Mộng Cũ 1913 - Đợi Anh Năm 1913

Chương 18: Đinh Mùi, Ninh An 1907, Quang Tự năm thứ ba mươi ba



Hôm trước Trình Bích Quân mời Cố Linh Dục đến dự sinh nhật cô ta thế nào nhỉ? Ăn cơm xem hát… Đêm nay Cố Linh Dục không đến liệu có liên quan gì tới việc này không?

Phó Lan Quân chuyển gót đi về phía rạp hát.

Quỳnh Hoa là rạp hát có quy mô lớn nhất phủ Ninh An, bên trong tổng cộng có ba tầng, diện tích rộng thênh thang. Trước giờ Phó Lan Quân chẳng mấy hứng thú với thể loại hí khúc hát ê ê a a, cũng chưa từng bước chân đến rạp hát Quỳnh Hoa. Mà ngay lúc này cô đi vào đây có một mình, nhìn chung quanh nào nam thanh nữ tú, nào quần là áo lượt, đến độ mắt hoa hết cả lên, tiểu nhị bưng trà chạy tới đon đả tiếp đón, cô hỏi: “Cho hỏi có nhìn thấy hai người một nam một nữ, nam rất anh tuấn, nữ thì… đẹp tàm tạm.” Nghĩ nghĩ, cô nhấn mạnh: “Không đẹp bằng tôi.”

Tiểu nhị cười ngây ngô: “Phạm vi câu hỏi rộng quá, một nam một nữ dắt díu nhau đi xem diễn thì nhiều như cát sa mạc ấy.”

Phó Lan Quân bảo tiểu nhị đi chỗ khác rồi kiễng chân quét mắt một vòng lớn, rốt cuộc cũng tìm thấy hai hình bóng quen thuộc lẫn trong đám người trên lầu hai, chẳng phải Cố Linh Dục và Trình Bích Quân thì còn ai vào đây nữa?

Hai người họ ngồi ở chỗ ghế lô, Trình Bích Quân ngồi sát cạnh bên Cố Linh Dục, vai tựa vào vai, dường như thấy chưa đủ gần thế là lăm le áp lại, thiếu điều dán hết lên người Cố Linh Dục, ánh mắt nóng rực của cô ta không buồn nhìn sân khấu mà cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn, hai cánh môi liên tục mấp máy không biết đang nói gì. Cố Linh Dục chết tiết, vậy mà hắn chẳng thèm né luôn đấy!

Máu nóng xộc thẳng lên não, Phó Lan Quân giậm chân bịch bịch đi lên cầu thang, nghĩ bụng nhất định phải khiến đôi gian phu dâm phụ này một phen khó sống, ngờ đâu vừa lên tới lầu hai thì vô tình đụng phải người khác.

Người nọ rối rít xin lỗi rồi đưa tay ra đỡ lấy thân người chao đảo của cô, Phó Lan Quân cảm thấy giọng nói này rất quen tai, ngước lên nhìn thì thảo nào, hóa ra là người quen!

Nam Gia Mộc mặc một bộ tây trang, áo khoác cởi ra vắt vào cánh tay, thấy Phó Lan Quân anh cũng vô cùng kinh ngạc: “Lan Quân?”

Hắn gọi “Lan Quân” chứ không phải danh xưng “bà chị” kia, mặt Phó Lan Quân nóng bừng, chưa kịp mở miệng chào lại thì đã nghe đằng sau truyền đến tiếng nhao nhao ồn ào. Tay đang đỡ cô của Nam Gia Mộc bỗng cứng ngắc, anh nhẹ giọng nói vào tai cô: “Giúp tôi một chuyện, được chứ?”

Anh kéo tay Phó Lan Quân ngồi vào ghế lô gần đó rồi khoác áo khoác tây trang lên người cô. Toàn thân Phó Lan Quân tự nhiên nổi da gà vì loạt hành động thân thiết quá mức này của anh.

Nam Gia Mộc vẫn không buông tay cô ra, thấp giọng bảo: “Xem diễn đi.”

Qua khóe mắt, Phó Lan Quân thấy sau bọn họ là một đoàn người mặc đồng phục tuần cảnh hùng hổ đi tới, mắt ai nấy đảo vòng lục soát từng chiếc ghế lô, cũng chẳng biết đang kiểm tra thứ gì.

