Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tứ

Chương 60: Quy thuộc quang minh (thập)



Đêm trước ngày Giáo hoàng tuyên bố người thừa kế, pháp sư vong linh lại xuất hiện ngay trước mặt nữ thần Quang Minh, việc này khiến mọi người trong thần hội khẩn trương. Sứ giả các quốc gia đến tham dự buổi lễ đã có mặt tại thành Neal, toàn bộ Mộng đại lục đang nhìn vào, chỉ còn mười hai tiếng nữa, tuyệt đối không thể tiếp tục xảy ra sai lầm.

Kleist dẫn Đoàn Thánh kỵ sĩ tuần tra cả đêm, kiểm tra thần điện đến mấy lượt, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hắc Ám thần tế tự đâu. Như vậy, trừ phi hắn ta vỗ cánh bay khỏi thần hội, nếu không chỉ đến được hai nơi.

Hắn xin Giáo hoàng cho lục soát phòng phong ma.

Tinh thần Giáo hoàng không tốt, nửa đêm lại bị đánh thức, giọng điệu không vui lắm: “Được rồi, pháp sư vong linh đã tìm đến, đại thần điện cũng xem qua rồi, nghỉ ngơi một chút đi. Nơi này là Quang Minh thần điện, không phải cái sàng, đâu ra nhiều lỗ hổng vậy?”

“Ngày mai là thời khắc quan trọng.” Kleist đáp.

Giáo hoàng hỏi: “Ngươi không chờ được nữa à?”

Kleist nhíu mày.

Giáo hoàng ý thức được câu nói của mình mang theo suy đoán ác ý, hơi ngập ngừng: “Ác quỷ kia rất nguy hiểm. Nhìn ta mà xem, đều là tác phẩm của hắn đấy. Ta chỉ không muốn ngươi đi vào vết xe đổ. Tin ta đi, có nữ thần phù hộ, ngày mai hết thảy đều sẽ thuận lợi.”

“… Vâng.”

Mặc kệ nghi thức tuyên bố người thừa kế có thuận lợi hay không, ít nhất có thể khẳng định thời tiết hôm nay khá đẹp. Mây nhạt gió nhẹ, trời trong nắng ấm. Khách khứa dự lễ lục tục kéo đến, ngựa xe như nước.

Goblyde thức trắng đêm canh cửa tiếp khách. Chuyện này vẫn do hắn và Reginald thay phiên nhau làm, Kleist tự nhiên luôn vắng mặt, cũng gián tiếp tạo nên sự thần bí cho đoàn trưởng Đoàn Thánh kỵ sĩ.

Đợi khách đến gần đủ, Goblyde sai Layton đến ký túc xá gọi người.

McKee và Danco đang ngủ say, trong phòng Kleist phát ra tiếng thở dốc bất thường. Layton đỏ mặt, Ngân Long chết tiệt, giờ này mà cũng không tha cho đoàn trưởng, đoàn trưởng mới về ký túc xá được có bốn tiếng chứ mấy.

Do dự một lát, hắn nhẹ nhàng gõ cửa nhắc nhở, đoạn nhanh chóng chạy mất.

Kleist tắm rửa xong đi ra, nhìn Taiya đang tự lay động súng ống, hỏi: “Vừa rồi là ai?”

Taiya gầm nhẹ một tiếng, phóng ra, chưa thỏa mãn nhìn Kleist, hiển nhiên không để ý đến vấn đề của hắn.

“……” Kleist thoáng cái mặc xong quần áo, “Ngươi có thể ở lại tiếp tục.”

“Nghi thức hôm nay quan trọng lắm à?” Taiya không hào hứng lắm.

Kleist đáp: “Ừ.”

“Ngươi nhất định phải đi?”

“Phải.”

Taiya nhìn chằm chằm hắn một lát, xác định không thể thuyết phục được hắn, mới nhảy dựng lên vọt vào phòng tắm, “Cho ta năm phút.”

