McKee không đợi Kleist mở miệng, cuống quít nói: “Chúng tôi vì một tấm thư mời mà tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy, trải qua trăm cay nghìn đắng, khó khăn gian khổ không kể xiết mới đến được nơi này, chỉ vì muốn trở thành Long kỵ sĩ chân chính.”
Lão Hắc Long hướng ánh mắt lấp lánh sáng ngời về phía Kleist.
Kleist không lỗ mãng như McKee, bình tĩnh hỏi: “Hành trình thí luyện là thế nào?”
“Các ngươi nên biết sau khi tiến vào Long đảo rồi thì không còn cánh cửa không gian nữa. Đó là vì, cửa chỉ có một hướng.” Lão Hắc Long nói, “Muốn trở về Mộng đại lục chỉ có một con đường, đó là con đường thí luyện. Nơi đó được thần Hắc Ám Harvey che chở, ma vật hắc ám hoành hành, là nơi quang huy của nữ thần không thể chiếu rọi đến. Như các ngươi đã biết, cho đến nay, chưa có Long kỵ sĩ nào xuất hiện trên Mộng đại lục.”
Ý là toàn bộ kỵ sĩ đều chết ở giữa đường?
McKee run run. Hắn đúng là muốn trở thành kỵ sĩ, nhưng không bao gồm cả kỵ sĩ vong linh.
Kleist hỏi: “Tất cả tiền bối đều lựa chọn con đường thí luyện sao?”
Lão Hắc Long nói: “Đúng vậy, tất cả. Hy vọng năm mươi năm qua đi, suy nghĩ của các ngươi có thể thay đổi. Chúng ta vô cùng hoan nghênh nhân loại đến sinh sống tại Long đảo, tin rằng thời gian trôi qua các ngươi sẽ yêu mến nơi này.”
McKee nhìn đêm tối âm u, núi non trụi lủi, trong lòng dần u ám.
“Nếu chọn đi con đường thí luyện, liệu có đồng bạn Long tộc cao quý cùng đồng hành không?” Kleist hỏi.
Nghe được đáp án này, ánh mắt lão Hắc Long ảm đạm, chậm rãi gật đầu, đáp: “Đương nhiên, nữ thần cho chúng ta đóng giữ nơi này để giúp đỡ những kỵ sĩ dũng cảm của nhân loại thông qua con đường thí luyện, trở thành Long kỵ sĩ thực lực cường đại phẩm đức tốt đẹp thủ hộ Mộng đại lục. Dù hiện tại Thần tộc vẫn an phận, nhưng sẽ có một ngày bọn họ ngóc đầu trở lại.”
McKee mờ mịt nói: “Thần tộc?” Hắn chỉ ôm giấc mộng kỵ sĩ đến Long đảo thử vận may xem người bình thường tuổi lớn như mình có thể nhập học hay không, tại sao chớp mắt lại đề cao thành đến đối đầu với Thần tộc nhằm thủ hộ Mộng đại lục?
Kleist nói: “Không lâu trước đây, Sát thần đã đến tấn công thành trấn của nhân loại.”
“Đúng như nữ thần nói, bọn họ quả nhiên không an phận.” Ánh mắt lão Hắc Long bộc lộ cảm xúc vô cùng phức tạp, vừa vui mừng vừa mất mát, “Nếu các ngươi vì sứ mệnh mà đến, ta cũng không nên tiếp tục ngăn cản các ngươi theo đuổi lý tưởng.” Nó nhìn hai con rồng đang một mực yên lặng ngồi xổm bên bọn họ, nói: “Đây là hai đầu long sẽ lên đường với các ngươi, sáng mai ta sẽ chủ trì nghi thức khế ước đồng sinh cho các ngươi.”
McKee hỏi: “Khế ước đồng sinh là gì?”
Lão Hắc Long nói: “Con đường thí luyện là nữ thần chuẩn bị cho dũng sĩ nhân loại, để tránh thiên phú của Long tộc làm giảm mức độ khó khăn của thí luyện, tất cả long bước vào con đường thí luyện đều phải cùng kỵ sĩ ký kết khế ước đồng sinh. Ký khế ước rồi, mỗi ngày long chỉ có thể duy trì hình long nhiều nhất bốn tiếng. Hơn nữa, trong thời gian khế ước có hiệu lực, long sẽ cùng kỵ sĩ đồng sinh cộng tử.”
