Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tứ

Chương 58: Quy thuộc quang minh (bát)



Toàn thành Bothe giới nghiêm, quân lính võ trang đầy đủ, mang đao kiếm tuần tra từ đầu đường đến cuối ngõ. Dân chúng trong thành bị đuổi về nhà, mệnh lệnh cấp trên ban xuống buộc họ nghỉ việc, ngoại trừ ngồi xổm trong nhà thì không được đi đâu nữa.

Đám người Kleist ra khỏi con hẻm nhỏ, lập tức bị bao phủ giữa dòng người. Nghề nghiệp của McKee trước khi trở thành Long kỵ sĩ giúp hắn lẩn trốn rất điêu luyện, có hắn dẫn đường, mọi người thoát khỏi đám đông rất nhanh, chớp mắt đã tìm thấy một khách sạn.

Khách sạn rất vắng vẻ, ông chủ lười biếng chưa biết trong thành xảy ra chuyện lớn, vẫn cho bọn họ đăng ký vào ở như bình thường. Kleist muốn sáu phòng, ông ta cũng không hỏi nhiều. Khi bọn lính đến kiểm tra, ông ta ngại gặp gây chuyện nên nói cho có lệ, giúp Kleist tránh được không ít phiền toái.

Kleist đứng bên cửa sổ, nhìn bọn lính vội vàng tiến vào lại vội vàng rời đi, rồi chậm rãi dời mắt về phương xa. Phía chân trời bị nhà cửa che lấp có một tòa cung điện màu vàng đất, thời gian của ông cụ bên trong không còn nhiều nhưng vẫn phải lo lắng tiều tụy vì thằng con trai không nên thân của mình.

Lão Hoàng đế không biết đoàn trưởng Đoàn Thánh kỵ sĩ đang ở một khách sạn nhỏ trong thành thị này nhớ thương mình, ông đang nhìn lên màn trướng ngẩn người. Sau khi quyết định giao hết cho Nhị hoàng tử, ông không suy nghĩ về những vấn đề khiến mình đau đầu nữa, lẳng lặng chờ Tử thần đến. Chỉ là đôi khi ông vẫn có chút sợ hãi, không biết hình dáng Tử thần ra sao, có thể nào linh hồn của mình bị mang đi giống như xua đuổi súc sinh hay không.

Tiếng bước chân hoảng loạn của thị thần khiến ông bừng tỉnh.

Ông thấy không vui, đại não vẫn trống rỗng như trước.

Thị thần ghé vào tai ông thì thầm: “Trong thành đại loạn, đã có lệnh giới nghiêm. Tam hoàng tử tiến cung, mang theo rất nhiều ma pháp sư và kỵ sĩ.” Từ khi lão Hoàng đế buông tay chính sự, tin tức đến hoàng cung cũng chậm đi rất nhiều.

Tròng mắt lão Hoàng đế giật giật, quay đầu nhìn về phía cửa, quả nhiên Tam hoàng tử đã tiến vào, nhưng đằng sau không có ai. Ông không cho rằng thị thần nói dối, trên thực tế, dựa vào tình huống trước mắt của mình, dù Tam hoàng tử thiếu một tay một chân, vẫn có thể một tay đập chết mình.

Nhận thấy bản thân gần đây nghĩ đến quá nhiều ý niệm có liên quan đến tử vong, lão Hoàng đế nhíu mày.

“Phụ hoàng.” Tam hoàng tử cung kính hành lễ, “Trong thành xuất hiện hai đầu long, nhà tù Nabis đã bị lật tung.”

Từ ‘lật tung’ này biểu hiện uy lực của hai long.

Lão Hoàng đế chưa kịp phản ứng tại sao trong thành lại xuất hiện hai đầu long, Tam hoàng tử đã ném tiếp một tin tức gây sốc: “Đúng lúc Nhị hoàng huynh đang tuần tra ở đó.”

Phòng im lặng, cực kỳ im lặng.

Ngay cả âm thanh Tam hoàng tử nói chuyện cũng khiến người ta có cảm giác im lặng, “May mà Ngũ hoàng đệ mang ma pháp sư và kỵ sĩ đuổi tới đúng lúc, đuổi được long đi, khống chế được rối loạn trong thành. Con mượn những người này ở chỗ Ngũ hoàng đệ đến bảo hộ an nguy của phụ hoàng.”