“Ngươi không cần đi cũng được.” Kleist bình tĩnh nói.

“Khẩu thị tâm phi! Không có bổn soái long bảo hộ, ngươi đi đường còn không nổi ấy chứ?” Taiya vội vàng cọ rửa thân thể.

Khóe miệng Kleist cong lên, “Đúng vậy, trước đây ta rất thích cưỡi ngựa.”

Taiya trần truồng lao ra, cười đến *** đãng, “Ta cũng thích cưỡi.”

“… Ngươi còn ba phút.”

Taiya ôm hắn hung hăng hôn một hồi.

“Hai phút.”

“Ta thế mà mới hôn có một phút?” Taiya cảm thấy bản thân không đủ cố gắng, ôm hắn hôn một lúc nữa mới quay lại tắm rửa.

Hai người ngọt ngào xong đi ra, đúng lúc đụng phải McKee và Danco. Trừ Kleist ra, hai long một người còn lại rõ ràng bị thiếu ngủ, mắt nửa nhắm nửa mở, đi đường lung la lung lay.

Kleist nói: “Tí nữa sẽ có rất nhiều người, ba người tìm chỗ nào kín kín mà đứng, nhớ nhét thêm miếng vải vào mồm.”

McKee hỏi: “Tại sao?”

“Ta không muốn nghe thấy tiếng ngáy trong thần điện.”

“……”

Khách khứa đã tới được bảy tám phần, những người ủng hộ Sophiro trong các phân hội đang nỗ lực lần cuối, một đám người kéo đến chặn trước nơi ở của Giáo hoàng, ngoài mặt thì biểu thị lòng trung thành và quyết tâm, thực tế lại giống như đang thị uy và cưỡng bức — nhóm người này đại diện cho một phần ba lực lượng của thần hội tại Mộng đại lục, số lượng không nhỏ, nên biết đa số người đều không sẵn lòng tiếp tay cho việc xấu. Điều này chứng tỏ được ưu điểm của tiền tài, Sophiro vơ vét của cải để làm phương tiện mua chuộc không ít lòng người. Nếu cuối cùng Giáo hoàng nhường vị trí cho người khác không phải Sophiro, Quang Minh thần hội rất có thể sẽ phát sinh một hồi nội loạn – đây cũng là một trong những suy tính để lựa chọn người lên ngôi Giáo hoàng.

Lúc Kleist đến hành lang trước cửa đại thần điện, Sophiro và Feta đang đứng hai bên trái phải chào khách, vô cùng hài hòa.

Taiya bảo: “Hai kẻ kia cười thật ghê tởm.”

Feta cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, chợt ngẩng đầu nhìn qua.

Kleist gật đầu với ông ta.

Chứng kiến khí thế to lớn của Sophiro mà Feta vẫn có thể bình chân như vại, chứng tỏ trong lòng đã nắm chắc.

Kleist rất tò mò về chiêu trò sau lưng của ông ta. Đạt thành hiệp nghị gì đó với Giáo hoàng chăng? Ánh mắt hắn xuyên qua khe hở giữa Feta và Sophiro, dừng trên người Fitch đang im lặng canh giữ đại thần điện. Nếu là như vậy, Sophiro chỉ sợ sắp thua rồi.

Hắn mang bọn Taiya McKee tiến vào thần điện, tìm vị trí đứng trong góc. Không bao lâu sau, Goblyde và các thánh kỵ sĩ cũng đưa Giáo hoàng vào điện. Tế tự các phân hội bám theo sau như một cái đuôi vững chắc, muốn cắt bỏ cũng cắt không được.

Trong điện ồn ào hơn mười phút, cuối cùng mỗi người cũng yên vị.

Feta và Sophiro trái phải đỡ Giáo hoàng bước lên bảo tọa, sau đó đứng nghiêm.

