Mộng Cổ Xuyên Kim

Chương 89: Không Hối Hận



Lâm Dịch ở phòng bệnh để chăm sóc Chương Thiển Ngữ, mệt nhọc thì ghé lên giường ngủ. Không biết qua bao lâu, Chương Thiển Ngữ tỉnh lại, nhìn Lâm Dịch một cái rồi liền ngủ thiếp đi. Lâm Dịch sau đó cũng ghé vào bên cạnh Chương Thiển Ngữ ngủ theo. Mơ mơ màng màng cô cảm giác được có người đang sờ đầu mình, liền vội vàng mở mắt ra thì phát hiện Chương Thiển Ngữ đã tỉnh, hơn nữa chụp dưỡng khí cũng đã mở ra.
" Thiển Ngữ..." Lâm Dịch vội vàng đứng dậy định kêu bác sĩ, Chương Thiển Ngữ liền giữ lấy cô, nhẹ giọng nói:
" Vừa rồi bác sĩ có đến, em không có chuyện gì..." nàng hơi suy yếu, cười nói: " Đánh thức chị rồi sao?!"
Lâm Dịch nắm lấy tay Chương Thiển Ngữ, cũng cười với nàng, lắc đầu nói: " Em tỉnh lại là tốt rồi!!"
Chương Thiển Ngữ cười nhẹ, tay sờ bụng: " Cục cưng không xảy ra chuyện gì chứ?!"
Lâm Dịch khóe mắt nóng hổi, đột nhiên rơi nước mắt, cắn môi lắc đầu: " Không có việc gì, em cũng phải khỏe mạnh thì các con mới tốt lên được!"
Chương Thiển Ngữ vươn tay lau đi giọt nước mắt trên mi cô: " Dọa chị sợ rồi... em cũng không biết vì sao lại thành như vậy..."
Lâm Dịch ghé vào trên người Chương Thiển Ngữ, lập tức khóc: "Chị thực sự rất sợ..." Cô nắm chặt lấy tay Chương Thiển Ngữ đặt lên mặt mình: "Em nên biết, nếu em xảy ra chuyện gì...chị ...chị...."
Chương Thiển Ngữ vội vàng che miệng cô, không cho cô nói thêm
" Thật xin lỗi, tối hôm qua không nên để em một mình!" Lâm Dịch nắm lấy tay Chương Thiển Ngữ, lòng tràn đầy áy náy
Chương Thiển Ngữ lắc đầu: "Không phải lỗi của chị, tổ mẫu của em qua đời cũng bởi vì bệnh tim. Em không hề biết, căn bệnh này lại có thể di truyền."
Thật ra, tuy Lâm Dịch luôn gạt Chương Thiển Ngữ về bệnh tình của nàng, nhưng khoảng một tháng trở lại đây nàng luôn thỉnh thoảng có cảm giác tức ngực thậm chí nhói tim, hô hấp khó khăn. Trước kia cũng có chuyện như vậy nhưng không nghiêm trọng thế này, nàng lại sợ Lâm Dịch lo lắng nên cũng không nói ra. Hơn nữa, nàng mơ hồ cảm giác được rằng, nếu nói ra đứa bé trong bụng sẽ không giữ được.
Chương Thiển Ngữ nhìn vẻ mặt hốc hác của Lâm Dịch, nhíu nhíu mày: " Chị trở về nghỉ ngơi đi, em hiện tại đã không có việc gì nữa rồi.."
Lâm Dịch lắc đầu: " Nhìn thấy em chị mới an tâm một chút, trở về nhà cũng không ngủ được. Em ngủ trước đi!" Cô xoa đầu Chương Thiển Ngữ như đang dỗ dành một đứa trẻ


" Chờ em ngủ rồi chị phải về nghỉ ngơi đó!" Chương Thiển Ngữ không chống lại được cơn buồn ngủ, nhắm mắt lại dặn
Lâm Dịch gật đầu, cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi. Cô nhẹ hôn trán Chương Thiển Ngữ một cái, kiểm tra một chút điện tâm đồ, tình huống đã cơ bản ổn định. Hiện tại khả năng khống chế cảm xúc cường đại của Chương Thiển Ngữ đang phát huy hiệu quả. Bệnh tim sợ nhất là không kiềm chế được cảm xúc, may mắn thay với Chương Thiển Ngữ không cần quá mức lo lắng về điều này.
Khó khăn nhất chính là làm thế nào giữ được Chương Thiển Ngữ vừa có thể giữ được đứa bé. Nếu không cho dù phẫu thuật thành công, Thiển Ngữ chỉ sợ cũng không thể nào hồi phục lại được.
Lâm Dịch nhíu mày, không biết nhóm các chuyên gia kia thảo luận thế nào rồi?! Nhìn xuyên qua khung cửa thủy tinh, cô nhìn thấy Dịch Nhàn đã đứng ngoài cửa vẫy cô, ý bảo muốn cô ra ngoài.