Phó Lan Quân nhìn thoáng qua Nam Gia Mộc, trực giác nói cho cô biết, anh xuất hiện ở đây, việc này tuyệt đối không đơn giản.

Cuối cùng nhóm tuần cảnh dừng lại chỗ ghế lô của họ, Nam Gia Mộc đứng lên cười ân cần hỏi han: “Các anh em vất vả rồi.”

Tuần cảnh dẫn đầu rõ ràng có quen biết với anh, nghe thế thì bật cười pha trò theo: “Chứ còn sao nữa, làm gì có được nhàn hạ như trưởng quan Nam đây, các anh em vất vả vào rạp hát nhưng đâu được thảnh thơi xem diễn mà phải đi lùng sục bọn loạn đảng trà trộn vào chỗ này đấy.”

Hắn ta liếc mắt nhìn Phó Lan Quân, vẻ mặt đầy ẩn ý: “Vị này là?”

Tâm trạng Phó Lan Quân phập phồng lên xuống, tuần cảnh dẫn đầu tỉ mỉ đánh giá cô, thoáng cái đã như bừng tỉnh đại ngộ: “Ớ, nhà Cố quan đới đây mà…”

Trên khuôn mặt ranh mãnh của hắn ta hiện lên nụ cười nghiền ngẫm: “Thú vị, thật sự thú vị.”

Hắn ta nói vài câu vào tai Nam Gia Mộc rồi ngửa cổ cười phá lên điệu cười quái gở, tới nỗi khiến Phó Lan Quân đứng ngồi không yên. Sau cùng còn thân thiết vỗ vỗ vai Nam Gia Mộc: “Nam trưởng quan yên tâm, anh em chúng tôi rất kín mồm kín miệng.”

Hắn ta vừa nói xong thì có giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, nghe chất giọng trầm ấm ấy, nháy mắt máu trong người Phó Lan Quân như ngưng đọng lại.

Biểu cảm tràn đầy hứng thú của tuần cảnh nhất thời thay thế bởi điệu cười mỉa mai, bọn họ tự giác dạt sang bên chừa lối nhỏ để người phía sau đi tới. Cố Linh Dục điềm tĩnh nhìn Nam Gia Mộc và Phó Lan Quân sóng vai ở chỗ ghế lô và chiếc áo khoác tây trang trên vai cô, hồi lâu sau hắn lạnh lùng dặn dò Phó Lan Quân: “Xem diễn xong nhớ về nhà sớm.”

Lời dứt khỏi miệng hắn quay người đi thẳng, đội trưởng đội tuần cảnh tỏ vẻ bất lực với Nam Gia Mộc rồi cũng ra hiệu cho các anh em giải tán. Nam Gia Mộc bước lên mấy bước, cúi người áy náy xin lỗi Phó Lan Quân: “Xin lỗi em…”

Phó Lan Quân nén giận, Cố Linh Dục có tư cách gì mà mặt mày nhăn nhó với cô, vừa rồi bên cạnh hắn còn kè kè một Trình Bích Quân đấy!

Cô lãnh đạm đáp lại Nam Gia Mộc: “Chuyện này không liên quan đến anh.”

Nam Gia Mộc lấy áo khoác mặc vào: “Đi thôi, muộn rồi, để tôi đưa em về.”

Phó Lan Quân đứng dậy, chẳng biết do tâm tình bất ổn hay ngồi lâu rồi đột ngột đứng dậy nên mới thế, đầu cô váng như người say sóng, chân tay bủn rủn như không phải chân tay mình, may có Nam Gia Mộc nhanh mắt đỡ có không thì cô đã ngã sõng soài ra đấy mất thôi. Anh khăng khăng đòi phải dìu cô xuống lầu vì nhỡ đâu có gì bất trắc còn trở tay kịp. Vừa ra đến cửa rạp hát thì bắt gặp Cố Linh Dục vẫn đang đứng chờ, cứ tưởng hắn về lâu rồi, Nam Gia Mộc rơi vào cảnh xấu hổ luống xuống. Cố Linh Dục đi qua đỡ Phó Lan Quân ra khỏi tay anh rồi gật đầu: “Làm phiền cậu rồi.”

