Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tứ

Chương 21: Lựa chọn long (nhất)



Kleist hỏi: “Tại sao không đình chỉ việc gửi thư mời đi?”

Myron đệ XIII vô cùng oan ức, “Thư mời không phải chúng ta gửi đi, người được chọn cũng không phải chúng ta chọn.”

McKee nói: “Ông có thể không nhận.”

“Chúng ta sợ nếu từ chối tiếp nhận người đến thí luyện kỵ sĩ thì nữ thần sẽ nổi giận.” Myron đệ XIII nói, “Vì Quang Minh thần hội phụ trách phát thư mời và chúng ta đều là tín đồ thành tín nhất của nữ thần.”

Bọn họ suy nghĩ rất đơn giản. Kỵ sĩ trước đây tiến vào Long tộc không một ai trở về, nữ thần Quang Minh chưa bao giờ hỏi đến, hiển nhiên không quan tâm đến chuyện này. Vậy nên, bọn họ chỉ cần im ắng lại mập mờ duy trì bề ngoài bình tĩnh thì sẽ không lo bị vạch trần. Để ngăn Quang Minh thần hội chạy tới mách lẻo với nữ thần, những năm gần đây, bọn họ vẫn cẩn thận làm tốt phận sự nghênh đón từng nhóm từng nhóm kỵ sĩ được mời đến, nghĩ mọi biện pháp bố trí ổn thỏa cho họ. Kỳ quái là, gần trăm năm nay, kỵ sĩ đến đảo Song Tử cấp bậc ngày càng thấp, thậm chí còn có vài người thường chỉ đeo kiếm. Tuy không biết nguyên nhân, nhưng đối với những người luôn bằng mặt không bằng lòng bọn họ mà nói, tuyệt đối là tin vui. Họ bắt đầu yên tâm lớn mật bắt giữ và nô dịch những người được mời tới, không cần dùng những lời nói dối và tài phú níu chân bọn họ nữa. Dần dà, họ gần như quên mất những kỵ sĩ mới tới này có khả năng giấu gai.

McKee nói: “Nữ thần chưa bao giờ nghi ngờ sao?”

Myron đệ XIII thở dài, nói: “Ta nghĩ, chúng ta đã bị nữ thần quên lãng.”

Kleist hỏi: “Những gì ông nói đều là thật?”

Myron đệ XIII lập tức chỉ tay lên trời thề.

“Được rồi.” Myron đệ XIII đang muốn thả lỏng, thì nghe Kleist âm trầm hỏi: “Vậy, ma pháp trận không gian trên đảo Song Tử dùng năng lượng gì?”

Sắc mặt Myron đệ XIII trắng nhợt.

Kleist một tay lấy kiếm, tay còn lại kéo tay lão ta qua.

Myron đệ XIII trơ mắt nhìn lưỡi kiếm cách tay mình ngày càng gần, cả tay lẫn tim đều không khỏi đau nhói lên, “Thạch anh, nước thông thường…… A!”

Kiếm của Kleist găm vào lòng bàn tay lão, còn cố ý xoay xoay một chút.

Cả người Myron đệ XIII vặn vẹo, mồ hôi tuôn như mưa, tóc dựng lên, đau đến khàn cả giọng.

McKee ở bên cạnh nhìn, đột nhiên cảm thấy Kleist đối với mình cũng không tệ lắm.

“Nước thánh……” Myron đệ XIII quỳ trên mặt đất, nhìn chằm chằm cái chai kia.

Lần này, Kleist không trực tiếp đưa cho lão, mà chỉ hờ hững chờ đáp án.

“Nguyên tố…… tinh…… nguyên tố cuối cùng…… Cho ta nước thánh!” Myron đệ XIII đột ngột nhào về phía Kleist.

Kleist nắm cổ lão, “Cho ta biết vị trí cụ thể của cánh cửa không gian và ma pháp trận.”

Đôi môi trắng bệch của Myron đệ XIII run rẩy, đầu óc trước khi chết đột nhiên trở nên trấn tĩnh, “Ngươi sẽ không…… bỏ qua cho ta.”

“Nói cho ta biết, ta sẽ cho ngươi một cái chết êm ái.”

Myron đệ XIII liều mạng giãy dụa thân thể.