McKee nói: “Bốn tiếng hình long? Sau hai tiếng thì sao?”
Lão Hắc Long trả lời: “Hình người.”
“……” Nói cách khác, quái vật lớn như ngọn núi nhỏ sẽ biến thành người? Vậy chắc cũng là người khổng lồ! McKee nói: “Đồng sinh cộng tử là ý gì?”
Lão Hắc Long nói: “Một bên tử vong, bên kia cũng sẽ chết theo.”
McKee trong lòng run lên.
Kleist thấp giọng nói: “Theo tôi được biết, long có hơn một ngàn năm thọ mệnh.”
Lão Hắc Long ngẩng đầu, nhìn trời sao thở dài.
Hơi thở long nóng rực tỏa ra từ không trung, xua tan chút lạnh lẽo của hang núi ban đêm.
Kleist hỏi: “Khế ước có hiệu lực bao lâu?”
“Một trăm năm.”
Mộng đại lục có bao nhiêu kỵ sĩ sống đến hơn trăm tuổi? Kleist chưa từng thống kê qua, cũng không nghĩ đến. Nói cách khác, long ký kết khế ước xong, chẳng những phải bảo hộ nhân loại vượt qua con đường thí luyện trùng trùng nguy cơ, mà còn phải cam đoan đối phương sống lâu trăm tuổi, hai điều kiện chỉ cần thiếu một, long sẽ chết non.
Con đường thí luyện căn bản không phải thí luyện kỵ sĩ mà là thí luyện long mới đúng?
Ý niệm trong đầu Kleist vừa chuyển thì bị xem nhẹ. Hắn không có thói quen bất bình, mặc kệ là người hay là long.
Lão Hắc Long giới thiệu hai con rồng sẽ ký kết khế ước với họ.
“Nó tên là Danco, năm nay ba trăm sáu mươi tuổi, tương đương với nhân loại mười tám tuổi. Hy vọng ngươi chăm sóc tốt cho nó.” Xích Long, hình thể cao lớn khôi ngô, tròng mắt xám trong veo.
“Nó là Utin, năm nay bốn trăm ba mươi ba tuổi, tương đương với nhân loại hai mươi mốt tuổi rưỡi.” Hắc Long, dáng người cao ngất, móng sắc vảy dày.
“Xích Long.” Kleist trả lời không chút nghĩ ngợi, vừa nhìn là thấy đơn thuần dễ khống chế.
McKee nhất thời cảm thấy Xích Long cấp bậc cao hơn.
Utin nâng móng vuốt chào hỏi, giọng nữ.
McKee kinh ngạc nói: “Nó là long cái?”
Lão Hắc Long kiêu ngạo nói: “Utin là một long cái vô cùng ưu tú, được rất nhiều người theo đuổi.”
McKee nói: “Vậy vì sao còn đi……” Mặc kệ bề ngoài được che đậy hoa mỹ khóe léo cỡ nào, cũng không thể che dấu được sự thật con đường thí luyện là công việc mạo hiểm chỉ mang lại khổ cực.
Lão Hắc Long vội ho một tiếng, nói: “Tiệc tối dừng ở đây đi, ngày mai còn phải cử hành nghi thức khế ước. Utin, đưa hai vị kỵ sĩ đến khách phòng nghỉ ngơi.”
McKee và Kleist không ôm hy vọng gì với khách phòng của Long tộc, nhưng hiện thực so với tưởng tượng của họ còn đơn sơ hơn. Hang núi đen tuyền tỏa ra mùi hôi quái dị.
Utin dùng móng vuốt gẩy gẩy cây gỗ trên cửa hang, lăn nó đến trước mặt McKee. McKee giơ lên, Utin phun lửa châm nó lên.
Kleist nhìn hai chân McKee run rẩy, hỏi cho có lệ: “Anh không sao chứ?”