Lão Hoàng đế yên lặng chờ hắn nói xong, mới nói: “Ngươi bảo nó đúng lúc đuổi tới, thế lão nhị sao rồi?”

Tam hoàng tử trầm mặc một lát, nói: “Nếu xét về mặt đó thì cậu ấy tới không đúng lúc lắm.”

“… Lão đại đâu?”

Tam hoàng tử híp mắt, “Trong nhà tù Nabis, tình huống cụ thể còn phải điều tra.”

Lão Hoàng đế nhắm mắt lại.

Tam hoàng tử đứng tại chỗ, cố chấp chờ đợi đáp án.

Lão Hoàng đế mơ màng cảm thấy mình sắp ngủ rồi, nhưng tấm lưng lạnh lẽo khiến ông một lần nữa tỉnh lại. Màn vẫn như cũ, ông quay đầu nhìn bốn phía, hai người đứng bên giường nom rất quen mắt.

Ông nghĩ nghĩ, cuối cùng nhớ ra một người là thị thần mỗi ngày hầu hạ mình ăn uống vệ sinh, người còn lại là cậu con trai ông luôn xem nhẹ. Xét tướng mạo, Nhị hoàng tử là người đẹp nhất, nhưng xét về khí chất, con trai của tình nhân còn xuất chúng hơn con của Hoàng hậu.

Lão Hoàng đế nheo mắt đánh giá chốc lát, nói: “Ta vẫn chưa nghĩ ra nên cho đứa nào kế thừa ngôi vị Hoàng đế.”

Chân hơi tê, Tam hoàng tử đang định đổi tư thế, nghe vậy lập tức bất động.

“Kastalon đệ II là kẻ ngu xuẩn, nhưng con trai lại rất xuất sắc.” Dạ dày lão Hoàng đế bốc khí chua, “Diện mạo tốt, lại có ma pháp, giỏi khai thác nhân tài, quản lý quốc gia đâu ra đó. Ôi chao, trong số các ngươi, cũng chỉ có lão nhị, lão ngũ và Joanie là đẹp mắt chút.”

Khóe miệng Tam hoàng tử co rút, “Phụ hoàng nên tin tưởng năng lực của các con trai.”

“Ngươi có ma pháp không?”

“… Con là kỵ sĩ.”

“Haizz.”

Tam hoàng tử: “……” Tiếng thở dài thật chói tai.

“Con trai nhà Bassekou cũng làm ma pháp sư, còn làm rất không tồi, đáng tiếc nó không muốn làm con rể ta.”

“……”

“Nhưng mà,” Lão Hoàng đế đổi chủ đề, “…ngươi cuối cùng cũng học được bản lĩnh của Ciro, không đếm xỉa đến những lời gây xích mích của người trước mặt.”

Tim Tam hoàng tử trái tim thoáng co lại, đang sắp xếp câu chữ để nói ra, chỉ thấy lão Hoàng đế khoát tay, lấy một chiếu thư bên giường đưa cho thị thần.

Thị thần đưa chiếu thư vào tay Tam hoàng tử, hết mực cung kính. Hắn biết rõ, sau hôm nay, Samanlier sắp đổi người đứng đầu.

Tam hoàng tử nhận bằng hai tay, chăm chú nhìn chiếu thư, thành kính mở ra, nhìn thấy con dấu và tên trên mặt xong, chậm rãi thở ra một hơi, lại ngẩng đầu nhìn lão Hoàng đế, ánh mắt dĩ nhiên đã không như lúc trước, giống như cột trụ chống đỡ hoàng cung toát ra ngọn lửa, kiên định cộng thêm kích tình bắn ra bốn phía: “Phụ hoàng, con sẽ dùng hành động chứng minh, con trai người không thua bất kỳ kẻ nào.”

Lão Hoàng đế nằm ngửa, nhắm mắt lại, thoáng mệt mỏi, ngủ thiếp đi.