Xe kéo đã đậu sẵn đằng trước, hắn giúp cô lên xe, dọc đường đi hai người câm như hến chẳng ai nói với ai câu nào. Đến cửa nhà Phó Lan Quân xuống xe luôn, nhưng Cố Linh Dục vẫn ngồi không động đậy, hắn cụp mắt nhìn cô: “Tôi còn chút việc, em vào nhà đi.”

Phu xe chở Cố Linh Dục khuất dần vào bóng đêm, Phó Lan Quân giận đến ngơ ngác, hậm hực bước vào nhà một mình.

Cả đêm mắt cô mở thao láo, đợi đến khi hừng đông ló rạng, Cố Linh Dục vẫn không về.

Ngày hôm sau vẫn y như cũ, hắn mất dạng.

Sớm ngày thứ ba khi vừa đến trường học thì Phó Lan Quân liền phát hiện bầu không khí nơi đây rất lạ, bất kể cô đi đến đâu cũng có học sinh chỉ trò bàn tán.

Ăn cơm trưa cô hỏi A Bội: “Cô có cảm thấy trường mình không ổn lắm không?”

A Bội ấp a ấp úng: “Đúng là không ổn, hôm nay bọn họ đang xôn xao về một sự kiện.”

Phó Lan Quân cảm giác chuyện này chắc chắn có liên quan đến mình: “Sự kiện gì?”

A Bội ghé vào tai cô thì thầm: “Tất cả mọi người nói, tối hôm trước, tại rạp hát Quỳnh Hoa, cô, Cố đại ca, Nam Gia Mộc, Trình Bích Quân đều có mặt, nhưng cô và Nam Gia Mộc ngồi ở ghế lô bên này, còn Cố đại ca và Trình Bích Quân lại ngồi ở ghế lô bên kia.”

Phó Lan Quân bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Các học viên của trường này đại đa số xuất thân từ gia đình quân nhân, có thể nhờ vào chồng hoặc cha mình để nghe ngóng được vài chuyện hay ho, vậy nên ngọn nguồn sự việc lần này khỏi phải đoán đâu xa, nhất định là do nhóm tuần cảnh bà tám lắm điều đêm đó, có lẽ tin đồn thất thiệt đã truyền đi khắp ngóc ngách trong quân doanh rồi cũng nên.

Phó Lan Quân khóc không ra nước mắt, ai biết được mọi chuyện sẽ thành ra thế này cơ chứ! Sớm biết thế cô tuyệt đối sẽ chẳng bước vào rạp hát kia nửa bước!

Tối muộn, cuối cùng Cố Linh Dục cũng chịu về nhà, tuy nhiên lại về trong dáng vẻ say khướt được người ta hộ tống.

Người nọ nói với Phó Lan Quân rằng hôm nay có đồng nghiệp trong quân doanh thành thân, bọn họ tụ tập nhau uống rượu mừng.

Sau khi tiễn người đi Phó Lan Quân bảo Đào Chi múc nước rửa mặt cho Cố Linh Dục, cô lấy khăn mặt quỳ ở đầu giường lau sạch mùi rượu nồng nặc và mồ hôi trên mặt hắn. Cố Linh Dục say đến mức không còn biết trời trăng mây gió, hắn như kẻ nát rượu lè nhà lè nhè kêu “không về nhà”.

Phó Lan Quân lặng yên lau mặt rồi lau tay cho hắn, sau đó giúp hắn cởi áo khoác ngoài cởi đồ bên trong, có cuốn sách rơi ra từ áo khoác, Phó Lan Quân tò mò nhặt lên xem thử, hóa ra là cuốn “Tiếng Nhật sơ cấp”.

Trong người hắn sao lại có cuốn sách thế này nhỉ?

Hôm sau nghi vấn này vẫn lượn vòng trong đầu Phó Lan Quân, cho đến khi có học viên gõ cửa văn phòng.

Là một người phụ nữ trẻ đã lấy chồng, chồng cô ấy giữ chức sĩ quan nho nhỏ trong tân quân, bình thường mọi người đều gọi cô ấy là “Lưu thái thái”. Lưu thái thái ngượng nghịu cất lời: “Hiệu trưởng Phó, tôi muốn xin nghỉ phép.”

Phó Lan Quân xốc lại tinh thần, nở nụ cười để mặt mày tươi tỉnh: “Được, nghỉ mấy ngày?”

Lưu thái thái càng thêm ngại: “Nghỉ hai ngày, chồng tôi được Đồng hiệp thống chọn đi du học Nhật Bản, trước khi đi tôi muốn cùng anh ấy về quê một chuyến.”