McKee đáp: “Tôi vừa thấu hiểu được nỗi lòng của gà nướng.”
Kleist nói: “Vậy anh phải bị gắn trên cây gỗ, chứ không phải giơ nó lên.”
McKee: “……”
Cỏ khô chăn bông trong hang đều là của hơn năm mươi năm trước, vừa hôi vừa rách nát. McKee và Kleist dọn dẹp một chút, chừa ra một khu vực sạch sẽ, trải cỏ khô Utin đưa tới, qua loa nằm ngủ.
Trong đêm, một bên lăn qua lộn lại loạt soạt không dứt, một bên im lặng đến nghe được tiếng kim rơi.
Cuối cùng, McKee sốt ruột trước: “Cậu biết rõ ma vật hắc ám là cái gì không?”
“……Vu sư, yêu ma quỷ quái linh tinh.”
“Cậu gặp qua chưa?”
“Chưa.”
“Có ăn người không?”
“Chắc có.”
Hang núi bình tĩnh chốc lát, giọng McKee mới yếu ớt vang lên: “Ở lại Long đảo cũng được lắm.”
“Anh cứ việc ở lại.”
“Cậu không muốn giữ tôi lại sao?!”
“Có.”
“Ý tôi là giữ lại cùng cậu lên đường!”
“Đến Vong Linh giới sao?”
“Không nên bi quan như thế. Phải tin tưởng nữ thần, nhất định có cách vượt qua con đường thí luyện.”
Có sao? Kleist không lạc quan như McKee. Chứng kiến quá nhiều mặt tối không quang minh của quang minh, hắn không ôm ảo tưởng ngây thơ với từ ‘quang minh’ này. Nếu không có con đường thí luyện, nói không chừng long vẫn đang tự do bay lượn trên bầu trời Mộng đại lục.
……
Hắn giật mình nhận ra mình có khả năng đã sa vào một âm mưu do thần bày ra. Nếu nữ thần Quang Minh thực sự muốn bồi dưỡng Long kỵ sĩ thì không đời nào bố trí con đường thí luyện gian nan như vậy, bằng không sẽ đi lệch với ý định ban đầu. Nhưng trên thực tế cho đến bây giờ, Long kỵ sĩ vẫn chỉ là truyền thuyết, truyền kỳ như vậy chưa từng xuất hiện.
Có người muốn thần không biết quỷ không hay trừ bỏ mình?
Kleist rốt cuộc nhận ra cái nhiệm vụ đơn độc đi tìm long của mình quá mức không bình thường.
Một luồng sáng chiếu vào hang.
Kleist và McKee nhanh nhẹn ngồi dậy.
Từ nơi ánh sáng phát ra, một con rồng cực lớn ngơ ngác đứng tại cửa hang, đôi mắt xanh nhạt nhìn bọn họ không chớp. Ánh trăng chiếu sáng đỉnh đầu trắng bạc của nó, tạo thành một vòng sáng như mộng ảo.
“Nó đang suy xét xem nên ăn cậu hay ăn tôi sao?” McKee nhỏ giọng hỏi.
Kleist nói: “Có lẽ đang cân nhắc xem nên nướng hay chiên.”
“Ta muốn đi theo các ngươi.” Ngân Long mở miệng, phát âm ngôn ngữ Nhân tộc cực chuẩn.
McKee căn cứ vào nguyên tắc thêm một con rồng là thêm một phần sức mạnh, đáp ứng không chút do dự.
“Ngươi sẽ ký kết khế ước với ta?” Hai mắt Ngân Long sáng ngời.
McKee ngẩn ra, nói: “Không phải, chúng ta đã hẹn ký kết khế ước với long khác.” Không phải hắn xem nhẹ Ngân Long này, nhưng từ tỉ lệ đầu mà nói, Ngân Long có hơi nhỏ tuổi.
“Giờ đổi ý vẫn còn kịp!” Ngân Long nói thầm, “Ta chỉ là rút thăm không may.”
Kleist nói: “May mắn cũng là một loại năng lực. Ngươi có năng lực gì?”
Ngân Long kiêu ngạo ngẩng đầu lên: “Diện mạo của ta rất đẹp.”