Tam hoàng tử không đợi đến lúc lão Hoàng đế nói câu tiếp theo, sắc mặt dần âm trầm, nắm chặt chiếu thư hơn, lãnh đạm xoay người, sải bước rời đi, tư thế kia phảng phất như sẽ không bao giờ trở về.

Tiếng bước chân ngày càng xa, xung quanh ngày càng im lặng, lão Hoàng đế ngược lại có động tĩnh. Ông trở mình, tay đặt sang mép giường, nơi đó, vẫn còn bốn tờ chiếu thư.

Đội thánh kỵ sĩ rất nhanh hội hợp trong thành Bothe, Layton còn mang về tin tức mới — Nhị hoàng tử chết, nghe nói bị lửa rồng hỏa thiêu đến chết.

Danco tỏ ra vô cùng vô tội. Lúc ấy, nó chỉ vỗ cánh, phát ra tiếng gầm, tuyệt đối không phun lửa lung tung.

McKee làm chứng.

Layton nói: “Không khác tôi dự đoán lắm, đây là giá họa.”

McKee giật mình: “Ai giá họa? Người quốc gia khác à?”

Kleist lạnh nhạt nói: “Ai chiếm được lợi thì là kẻ đó.”

Đáp án công bố sớm hơn họ dự liệu, Nhị hoàng tử gặp chuyện bỏ mình, thi thể chưa lạnh, Tam hoàng tử tiện tay cầm chiếu thư, trở thành Hoàng thái tử tân nhiệm, tốc độ cực nhanh, giống như đã sắp đặt từ trước. Không bao lâu sau khi nhà tù Nabis bị sập, tin tức Đại hoàng tử qua đời cũng truyền đến. Lão Hoàng đế phiền lòng vì bốn người thừa kế mất đi một nửa, đại thần quý tộc hoảng loạn.

Các đại thần thuộc phe Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử kêu gào trước cung Tam hoàng tử, lên án hắn đưa cự long tới hãm hại anh em, cưỡng ép Hoàng đế, mưu đồ đoạt vị. Bọn họ làm ầm ĩ gay gắt, thanh thế còn lớn hơn lần Đại hoàng tử mưu phản.

Tam hoàng tử tốt tính giải thích, nhưng không ai thèm nghe, thẳng đến khi lão Hoàng đế lê thân thể bệnh tật ngồi xe ngựa chạy tới, trước cửa mới yên tĩnh. Hai mắt lão Hoàng đế sáng ngời, tinh thần sáng láng, hoàn toàn không còn dáng vẻ hấp hối trên giường bệnh trước đó. Trước tiên, ông nói một tràng sáo rỗng trấn an quý tộc, tán thành thân phận Tam hoàng tử, còn hứa hẹn không ít lợi ích.

Trong suốt quá trình, Tam hoàng tử hiếu thuận đứng bên cạnh hầu hạ, cha con hợp tác vô cùng ăn ý.

Các quý tộc đành phải giải tán, về tính toán cách khác.

Để lại lão Hoàng đế và Tam hoàng tử đứng đối diện nhau không nói gì. Lão Hoàng đế còn khích bác một chút: “Ngươi không sợ đi vào vết xe đổ của lão nhị sao?”

Tam hoàng tử thưa: “Con trai của người chỉ có một nửa là xuất sắc.”

“… Nửa là chỉ lão ngũ?”

Tam hoàng tử nói: “Lát nữa cậu ấy với Joanie sẽ lại đây uống trà, người muốn gặp hai đứa nó không?”

Tâm lão Hoàng đế lạnh đi. Ba chúng nó đã cùng hội cùng thuyền từ lúc nào, mà ông chẳng hay biết gì?

Tam hoàng tử nhìn ra suy nghĩ của ông, lạnh nhạt nói: “Chúng con hiểu rõ phương hướng tương lai của đế quốc hơn người.”

Lão Hoàng đế tức giận vô cùng, sức sống lúc sáng sớm chậm rãi xẹp xuống, vội vã phân phó người hồi cung. Nhưng đi đến nửa đường, ông biết mình không đợi được nữa.

Ông ngồi trong xe ngựa, nhìn cảnh sắc hai bên đường, nước miếng tí tách chảy.