Ra thế, Phó Lan Quân vội chúc mừng: “Chúc mừng cô nhé, đi Nhật Bản hai năm, khi về chắc chắn sẽ được đề bạt.”

Lưu thái thái cười cười, lại hỏi: “Cố quan đới không đi sao ạ?”

Phó Lan Quân sửng sốt, cô nghĩ tới cuốn “Tiếng Nhật sơ cấp” vô tình thấy trong người hắn.

Mơ hồ nhớ lại tiệc thọ năm ngoái của Đồng Sĩ Hồng, hình như ông có hỏi Cố Linh Dục có muốn đi Nhật Bản để hoàn thiện bản thân không. Cô chợt đứng bật dậy, chẳng lẽ hắn thực sự muốn đi sao? Hắn đâu có nói với cô sẽ đi Nhật Bản!

Phó Lan Quân hạ quyết tâm phải hỏi cho bằng được, nào ngờ Cố Linh Dục lại bắt đầu nổi cơn chơi trò mất tích. Đêm khuya hắn không về nhà, thậm chí tối hôm sau còn nhờ người thông báo là gần đây trong quân có quá nhiều việc phải xử lý, bận tối mặt tối mày, chỉ sợ nửa tháng sẽ không về được.

Phó Lan Quân làm sao chờ nổi, cô muốn đến quân doanh tìm hắn, thế nhưng vẫn không gặp được người. Bế tắc vô cùng, cầm cự chưa được tròn nửa tháng mà người cô đã gầy xọp hẳn đi, có lần còn suýt té xỉu trong trường. A Bội khuyên cô về nhà nghỉ ngơi cô cũng không chịu, A Bội chỉ biết thở dài: “Cô cứ tự giày vò bản thân mình cho ai xem hả.”

Phó Lan Quân lặng thinh, cười lạnh lườm nguýt Trình Bích Quân.

Cố Linh Dục có thực sự bận rộn việc quân doanh? Hay đang vội vàng làm thủ tục sang Nhật Bản? Đi Nhật Bản thì đương nhiên phải học tiếng Nhật cho tốt trước, à mà có giáo viên sẵn đây rồi còn gì, giáo viên ấy còn sống ở đấy những hai năm, Ueno rồi thì núi Phú Sĩ cứ phải gọi là thuộc như lòng bàn tay! Nghĩ đến cảnh tượng hồng tụ thiêm hương* mỗi tối Cố Linh Dục và người đàn bà khác cận kề bên nhau cùng đọc sách là dạ dày Phó Lan Quân đã cuộn lên từng cơn.

*Chỉ việc thư sinh đọc sách có mỹ nữ bên cạnh.

Vài ngày sau Trình Bích Quân đến xin từ chức, Phó Lan Quân càng thêm chắc chắn suy nghĩ trong lòng mình, cô ta bày tỏ niềm nuối tiếc vô bờ: “Tôi rất vui vì được làm việc trong trường, nhưng tôi phải về Nhật Bản rồi, đành nói lời chia tay với cô và mọi người vậy.”

Phó Lan Quân thầm cười lạnh, về Nhật Bản à, nói hay lắm, Cố Linh Dục vừa gạt cô chuyện hắn sắp đi Nhật Bản, bên này Trình Bích Quân đã nhanh nhanh chóng chóng tới bảo sẽ về đấy ngay lập tức, cây anh đào Ueno à, tuyết Phú Sĩ à, được, được lắm!

Nửa tháng sau, rốt cuộc Cố Linh Dục cũng trở về.

Lúc hắn về Phó Lan Quân đang nằm trên giường nghỉ ngơi, nửa tỉnh nửa mê nghe thấy tiếng lạch cạch, hai mí nặng nề vừa nhấc lên đã thấy bóng dáng quen thuộc đi tới đi lui lọt vào tầm mắt, nhỏ giọng nói chuyện với người khác.

Bọn họ đang đóng gói đồ đạc, vài thứ trong ngăn kéo tủ quần áo được lấy ra, Phó Lan Quân nghe Cố Linh Dục bảo với nha hoàn: “Cất cái này đi, bên kia lạnh không mặc được đâu, đi thì may cái mới.”

Phó Lan Quân giật mình tỉnh dậy.