Lâm Dịch ra khỏi phòng bệnh, cẩn thận đóng cửa, xoay người liền nhìn thấy Ôn Văn cùng Chu Viện đứng ở ngoài hành lang.
" Talia, Ôn Văn gọi điện thoại cho con, mẹ bắt dùm con, cũng nói với nó là con đang ở bệnh viện nên nó mới đến đây." Dịch Nhàn đem điện thoại đưa lại cho LÂm Dịch, cũng giải thích một chút
Dịch Nhàn nói hai câu liền rời đi, bà còn phải nói chuyện với các chuyên gia của bệnh viện
" Talia, cậu không có việc gì là tốt rồi, nghe dì nói cậu ở bệnh viện làm tớ hết hồn." Ôn Văn nói.
" Mình không sao cả." Lâm Dịch miễn cưỡng trả lời, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn cô thật không thể vui vẻ được với những người xém chút gián tiếp hại chết Chương Thiển Ngữ. Tuy biết cũng không phải lỗi của các cô ấy, nhưng là cô không thể nghĩ thông được, nếu không phải xảy ra chuyện tối qua, Thiển Ngữ có lẽ sẽ không bị nghiêm trọng như vậy.
Ánh mắt của Chu Viện vẫn không thể rời khỏi căn phòng bệnh kia, xuyên qua khung cửa kính nhìn thấy người đang nằm trên giường, cô đột nhiên lên tiếng: "Bên trong chính là Chương Thiển Ngữ ?" Tuy là câu hỏi nhưng sắc mặt của cô đã khẳng định được câu trả lời.
" Ừ !" Lâm Dịch nhìn thẳng vào mắt cô ấy, không chút do dự trả lời, lần đầu tiên ở bên ngoài trước mặt người khác thừa nhận thân phận của Chương Thiển Ngữ: " Em ấy chính là Chương Thiển Ngữ, người yêu của mình !"
" A..." Chu Viện tự giễu cười, " Người yêu..."
Còn Ôn Văn thì mắt trợn tròn, ánh mắt liền nhìn tới Chương Thiển Ngữ đang nằm trong phòng bệnh, để ý thấy cái bụng tròn của nàng ấy thì lại càng không nói nên lời. Cô nhớ rõ ràng lần trước khi nhìn thấy Chương Thiển Ngữ, nàng ấy vẫn không có...
Vậy thì, Talia cùng Chương Thiển Ngữ là như thế nào đây?!
" Cậu nói với tôi thì có ích lợi gì?! Cậu dám nói thẳng với cô chú không?! Cậu dám nói với toàn thế giới không?! Hai người cũng chỉ là hai kẻ ích kỷ, vì sự vui vẻ của bản thân mà khiến cho gia đình bị sỉ nhục phỉ nhổ, bị người ta xem thường, sẽ làm cho người nhà bị tổn thương ...."
" Đây là chuyện riêng của tôi !!" Lâm Dịch cắt đứt thanh âm đang càng lúc càng to dần của Chu Viện
" Đúng, là chuyện riêng của cậu !!" khóe miệng Chu Viện nở một nụ cười trào phúng, thanh âm trầm thấp kiềm giọng nói: " Tôi là cái thá gì mà quản chuyện của cậu !!"
Nói xong liền xoay người rời khỏi bệnh viện.
Ôn Văn há hốc miệng, cũng không biết phải nói gì, ánh mắt trách cứ nhìn Lâm Dịch một cái: " Talia, cậu.... Chu Viện vừa nghe thấy cậu ở bệnh viện, liền gấp gáp không thèm để ý gì hết, chưa kịp rửa mặt đã chạy ngay đến đây, cậu sao có thể nói chuyện với cô ấy như vậy !"
" Bằng không thì phải thế nào?!" Lâm Dịch không quan tâm nói
" Cậu......Cậu biết rõ cô ấy...tại sao còn thương tổn cô ấy như vậy?!"
Lâm Dịch thở dài, đưa tay lên bóp trán, trầm giọng nói: "Văn Văn, đây không phải là làm tổn thương cô ấy, mà là cách tốt nhất đối với tất cả !"
"Tớ không hiểu, tình cảm suốt sáu năm Chu Viện đều dành cho cậu.... Chương Thiển Ngữ là ai?! Cậu mới biết cô ta không bao lâu liền nói ra những lời như vậy !! Huống hồ...." Ôn Văn dừng một chút, ánh mắt nhìn tới chiếc bụng tròn bên dưới tấm chăn của Chương Thiển Ngữ liền đem lời vừa định nói nuốt vào, chuyển thành một câu so sánh uyển chuyển " Cậu có biết con đường này gian nan thế nào không?! Cậu chắc chắn trong lòng Chương Thiển Ngữ cũng có suy nghĩ giống cậu sao?!"
Ánh mắt Lâm Dịch cũng nhìn về phía người trong phòng bệnh, trong mắt là dạt dào nhu tình cùng kiên định: " Tớ không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng tớ biết rằng tớ sẽ không buông tay em ấy thêm lần nào nữa !!"