Giáo hoàng thở dốc một hơi, chậm rãi mở miệng: “Thần ban cho chúng ta ánh sáng, đất đai màu mỡ, cuộc sống an bình. Chúng ta được nữ thần che chở, có thể dùng đôi mắt ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm, chúng ta được nữ thần che chở, có thể dùng mũi hít ngửi hương hoa, chúng ta được nữ thần che chở, có thể dùng miệng lưỡi thưởng thức món ngon. Nữ thần còn ban cho chúng ta sự thiện lương chân thành, đối xử tử tế với trưởng bối, kết giao với bạn tốt. Tất cả hạnh phúc chúng ta có được đều đến từ tấm lòng bao dung rộng lớn của nữ thần…”

Ông muốn nói nhiều hơn, nhưng thân thể không cho phép ông kể lể hùng hồn thêm nữa, đành chậm rãi thở ra một hơi, vội vàng rút ngắn bản thảo ba ngàn chữ chuẩn bị đêm qua xuống còn ba trăm chữ.

“Mà ta, xin hãy tha thứ cho sự tự mãn và ngạo mạn của ta, nhưng không có người nào thích hợp với câu này hơn ta – con dân trung thành thành thật nhất của nữ thần, chưa bao giờ dao động tín ngưỡng, luôn thủy chung theo sát gót chân của nữ thần, phụng hiến toàn bộ thể xác, tinh thần và linh hồn. Nhưng hiện tại, ta đã già yếu, cơ thể chịu sự ăn mòn của năm tháng rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi linh hồn cao thượng của ta nữa! Ta sẽ an nghỉ dưới lòng đất, chịu sự đục khoét của lũ sâu bọ trong cô độc. Nhưng hỡi các bạn của ta, xin đừng rơi nước mắt vì ta, mà hãy dùng nụ cười để tiễn đưa, chỉ cần chúng ta kiên trì tín ngưỡng quang minh, Tử thần cũng không thể xoay chuyển tâm ý của ta. Và đồng bạn của ta, đồng bạn thân ái nhất, sẽ vinh dự tiếp nhận quyền trượng, tiếp tục tiến lên phía trước.”

Giáo hoàng vung quyền trượng trong tay, giống như tướng soái thấy chết không lùi bước.

Trước mặt ông, các vị khách mặc kệ là thật lòng hay giả ý đều ra sức vỗ tay.

Taiya đứng trong góc khuất, buồn bực sờ sờ eo Kleist: “Rốt cuộc ông ta nói cái gì vậy?”

Kleist nói: “… Ngươi nghe không hiểu là tốt rồi.”

Taiya: “……”

Giáo hoàng bày tỏ xong, bắt đầu giới thiệu các đồng bạn bên người. Lý lịch sơ lược của Feta và Sophiro được giới thiệu hết sức rõ ràng, có khen có chê, vô cùng minh bạch. Xét về tổng thể, Feta luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, hiếm khi đi sai bước, nhưng công tích để khoe ra không có bao nhiêu, Sophiro gan lớn tim khỏe, thành công nhiều mà sai lầm cũng nhiều, nên có nhiều công trạng hơn.

Kleist nhìn Sophiro hơi đen mặt cùng với Feta mặt không chút thay đổi, mỉm cười. Khi cái chết cận kề, con người ta sẽ liều mạng.

Tác phong sáng suốt của Giáo hoàng giống như lời dẫn, khiến một người không cố kỵ đứng lên. “Tôi là sứ thần Samanlier, liên hiệp với các sứ thần của Julan, Tanjierli, Masai, Gunagara, Sonlisgar, có vật muốn trình lên Giáo hoàng bệ hạ.” Nói xong, sai người bê một thùng lớn đến.

Theo lời hắn, các sứ thần khác cũng đứng lên.

Đây chắc là giao dịch giữa Quang Minh thần hội và Ngũ hoàng tử mà Gloria nhắc tới.

