải ma trơi! Ma trơi thì sẽ dễ lay động theo chiều gió, chứ không di chuyển ổn định theo đường lối như vậy.


Lâm Dịch không dám làm gì, một tay nắm lấy tay Tô phu nhân, một tay cầm lấy tay Tô Bác Nhã, nín thở.


"Tô phu nhân?" Tiếng dò xét của một nam nhân, giọng thật thà mà trầm thấp.


Lâm Dịch cảm nhận được Tô phu nhân căng thẳng nắm chặt lấy tay nó, run rẩy hỏi, "Ai... ?"


Một lúc, bên kia mới trả lời, "Hạ quan là Tả kiêu vệ Tướng quân Vương Cẩm, hôm nay đi ngang qua đây." Dừng lại một chút, lại nói, "Tô phu nhân không cần lo lắng, bọn đạo phỉ đã bị sa lưới, người trong phủ đang đi khắp nơi tìm phu nhân cùng công tử và tiểu thư."


Nghe thế, ba người Lâm Dịch cùng thở dài một hơi, dìu nhau đi ra ngoài. Vương Cẩm nâng đuốc, nhìn qua khoảng trên dưới hai mươi, nghe giọng nói ban nãy đã đoán được tuổi còn rất trẻ, không nghĩ tới người này còn trẻ hơn so với tưởng tượng. Mới chừng này tuổi mà đã ngồi ở vị trí tướng quân, nếu không phải bối cảnh gia đình hùng hậu thì cũng là người thật sự có tài.


Vương Cẩm nhìn thấy bọn họ đi ra, vội che mặt đi. Tô phu nhân ngẩn ra, lúc này mới để ý cả bà cùng Tô Bác Nhã đều chỉ còn trung y, vì lúc nãy còn căng thẳng nên nhất thời quên mất điều này. Tô Bác Nhã xấu hổ, vội trốn phía sau Tô phu nhân. Lâm Dịch nhìn bộ dạng hai người, suy nghĩ một chút mới biết bọn họ đang để ý điều gì. Thật sự là không biết phải nói sao, mạng này thật vất vả mới nhặt về được, giờ còn để ý chuyện này làm gì chứ?


"Nương, hai người đừng làm việc khinh suất, nương không nên việc gì cũng nghĩ tiêu cực!" Lâm Dịch thật sợ hai người bọn họ sẽ lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch hay gì đó, nghiêng đầu liếc Vương Cẩm, dừng một chút nói, "Huống hồ, Vương tướng quân cũng không phải là người nhiều chuyện, đúng không Tướng quân?"


"Tô công tử nói phải, việc phân nặng nhẹ, phu nhân không cần để ý nhiều, việc này Vương Cẩm chắc chắn sẽ giữ mồm giữ miệng." Vương Cẩm quay lưng đáp, trong lòng kinh ngạc, Tô tiểu công tử này thật lợi hại, lời này của cậu ta rõ ràng là bắt chẹt hắn. Hôm nay hắn đã đáp ứng, sau này nếu có lời bịa đặt vô căn cứ gì đó chẳng phải là tự vả vào miệng sao? Thế nên, hắn không những phải giữ mồm giữ miệng mà còn phải bảo đảm không đem chuyện này nói ra cho người khác biết, nếu không mẹ con Tô phu nhân có vì thế này mà gặp chuyện không tốt thì hắn chính là thủ phạm rồi.


Lâm Dịch biết hành vi của bản thân có chút tiểu nhân, nhưng vì để cho phu nhân an tâm, nó cũng chỉ có thể xin lỗi vị tướng quân thiếu niên này mà thôi.


"Nếu đã như vậy, chúng ta nhanh đi thôi, tránh cho người của quý phủ thêm lo lắng." Vương Cẩm quả thật là chính nhân quân tử, một mực nâng đuốc nhìn thẳng, đi đằng trước, cẩn thận san phẳng cỏ dại trên đường đi.


"Ai nha!..."


"Nhã nhi, sao vậy?"


"Tỷ tỷ?"


"Tô cô nương, không sao chứ?"


Có lẽ vì thẹn thùng, Tô Bác Nhã đỏ mặt cười, ấp úng nói, "Chân... Chân bị trẹo rồi!"


Hôm nay đúng là làm việc gì cũng bất lợi, Lâm Dịch ngồi xổm xuống, cầm lấy chân Tô Bác Nhã muốn cởi hài của nàng ra.


"Tam đệ! Đừng..." Tô Bác Nhã hét lên một tiếng, rút chân ngăn cản hành động của nó.


Lại làm sao vậy? Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn thì thấy nàng đỏ bừng mặt nhìn về phía Vương Cẩm. Vương Cẩm dường như cũng ý thức được việc này, đem đuốc giao cho Tô phu nhân, sau đó lùi về sau 10 thước. Lúc này Lâm Dịch mới nhớ ra, đây là triều đại nhà Tống, nếu để lộ bàn chân để một nam tử xa lạ nhìn thấy thì cũng xem như là thất trinh. Nhớ lại trước kia còn nghe qua một số chuyện xưa, kể rằng có một nử tử cổ đại rửa chân ở bờ sông, bị một nam tử đi ngang qua nhìn thấy được, sau đó liền chặt chân đi để bảo vệ sự trong sạch. Lúc đó đã nghĩ, chuyện xưa của nữ tử kia là làm quá lên thôi, giờ chính thức ở thời đại nhà Tống thì mới phát hiện, nữ nhân ở xã hội phong kiến thật sự bị trói buộc tù túng khắt nghiệt đến thế nào. Thu hồi suy nghĩ, Lâm Dịch tập trung giúp Tô Bác Nhã kiểm tra vết thương ở chân.