Thị thần hoảng sợ muốn kéo ông về gặp Tam hoàng tử, nhưng bị ông ngăn lại.

“Ta muốn, nhìn thành Bothe…”

Ông thủ hộ thủ đô.

Thủ hộ đế quốc.

Tin lão Hoàng đế Samanlier băng hà cuối cùng cũng truyền ra. Phe phái của Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đang cân nhắc chuyển sang bợ đỡ Ngũ hoàng tử thế lực nhỏ nhất lập tức bối rối. Trái lại, người dân lại thấy rất bình thường, tin lão Hoàng đế sắp chết thỉnh thoảng vẫn truyền ra từ trong thành, hiện tại cũng chỉ là lời đồn thành sự thật mà thôi.

Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử lần lượt qua đời, Tam hoàng tử cầm chiếu thư trong tay, lấy thân phận Hoàng thái tử thuận lợi kế thừa. Chiến thần Samanlier – Công tước Bassekou công tước đang thủ vệ biên cương cũng được triệu hồi về thành Bothe, chứng kiến giờ khắc này.

Trong lúc đó, có vài quý tộc chưa từ bỏ ý định, mấy lần muốn làm khó, nhưng lập tức bị Ngũ hoàng tử dẫn người trấn áp. Sau đó, công chúa Joanie lần lượt đi thăm hỏi các vương công đại thần không phục, phân tích lợi hại. Hai người một võ một văn, một cứng một mềm, quả nhiên đã ngăn chặn được khả năng phát sinh đại loạn, khống chế được thành Bothe, nhờ thế mà thao túng được toàn bộ Samanlier.

Các thánh kỵ sĩ ở tạm tại thành Bothe, thờ ơ nhìn hết thảy biến hóa nghiêng trời lệch đất xảy ra chỉ trong vài ngày ngắn ngủi ở Samanlier.

Từ lúc thân phận Taiya và Danco sáng tỏ, Kleist liền gửi thư về tổng bộ Quang Minh thần hội xin chỉ thị, nhận được hồi âm ý vị sâu xa.

Trong thư nói nếu thành Bothe bình an, bọn họ không quan tâm. Nếu thành Bothe phát sinh nội loạn, thì trợ giúp người nắm quyền ổn định vị trí.

Người nắm quyền hiển nhiên là Tam hoàng tử mới nhậm chức, nghĩ đến Ngũ hoàng tử cúc cung tận tụy vì Tam hoàng tử cùng với tin tức Gloria tiết lộ trong tù, Kleist tin chuyện Quang Minh thần hội hợp tác với hoàng tử Samanlier nhất định không phải bắn tên không đích*.

*hành động không có mục đích

Nhưng nếu không xảy ra nội loạn, Kleist rất sẵn lòng mở một mắt nhắm một mắt.

Nhắc đến mới nhớ, mấy ngày nay ở trong khách sạn cứ như đang nghỉ ngơi. Taiya mới nếm thử vui thích, cả ngày cọ hắn, bắt được cơ hội là kéo vào phòng. Có vết xe đổ của McKee và Danco, Kleist tất nhiên sẽ không phóng túng, thường xuyên nhốt mình trong phòng, ngoài miệng nói là tu luyện, thực ra là ngẩn người.

Taiya mới đầu còn nhỏ nhẹ, rầm rì tỏ vẻ bất mãn, thấy vô dụng thì bắt đầu mạnh bạo. Chỉ cần Kleist ở trong phòng, nó liền xông vào gây sự.

Tựa như bây giờ, Kleist đang nhắm mắt ngồi xếp bằng trên giường, Taiya để chân trần nhảy tới nhảy lui trên giường. Không có gì bất ngờ, đến lần thứ ba nó hạ xuống, giường sập.

Kleist đúng lúc nhảy ra, quay đầu nhìn Taiya đứng trên cái giường sập giả bộ vô tội.

Taiya oán giận: “Giường khách sạn chất lượng quá kém.”

Kleist nói: “Biết kém thì đừng có nhảy, đây đã là cái thứ ba rồi.”

Taiya đúng lý hợp tình: “Ta tưởng bọn họ sẽ cải tiến.”

“Không phải ai cũng thông minh như ngươi.”