Kleist nhìn qua Feta, vẫn là dáng vẻ không sợ hãi trước sóng lớn như cũ. Nhưng Sophiro lại căng thẳng, thỉnh thoảng liếc về phía Feta và Giáo hoàng, hiển nhiên đang nghĩ giống Kleist.

Giáo hoàng mở thùng, bên trong là sổ sách. Ông lấy đại một quyển mở ra, lật từng trang từng trang một, rồi đổi sang quyển khác, xem đến năm sáu quyển mới ngừng lại, quay đầu nhìn Sophiro.

Sophiro hồi hộp.

Giáo hoàng nói với Feta và Sophiro: “Các ngươi cũng xem đi.”

Sophiro cố gắng bình tĩnh, cầm lên một quyển, lật ba bốn trang, mặt trắng như tờ giấy, run run nói: “Đây là vu khống.”

Feta xem rất chậm, cực kỳ nghiêm túc, sau đó đặt sổ sách xuống, không nói lời nào.

Sophiro thấy Giáo hoàng không nói gì, chỉ tay vào sứ thần đang đứng thẳng, phẫn nộ quát: “Rốt cuộc các ngươi nhận được lợi ích từ kẻ nào mà dám đến vu khống ta?”

Sứ thần Samanlier mỉm cười, dáng vẻ có chút bất cần, “Ngài cứ nói đùa, thân là Ngũ hoàng tử của đế quốc, ngài cảm thấy cái dạng lợi ích nào mới dao động được ta? Như lời Giáo hoàng bệ hạ, chúng ta tín ngưỡng nữ thần, không chấp nhận có người mượn danh nghĩa nữ thần cướp đoạt tiền tài, đòi hỏi vô độ. Ta thề trước lòng trung thành của ta với nữ thần, hành động hôm nay hoàn toàn xuất phát từ chủ tâm, không liên quan đến bất kỳ kẻ nào.”

Lấy lòng trung thành với nữ thần để thề có nghĩa là… Nếu không trung thành, lời thề có cũng như không. Nhưng tại Quang Minh thần điện, không ai vạch trần được chuyện này.

Giáo hoàng quay đầu nói với Sophiro: “Bạn của ta, ta chưa bao giờ hoài nghi đức hạnh của ông, những nếu các sứ thần có điều nghi ngờ, ta đành phải tạm thời làm khó ông canh giữ thần điện cho tới lúc tra ra manh mối.”

Môi Sophiro run lên. Hắn biết rõ, mình thua rồi. Loại chuyện tham ô của cải này đương nhiên là có, chẳng những có, mà còn rất nhiều. Hắn biết, Feta biết, Giáo hoàng cũng biết, nhưng không ai vạch trần vì quan hệ đến danh dự và sự phát triển của thần hội. Cho nên, một khi sự thật bị điều tra ra, vô luận kết quả là có hay không thì muôn đời cũng không ngóc đầu lên được nữa.

Hắn nhìn các thánh kỵ sĩ đi tới, lễ phép mời mình đi trước, từng bước một ra khỏi đại thần điện.

Cánh cửa mở ra con đường thông tới bảo tọa Giáo hoàng chậm rãi đóng lại sau lưng hắn.

Sau khi Sophiro rời đi, đại thần điện trầm mặc chốc lát.

Kleist chú ý thấy Giáo hoàng trao đổi với Feta một ánh mắt. Quả nhiên, mặc kệ là ai giao dịch với Ngũ hoàng tử, người kia cũng rất cảm kích mà tán thành. Ba bên tranh đấu, một bên ngã xuống, hai người còn lại sẽ đạt thành tiếng nói chung hay liều chết cận chiến đây?

Hắn nhìn vẻ tiếc nuối trên mặt Giáo hoàng và Feta bất động thanh sắc, có chút tò mò.