Hắn về đây để thu dọn hành lý ư? Như vậy là sắp đi rồi phải không?

Cô nín thở ngưng thần không lên tiếng, chỉ nằm im lìm trên giường nhìn hắn qua bức màn. Cố Linh Dục sai nha hoàn dọn lúc lâu mới xong xuôi đầy đủ các thứ, trước khi đi hắn quay đầu nhìn thoáng qua giường, ánh mắt hắn sâu thẳm, cuối cùng, hắn vẫn chẳng nói lời nào.

Phó Lan Quân nằm đấy, hai hàng nước mắt chảy dài, thấm vào tóc mai, ướt cả gối.

Hắn cứ đi như thế, không nói với cô một câu từ biệt. Liệu hắn có quay lại không? Liệu có phải từ nay về sau hắn sẽ định cư luôn ở xứ Nhật Bản xa xôi ấy, cùng với Trình Bích Quân luôn một lòng ái mộ hắn, nắm tay nhau xây dựng một tổ ấm mới, hạnh phúc và gắn bó, rồi sẽ dần dần quên đi ở mảnh đất quê hương này vẫn còn người phụ nữ… có lẽ sẽ dành cả một đời để đợi hắn…

Càng nghĩ càng xót xa, như có ngọn lửa vô hình nuốt chửng con tim, Phó Lan Quân xốc màn lên nhảy xuống giường, chẳng thèm đi giày đã vội đuổi theo.

Trong sân vắng lặng không người, hắn đã ra khỏi nhà. Phó Lan Quân chạy ra cửa lớn, xe ngựa chạy mỗi lúc một xa, cô vừa gọi tên Cố Linh Dục vừa cắm đầu đuổi theo, nhưng xe ngựa chẳng hề có dấu hiệu ngừng mà ngược lại tốc độ còn nhanh hơn. Mắt thấy xe ngựa đã khuất dạng, Phó Lan Quân hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, cô hô thật to cái tên “Cố Linh Dục”, đến nỗi giọng lạc cả đi, cả người vô lực ngồi sụp xuống đất, nước mắt lã chã rơi bỏng rát hai gò má.

Chẳng biết đã qua bao lâu, có tiếng bước chân nhẹ nhàng từ từ đến gần, Phó Lan Quân ngẩng đầu, qua màn nước mắt như sương mù bao phủ, Cố Linh Dục đứng trước mặt, mày hắn nhíu lại, hơi khom người chìa tay về phía cô.

Cố Linh Dục nắm tay Phó Lan Quân rồi ôm cô ngồi lên xe ngựa. Giờ đang độ đầu đông, cô đi chân trần đuổi ra tận đây, bàn chân lạnh buốt lấm bẩn đất cát. Nhìn bộ dạng người con gái trong bộ đồ ngủ xộc xệch tóc tai rối bời, Cố Linh Dục bao lấy bàn tay cô trong tay mình: “Em thế này thì còn ra cái thể thống gì nữa hả?”

Phó Lan Quân siết chặt tay hắn: “Anh muốn đi Nhật Bản?”

Cố Linh Dục ngẩn ra nhưng không nói, Phó Lan Quân mất hết hy vọng: “Anh đi Nhật Bản mà chẳng nói với em một tiếng gì cả, còn muốn đi với Trình Bích Quân, rốt cuộc anh coi em là gì…”

Cố Linh Dục dở khóc dở cười: “Em nói hươu nói vượn gì thế, ai nói với em anh đi Nhật Bản với Trình Bích Quân?”

Phó Lan Quân ngạc nhiên ngẩng phắt đầu: “Anh thật sự không đi cùng cô ta?”

Cố Linh Dục giải thích: “Thật mà. Tự dưng đùng một cái lại đi Nhật làm gì, lại còn đi với Trình Bích Quân, toàn là lời vô căn cứ.”

Cô nhìn xoáy vào mắt hắn: “Vậy lần này anh đi đâu?”

Cố Linh Dục cười nhạt: “Lên núi. Lúc vừa đi khỏi anh biết em tỉnh rồi, khi đó anh nghĩ, nếu em không cản anh lại thì anh sẽ đi Nhật Bản thật đấy.”

Hắn nắm gọn tay cô trong tay mình cúi đầu hà một hơi rồi thấp giọng thủ thỉ: “Cảm ơn em đã chạy tới đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.