"... Đau..."


"Trời ạ! Thế này thì đến bao giờ mới về được đây?" Lâm Dịch không thể tin hỏi. Cởi hài ra, chỉ thấy bàn chân trắng xinh, mắt cá chân bị sưng to, bị đỏ một mảng, chỗ nào đó còn cọ xát vào da chảy máu, vết máu đã cứng đen lại, rõ ràng không phải vừa mới bị trẹo chân.


"Lúc nãy vội vã đi nên không cẩn thận đụng vào!" Tô Bác Nhã cắn răng chịu đau.


Tô phu nhân đỏ mắt đau lòng, "Nhã nhi, sao con không chịu nói sớm?"


"Nương, không sao đâu! Chỉ là hơi đau mà thôi, lúc nguy cấp còn cố được nhiều. Nữ nhi cũng là sau đó mới phát hiện ra." Tô Bác Nhã mỉm cười trả lời, chỉ là nụ cười kia có phần miễn cưỡng, ai cũng biết nói thế chỉ là để an ủi Tô phu nhân mà thôi.


Lâm Dịch không thể không nhìn lại nữ hài mười bốn mười lăm tuổi này. Từ lúc chạy trốn vẫn nhẫn nhịn cho đến giờ, chưa hề rên đau một tiếng, hẳn phải cứng cỏi đến bao nhiêu. Lúc học cấp hai, Lâm Dịch cũng từng vì ham chơi mà bị trẹo chân, nó biết cảm giác đau này, không phải dễ chịu, lúc đó nó đã khóc lóc thảm thiết vô cùng.


"Tỷ tỷ, tỷ không thể đi tiếp được, nếu không chân này sẽ bị tật!" Lâm Dịch vừa giúp Tô Bác Nhã mang hài vào vừa nói.


"Nếu vậy thì phải làm sao đây?" Tô phu nhân nhíu mày, nghĩ mãi không ra. Tất nhiên bà không hề nghĩ tới việc để cho đại nam nhân là Vương Cẩm cõng Tô Bác Nhã về.


Vương Cẩm đứng cách đó cũng không xa, đắn đo một lát thì mở miệng nói, "Phu nhân, nếu không thì để Vương Cẩm giúp tiểu thư!"


"Nương, sự tình cấp bách, hay để Vương tướng quân cõng tỷ tỷ về đi!"


"Việc này..." Tô phu nhân có chút dao động, nhưng tuổi của Tô Bác Nhã và Vương Cẩm khiến bà có chút cố kị. Lần này quay về Biện Kinh, việc đại sự chính là vì Tô Bác Nhã mà chọn con rể. Sự việc ngày hôm nay đã làm tổn hại thanh danh, nếu giờ lại để nam tử trẻ tuổi cõng về, Bác Nhã sao có thể tìm được nhà chồng đây?


Thấy thái độ do dự của Tô phu nhân, Lâm Dịch nóng nảy, kéo kéo tay áo của bà, "Nương, Vương tướng quân là chính nhân quân tử, nương còn không tin sao? Hơn nữa, nếu không để Vương tướng quân cõng tỷ tỷ về, chẳng lẽ chúng ta phải qua đêm ở đây à?"


"Nương, cứ nghe theo lời Tam đệ đi! Nếu vậy... Nếu như vậy... cũng chỉ có thể xem như số phận nữ nhi đã định là như thế!"


Thấy hai con đều nói thế, Tô phu nhân cũng đành thỏa hiệp, "Vậy làm phiền Vương tướng quân!"


Sau đó, Tô Bác Nhã ở trên lưng Vương Cẩm, Tô phu nhân nâng đuốc, Lâm Dịch tự mình đi bộ, bốn người cùng nhau trở về. Đường ngoằn ngoèo khó đi, nếu không nhờ Vương Cẩm chỉ dẫn, dựa vào ba người bọn họ hoàn toàn không thể tìm được đường ra. Trên đường về cũng gặp được mấy gia đinh trong phủ, chẳng qua Vương Cẩm biết Tô phu nhân có lẽ không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng lúc này, nên đã khéo léo dẫn bọn họ tránh đi, xem ra Vương Cẩm này cũng rất chu đáo.


Lúc trở về lại nhanh chóng xảy ra rắc rối khác. Lâm Dịch kéo Tô phu nhân lại, thì thầm vào tai bà vài câu. Sau khi nghe xong, Tô phu nhân nâng đuốc, ngại ngùng nói với Vương Cẩm, "Vương tướng quân, ngươi xem, lại làm phiền ngươi nữa rồi!"


"Tô phu nhân, có việc cứ phân phó, Vương Cẩm nhất định không chối từ!"


"Phiền Vương tướng quân nói với Lâm ma ma bên cạnh ta một tiếng, bảo bà ấy mang áo váy ngoài đến cho ta và Nhã nhi!" Bên ngoài bí mật khó giữ, nếu Tô phu nhân và Tô Bác Nhã cứ thế mà mặc trung y trở về, không chừng chưa đến ngày mai, sẽ có các lời đồn đãi khó mà giải thích được. Lâm Dịch cũng vì thái độ của bọn họ đêm nay nên mới nhắc nhở như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.