Mắt Kleist trầm xuống, không chút do dự nhẹ nhàng vặn một cái. Một sinh mệnh cứ như vậy dễ dàng tan biến trong tay hắn.

McKee giật mình, không nghĩ tới hắn giết người lại dứt khoát đến thế, “Ông ta là vua của đảo Song Tử, cậu cứ vậy giết luôn sao?”

“Anh muốn nộp thuế hàng năm cho lão ta à?”

McKee lắc đầu cực kỳ nhanh.

Kleist nói: “Sẽ sớm có người thay thế ông ta.” Từ lúc đám thị vệ kia vọt vào mà không để ý đến an nguy của lão, ông vua này chỉ còn là danh nghĩa.

“Pierce còn ở bên ngoài, chúng ta cứ ra tụ họp với anh ta cái đã.” McKee vừa tiến lên một bước, thanh đoản kiếm kia đột nhiên biến thành trường kiếm đặt trên cổ hắn. McKee cười gượng, nói: “Tôi thực sự hy vọng cậu trả lại Honorable Gruson cho tôi, nhưng không phải bằng cách này.”

Kleist nói: “Số lượng Long tộc là bao nhiêu?”

McKee bị hỏi khó. Kỵ sĩ đi qua cánh cửa không gian đều không trở về, đương nhiên không ai có thể trả lời vấn đề này của hắn.

“Nếu chỉ có một……” Kleist chậm rãi nói.

McKee hỏi: “Cậu muốn độc chiếm sao?”

“Anh muốn tranh với tôi?”

McKee đột nhiên hiểu rõ vì sao Kleist dễ dàng tha thứ cho mình, thậm chí lúc lấy được thư mời rồi vẫn mang theo mình, hắn căn bản đoán chừng mình đánh không lại hắn! Nhưng Pierce thì khác, cấp sáu chống lại cấp mười, Kleist hoàn toàn không có phần thắng. Ý nghĩ và hiện thực tuy có chút chênh lệch, nhưng cũng không khác mấy. Dù Kleist có nắm chắc đánh bại Pierce, nhưng cuộc chiến chắc chắn sẽ không dễ dàng, hắn không muốn lãng phí chút sức lực nào.

Kleist thu hồi kiếm, “Nếu có con rồng thứ hai, thì nó chính là của anh.”

McKee nói: “Cậu thề?”

“Ừ.” Kleist thuận miệng đồng ý, kéo ghế dựa qua, gục xuống bàn ngủ.

McKee kinh ngạc hỏi: “Khi nào chúng ta ra ngoài?”

“Đợi có người thì chạy.”

Tại tòa cung điện nào đó của Quang Minh giáo hội, sắc trời tối đen âm u che giấu hoàn mỹ hai khuôn mặt người, chỉ có thể loáng thoáng nhìn ra một cao một thấp, một cao cao tại thượng, một cung kính nhún nhường.

“Đại nhân, đúng như ngài sở liệu, Giáo hoàng bệ hạ đã phái người tìm kiếm Kleist.”

Người cao hơn đứng một lúc lâu, mới xoay người lại: “Tìm thấy chưa?”

Người thấp trả lời: “Một tế tự cấp năm tên Twain đưa báo cáo nói không lâu trước, anh ta có ghé qua trấn Ripe, nhưng rời đi rất nhanh sau đó.”

“Bệ hạ biết không?”

“Vẫn chưa.”

“Còn những người khác thì sao?”

“Twain có con trai là tế tự cấp hai trông coi trấn Ripe, hẳn là tin tức phát ra từ đó.”

“……Vậy phải phiền ngươi vất vả một chuyến rồi.”

McKee hết sức ảo não, vô cùng hối hận, cực kỳ rối rắm. Sớm biết có hôm nay, lúc trước nên nắm chắc cơ hội vạch trần bộ mặt thật của Kleist trước mặt Pierce, không biết bây giờ còn kịp không.

Hắn vừa phát sinh ý niệm đen tối, Kleist đã an vị đứng lên, nói: “Đi thôi.”

McKee phòng bị nói: “Đi đâu?”

“Tìm cánh cửa không gian.” Kleist nhét số nước thánh còn lại vào ngực, kéo McKee ra khỏi đường bí mật.

Bên ngoài quả nhiên không có một bóng người.