Taiya kiêu ngạo ưỡn ngực tỏ vẻ đồng tình, ý nghĩ xấu trong bụng lập tức không giấu được nữa, nói oang oang: “Bọn họ nói nằm trên đất cũng được, hơn nữa chịu lực cũng tốt, không gian rộng, có thể làm rất nhiều tư thế.” Bọn họ đương nhiên là McKee và Danco.

Kleist đang suy nghĩ xem có nên chặt chân McKee hay không, để hai người họ yên tĩnh một chút.

“Chúng ta thử đi.” Taiya nhảy xuống đất, chờ mong nhìn hắn.

Kleist không chút do dự lắc đầu.

“Vì sao?” Taiya cáu tiết rồi. Sau lần đó, bọn họ không làm thêm lần nào nữa, không lần nào! Thậm chí sờ sờ cũng không! Nó nóng nảy muốn phun ra một tòa thành băng!

Đối mặt với lửa giận của Taiya, Kleist bảo trì vẻ bình tĩnh trước sau như một, nói: “Kỹ thuật của ngươi quá kém.”

……

Kỹ thuật, quá kém?

Thân là một đầu long, Taiya không cảm thấy xấu hổ như đàn ông bình thường, mà vô cùng nghiêm túc hỏi lại: “Thế nào mới xem là tốt?”

Kleist nói: “Không khiến ta bị thương, làm ta thấy thoải mái, thích thú.”

“Lần này ta sẽ cố gắng.” Taiya tin tưởng mười phần.

Kleist hỏi: “Ngươi thay đổi ra sao?”

“……” Taiya nghiêm túc suy nghĩ, “Chúng ta thử thêm vài lần.”

Kleist nói: “Lần đó ta bị thương.”

Được rồi. Taiya thừa nhận, nhìn thấy Kleist bị thương nó cũng biết là không thoải mái lắm. Thực ra đối với long mà nói, chảy tí máu cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng hình ảnh Kleist nằm sấp dưới thân mình, máu chảy ra lúc cái ấy của mình ra vào khiến nó…

Kleist nói: “Ngươi đang chảy máu mũi.”

Taiya lau mũi, lao về phòng McKee. Mặc kệ thế nào, nó nhất định phải học được kỹ thuật!

“Ngươi làm Kleist chảy máu?” McKee kinh ngạc nhìn nó.

Qua một lát.

Hắn dùng khẩu khí còn kinh ngạc hơn: “Ngươi cùng Kleist… làm làm làm?”

Taiya đếm mấy chữ ‘làm’ của hắn, sau đó gật đầu: “Đúng là làm ba lần.” Chỉ có ba lần thôi nha! Chưa đủ một bàn tay nữa, hoàn toàn không thể hiện được hùng phong của nó!

“Các ngươi có chảy máu không?” Taiya hỏi.

McKee hơi ngượng ngùng, mất tự nhiên nhìn Danco bên cạnh, thấp giọng nói: “Lần đầu tiên, đương, đương nhiên có một chút.” Căn bản không phải một chút, phải là máu chảy thành sông mới đúng? Vì Danco không biết làm thế nào, lần đầu tiên là hắn chủ động, dùng tư thế cưỡi ngựa, để giảm bớt đau đớn, hắn nhắm mắt ngồi xuống, cảm giác ấy…

Hắn thử ngẫm lại, cảm thấy mông muốn nứt thành hai nửa!

“Giờ thì sao?”

“Giờ rất tốt, tốt lắm…” Hắn nghĩ tới cái gì, cầm cái chai trong lòng ra, đưa cho Taiya.

Taiya vừa động tay, đã bị Danco chặn giữa đường.

Taiya: “……”

Danco: “……”

McKee: “… Ách, thực ra…”

Lời chưa nói xong, Taiya và Danco đã lăn thành một đoàn.

McKee: “……” Nhìn người yêu của mình ôm dầu bôi trơn lăn lộn với một kẻ cùng giới tính đồng tộc với nó, tâm tình thật có chút phức tạp.