Cô quay đầu nhìn Ôn Văn: " Chuyện giữa mình và Thiển Ngữ nằm ngoài sự tưởng tượng sâu xa nhất của mọi người. Hơn bất kỳ ai trên đời, em ấy là người tớ hoàn toàn tin tưởng, tớ chỉ sợ tớ làm em ấy tổn thương mà thôi. Có đôi khi ngẫm lại, em ấy nếu không gặp phải tớ thì dựa vào gia thế và nhân phẩm nhất định có thể tìm được nhiều người tốt hơn tớ rất nhiều, cũng sẽ không vì bên tớ mà gặp nhiều chuyện đến như vậy !!"
Ôn Văn chỉ thấy qua Chương Thiển Ngữ có một lần, hiếu biết đối với nàng cũng không sâu, cũng không hiểu nỗi lời Lâm Dịch nói gia thế lẫn khó khăn có nghĩa là gì. Nhưng cô có thể nhìn ra tình ý trong từng lời Lâm Dịch nói
" Tớ từng nghĩ cậu sẽ không bao giờ đi con đường này. Tuy hiểu hết tâm sự của Chu Viện, cũng là một người trong giới, nhưng tớ vẫn không thể nào tin nổi cậu cũng sẽ như vậy. Thậm chí tớ còn nghĩ tới, có lẽ một ngày nào đó Chu Viện sẽ vì áp lực chịu đựng không được nữa mà thổ lộ với cậu. Cho dù như vậy, tớ vẫn sẽ không nghĩ rằng hai người có thể ở cùng nhau. Vậy mà không nghĩ tới....."
Ôn Văn nói đến liền dừng lại, những lời cô nói rõ ràng là thật lòng, không nghĩ tới Lâm Dịch lại không hề báo trước mà đi con đường này, càng không nghĩ tới người đó cũng chẳng phải là Chu Viện.
"Trước kia thật sự không nghĩ tới, nhưng mà luôn luôn tồn tại một người gọi là ngoại lệ" Lâm Dịch cũng không phủ nhận nói.
Ôn Văn nghe hiểu lời được lời cô nói, không phải sẽ không bao giờ như vậy mà chính là có vô tình gặp được người có thể khiến cho bản thân đánh vỡ quy tắc hay không mà thôi.
" Hy vọng cậu sẽ không hối hận vì lựa chọn của mình" Cô hơi buồn nói
Lâm Dịch kiên định lắc đầu: " Sẽ không ! Tâm cùng một chỗ, vô luận thế nào cũng không hối hận."
Tâm cùng một chỗ, vô luận thế nào cũng không hối hận
Ôn Văn như bị sét đánh vào tim, ngốc lăng đến không nói thành lời
Thật lâu sau, cô sắc mặt trắng bệch lộ vẻ sầu thảm nói: "Tớ không bằng cậu..."
Lâm Dịch nhìn bộ dạng của cô, không nhẫn tâm nói thẳng: " Cậu.... cũng nên hiểu rõ đi, chuyện tối hôm qua một lần là đủ rồi !"
Nhắc tới tối hôm qua, vẻ mặt Ôn Văn đột nhiên ảm đạm: " Kỳ thật như vậy cũng tốt lắm không phải sao?! Dù sao ngay từ đầu tớ đều tính toán như vậy, nay xảy ra sớm hơn một chút mà thôi. Cô ấy là một người đơn giản như vậy, sao có thể đẩy cô ấy vào vòng xoáy này, không phải có người từng nói: yêu không phải là giữ lấy mà là muốn cô ấy hạnh phúc. Huống chi, đây cũng không tính là yêu, nhiều lắm chỉ là tình đơn phương mà thôi"
Đơn giản sao ?
Nghĩ tới Tô Thanh Nghiên dễ dàng quản lý một câu lạc bộ vũ đạo gọn gàng ngăn nắp, Lâm Dịch từ chối cho ý kiến.
Lúc Ôn Văn rời đi, Lâm Dịch nghĩ nghĩ vẫn là nói với cô: "Còn về Viện Viện...... cậu thay tớ chiếu cố cô ấy một chút!"
Ôn Văn cũng không quay đầu lại khoát tay: " Tớ biết !"
Có lẽ, cậu cũng không phải hoàn toàn vô tình ....
Đáng tiếc chính là, cô ấy cùng tớ giống nhau, đều không có dũng cảm.
Tới giữa trưa, Lâm Vân cùng Dịch Nhàn đều cùng tới thăm Chương Thiển Ngữ, nhìn thấy hai người kia ngủ mà còn nắm tay nhau, Lâm Vân thở dài, không nói được gì
Dịch Nhàn cũng thở dài, nhíu mày nói: " Talia......"
Lâm Vân khoát tay: "Cái gì cũng đừng nói, hết thảy để cô bé tốt lên đã rồi nói sau."
" Chuyện này rốt cuộc liên quan gì đến chung ta đây?!" Dịch Nhàn thì thào rồi xoay người bước đi
Lâm Vân cũng lắc đầu, thở dài nói: " Ừ, đây rốt cuộc là liên quan gì đây!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.