McKee tính toán khả năng chạy trốn được khỏi Kleist.

Kleist đột nhiên bắt lấy cổ áo hắn, nhấc hắn chạy ra ngoài.

Bị phát hiện rồi sao?

McKee hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn thấy đường đi của bọn họ bị một hồi ánh sáng ngăn trở. Ma pháp trận?! Là một kẻ trộm sành sỏi và có kiến thức, hắn không xa lạ gì với thứ này.

Kleist dùng một tay chắn ánh sáng, ánh sáng càng mãnh liệt trên tay hắn và bức tường ánh sáng từ trận pháp lan tỏa ra, chiếu rọi khiến ánh mắt hắn hơi phát sáng.

McKee nghiêng đầu nhìn hắn, cảm thấy gương mặt bình thường đến không thể bình thường hơn tỏa ra mị lực khiến người khó lòng dời mắt. Không những thế, ngay cả tinh thần cũng bắt đầu hưng phấn.

Ánh sáng đột nhiên biến mất, Kleist nghe có tiếng bước chân bên ngoài đang chạy về hướng này, lập tức xách McKee nhảy về hướng khác của cung điện chạy.

Sau khi bọn họ rời khỏi không lâu, đám thị vệ liền chạy tới.

“Bọn chúng đột phá ma pháp trận!” Đám thị vệ hô lên sợ hãi.

“Chẳng lẽ trong bọn chúng có ma pháp sư?”

“Có thể là tên kỵ sĩ cấp mười kia trở lại.”

“Mau đi báo cáo cho Thân vương đại nhân Justin.”

“……”

McKee bị Kleist lôi đi, chạy mỗi lúc một nhanh, thoát khỏi Hoàng Cung, sau đó nhanh chóng ra khỏi Hoàng thành. Lúc dừng lại, hai người đối mặt với biển rông mênh mang. Chiếc thuyền vẫn lẻ loi neo bên bờ.

“Biển lớn như vậy, chúng ta biết đi đâu tìm cánh cửa không gian?”

“Từ trường năng lượng của nguyên tố tinh rất lớn, nhất định sẽ tìm được.” Kleist suy tư một chút, “Chúng ta phải chuẩn bị một ít thức ăn và nước ngọt.”

“Tôi phụ trách chuẩn bị thức ăn.” McKee xung phong nhận việc.

Kleist nhìn hắn, “Chúng ta cùng đi.”

“Cậu không tin tôi?” McKee tỏ vẻ bị đả kích.

“Phải.” Kleist thẳng thắn thừa nhận không chút e dè. Lúc trước trong tay hắn có thư mời, nên yên tâm McKee tuyệt đối sẽ đúng lúc theo kịp, giờ trong lòng McKee đại khái chỉ đang tìm cơ hội đến nương tựa Pierce.

McKee nói: “Không tin tôi, còn mang tôi theo làm gì!”

“Dùng tốt.” Có thể từ trộm đồ từ tay Hydeine, nhất định dùng rất tốt. Hắn không biết là, McKee sở dĩ có thể trộm được Honorable Gruson là vì khi đó phòng đấu giá vẫn chưa đem hàng cho Hydeine.

Vì hiểu lầm tuyệt đẹp này, McKee tránh được hang sói Hydeine, nhưng lại rơi vào miệng hổ Kleist.

Nửa đêm, dân đảo ngủ say. McKee dưới sự giám thị của Kleist đi từng nhà tìm thức ăn và bình đựng nước. Hắn vài lần muốn chạy trốn, nhưng mỗi lần chân vừa động, đã bị Kleist chặn đường. Một lần là trùng hợp, hai lần là ngoài ý muốn, ba bốn lần sau, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Chứng kiến Kleist giết người tàn nhẫn, hắn vô cùng tin tưởng đầu và cổ của mình quan hệ cũng không chặt chẽ cho lắm.

McKee thở hồng hộc, hỏi: “Đủ chưa?” Vì toàn mò tới mấy nhà bán thực phẩm, chưa đến rạng sáng, bọn họ đã kiếm đủ thức ăn cho ba tháng.

Kleist đưa cho hắn một cái bao lớn đầy bình nước, “Rót cho đầy.”

McKee: “……” Trong cái đánh giá “dùng tốt” này, hắn có thể tự thêm một chữ “khó” không?

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.