Đánh nhau nửa ngày, cuối cùng Taiya vẫn chiếm thượng phong. Không còn cách nào khác, mỗi khi Danco chiếm thượng phong, Taiya sẽ đạp sang hướng McKee, để bảo vệ McKee, tay Danco sẽ buông lỏng, vì thế Taiya lại chiếm thượng phong, mấy lần sau, Danco nhận thua.

“Đê tiện.” Danco luôn thành thật thốt lên một câu như thế.

Taiya ôm cái chai, đắc ý cười nói: “Là của ta, của ta.”

McKee bất đắc dĩ: “Ta còn rất nhiều.”

Danco nói: “Không đủ.”

“… Đủ.”

Danco đen mặt.

McKee thoáng vui mừng. Nhớ năm đó, bọn họ vừa bước vào con đường thí luyện, Danco vẫn là tiểu Xích Long ngây thơ chạy sau mông Taiya, bây giờ, đã khỏe mạnh trưởng thành thành đại Xích Long háo sắc.

Nghĩ đến ba chữ đại Xích Long, hắn nuốt nước miếng ực một cái.

Mắt Danco tối đi.

Một người một long không nói gì, Taiya thấy như bị xua đuổi. “Các ngươi chưa nói cho ta biết cách dùng!” Nhưng, thức thời không phải tính cách của nó.

McKee đành phải cho nó biết phương pháp sử dụng.

Taiya học rất chuyên tâm, mỗi câu biểu hiện cụ thể đều hỏi đi hỏi lại ít nhất năm lần. Đợi tới lúc McKee dạy xong, lửa nửa người dưới của Danco đã bốc lên đến ngực, Taiya vừa ra ngoài, nó đã mạnh bạo đóng cửa lại.

Sau đó, ván cửa nát bấy.

……

McKee kéo Danco, nói: “Chúng ta tìm ông chủ đến sửa cửa trước đã.” Hắn chưa hào phóng đến mức mở cửa cho người tham quan đâu.

Taiya cầm chai vui vẻ trở lại phòng Kleist. Kleist đang dựa vào giường mới đọc sách.

Taiya cầm cái chai như hiến dâng vật quý, nhiều lần cam đoan rằng lần này nhất định sẽ biểu hiện thật tốt. Trên đường trở về, nó đã chuẩn bị rất nhiều lý do, định bắt đầu từ hồi ức khi hai người cùng trải qua hoạn nạn trên con đường thí luyện, sau đó đến Gloria trong nhà tù Nabis, biểu lộ bản thân khoan dung như thế nào với hành vi thay đổi thất thường của hắn, cùng với…

“Được.” Kleist gọn gàng ngăn chặn toàn bộ lời của nó.

Taiya hoan hô một tiếng, nhào lên.

Lần này, Kleist không dung túng nó dính vào. Dù sao, lần đầu tiên cũng là để biểu đạt quyết tâm ở bên nó của mình, nhưng từ giờ trở đi, loại quan hệ này sẽ kéo dài rất lâu, hắn không muốn mỗi lần đều phải chịu tội như vậy, không có chút khoái cảm nào.

Hắn nói ra từng cảm thụ của mình. Tỷ như, chỗ đó có thể sờ thêm hai lần, chỗ này phải nhẹ một chút, phía dưới không được bắt đầu sớm như vậy, tư thế vừa rồi quá mệt mỏi, ta không thích, vân vân.

Taiya nghiêm túc học tập, rốt cuộc cũng không tìm thấy học sinh nào giỏi hơn nó.

Hai người bắt đầu từ khúc dạo đầu, khám phá thân thể đối phương, rồi từ từ rơi vào cảnh đẹp.

Có chất bôi trơn hỗ trợ, song phương cọ xát như cá gặp nước, cảm giác hoàn toàn khác với lần trước.

Taiya sung sướng thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm nhẹ, hận không thể nhào nặn Kleist đến tận xương.

Người này khiến mình vui thích đến thế, dường như còn sung sướng hơn tất cả mọi điều sung sướng trên thế giới này. Lúc lên đỉnh, nó chợt nảy lên suy nghĩ như thế, sau đó khắc sâu vào đầu, trở thành chân lý.

Cùng lúc ấy, các thánh kỵ sĩ khác ở chung khách sạn cảm thấy không tốt lắm, quả thực là một loại dày vò.

A, đoàn trưởng của bọn họ, đoàn trưởng bọn họ tỉ mỉ che chở, đoàn trưởng bọn họ vất vả bảo vệ, thế mà lại nằm trong lòng một con rồng. Nghe tiếng hô không kiêng nể gì của con rồng kia, cõi lòng bọn họ sắp tan nát rồi.

Ernest với Layton là thích ứng được nhanh nhất. Bọn họ đã sớm nhìn ra không khí mờ ám giữa đoàn trưởng và Taiya nên không thấy gì lạ, ngược lại, bọn Matt bị sốc nặng.

Muốn trách chỉ có thể trách khách sạn này cách âm quá tệ.

Hôm sau, Kleist thần thanh khí sảng xuống lầu, biểu hiện của các thánh kỵ sĩ vẫn như thường lệ. Đây là cách an ủi và báo đáp duy nhất bọn họ có thể làm cho đoàn trưởng.

Taiya theo sau Kleist, vẻ mặt như mèo trộm cá, từ trên xuống dưới, từ chân tóc đến móng chân, không chỗ nào không biểu lộ rằng nó rất thích, rất thoải mái, rất hưng phấn.

Ernest vội ho một tiếng phá vỡ cục diện bế tắc, “Tối qua đoàn trưởng vất vả rồi, ăn một chút bổ sung thể lực đi.”

Các thánh kỵ sĩ khác: “……” Thật muốn làm như không biết cậu ta.

Ernest cũng rất muốn chui xuống gầm bàn, hắn nói vậy nhất định càng khiến đoàn trưởng khó xử thêm. Hắn hung hăng đá Layton bên cạnh một cái, ý bảo Layton giải vây.

Kleist bình tĩnh đến bên bàn, cầm một miếng bánh mì nhét vào miệng, gật đầu nói: “Đúng là đói bụng.” Sau đó lại nhét một miếng vào miệng Taiya, “Ngươi cũng đói bụng đúng không?”

Taiya thỏa mãn nhai nuốt.

Các thánh kỵ sĩ: “……” Đây mới là đoàn trưởng nhà mình! Gặp nguy không loạn!

Lát sau, McKee với Danco cũng đi xuống.

Một đám người quây quần quanh bàn ăn.

Bên ngoài tràn ngập ánh nắng màu vàng nhạt, báo hiệu thời tiết hôm nay rất đẹp.

Một ngày đáng lẽ rất an bình thoải mái bị một vị khách không mời đến quấy rầy.

Lúc Feta đội nón xuất hiện tại cửa, ánh nắng tươi đẹp liền bị che khuất một nửa.

“Hình như đến không đúng lúc rồi.” Ông ta mỉm cười, vô cùng hòa ái.

Kleist và các thánh kỵ sĩ khác đứng lên hành lễ.

“Chúng ta cứ thoải mái đi.” Ông ta khoát tay, “Cứ nhìn quần áo của ta là biết, ta không muốn khiến ai chú ý. Việc các cậu làm ở thành Bothe quá kinh thiên động địa.”

Kleist nói: “Ta sẵn sàng giải thích chuyện này.”

“Không cần. Ta hoàn toàn tin tưởng ngài, Giáo hoàng bệ hạ cũng nhất trí với suy nghĩ của ta. Chúng ta đều tin thời khắc kia đương nhiên là bất đắc dĩ trong lúc khẩn cấp. Kỳ thật, giấu diếm thân phận hai vị Long tộc đại nhân chỉ để tránh dẫn đến suy đoán không cần thiết, nhưng hiện tại xem ra, suy đoán như vậy cũng chưa chắc là xấu.”

Kleist hỏi: “Ngài thu được tin tức gì sao?”

Feta dáp: “Tân Hoàng đế của Samanlier, Reg đệ III bệ hạ đưa ra thỉnh cầu với thần hội, hy vọng chúng ta có thể thu phục hai cự long này. Ta nghĩ, chúng ta không có lý do gì cự tuyệt.”

Kleist nhìn về phía McKee.

Mới đầu McKee không hiểu, sau đó lập tức biến sắc, thân thể căng thẳng che trước mặt Danco, “Các người muốn làm gì?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.