Giáo hoàng nói: “Để mọi người chứng kiến cục diện như vậy, ta thực sự vô cùng xấu hổ. Nhưng ta tin rằng Giáo hoàng kế nhiệm nhất định sẽ còn xuất sắc hơn ta. Đương nhiên, không phải do tín ngưỡng của ta đối với nữ thần không bằng ông ấy, mà là ông ấy tài năng, thông minh hơn ta.”

Câu nói dí dỏm không hợp tình cảnh đã giảm bớt bầu không khí cứng ngắc Sophiro lưu lại.

Giáo hoàng giơ quyền trượng, cao giọng nói: “Bây giờ, ta chính thức tuyên bố, Giáo hoàng tiếp theo của Quang Minh thần hội là…”

Mặt đất bất ngờ dâng lên một vòng sáng.

Giữa vầng sáng, có một thiếu nữ hai tay hợp thành chữ thập đang đứng, thần thái thánh khiết không tì vết.

“Nữ thần?”

“Thần tích?”

“Nữ thần Quang Minh?”

Các khách mời rối rít đứng lên, thành kính nhắm mắt hành lễ.

Giáo hoàng đặc biệt kích động. Ông bỏ quyền trượng xuống, quỳ gối xuống đất, dập đầu với ảo ảnh, “Tín đồ thành tín nhất của người nguyện dâng lên linh hồn và thân thể cho người, cầu xin người tiếp tục ban phát hạnh phúc và ánh sáng cho thế giới này.”

Ảo ảnh nói: “Ta không vừa lòng ngươi.”

Giáo hoàng chấn động, dáng dấp càng thêm hèn mọn.

“Lúc này, ta sẽ tự mình chọn lựa người kế nhiệm.” Ảo ảnh lạnh nhạt nói, mắt chậm rãi quét từ cái gáy của Giáo hoàng đến Feta, lại chuyển đến Fitch bên cạnh ông ta.

“Ngươi tên gì?” Ảo ảnh hỏi.

Fitch vẫn cúi đầu, đến khi người khác nhắc nhở mới như tỉnh khỏi giấc mộng, trả lời: “Fitch Rice.”

Ảo ảnh gật đầu: “Ta tin tài cán của ngươi có thể mang đến nhiều ánh sáng hơn cho thế gian.”

Fitch kinh ngạc nhìn ảo ảnh, lập tức kích động quỳ xuống, đang muốn nói thì nhìn thấy một luồng sáng còn mãnh liệt hơn xuất hiện trước mặt ảo ảnh.

Con của ánh sáng nghiêng đầu nhìn ảo ảnh, hồi lâu mới hỏi: “Ngươi là ai?”

Kleist để ý thấy trán Giáo hoàng đổ mồ hôi lạnh, mặt Fitch không còn chút máu.

Feta sâu xa nói: “Vị này liền là nữ thần đại nhân Giáo hoàng bệ hạ mời đến.”

……

Các khách mời một lần nữa cảm thấy quỷ dị.

Con của ánh sáng đáp: “Thực ra ta muốn nói từ lâu rồi, tượng nữ thần các ngươi điêu khắc so với nữ thần chân chính… hoàn toàn không giống.”

Giáo hoàng đột ngột đứng dậy: “Xin đừng ăn nói lung tung, dù ngươi là Con của ánh sáng cũng không thể chứng minh…”

Lời ông còn chưa dứt, một luồng Quang Minh thần lực cực mạnh đã tỏa ra từ trên người Con của ánh sáng, thuần khiết hơn cả thần thạch trên quyền trượng mà nữ thần ban cho Giáo hoàng! Thần lực từ từ hạ thấp, đè đỉnh đầu đang ngẩng lên của Giáo hoàng xuống.

Con của ánh sáng tức giận: “Ngươi dám hoài nghi ta!”

Feta nói: “Hiện giờ quan trọng nhất là biết người đằng sau ngươi là ai.”

Con của ánh sáng nói: “Chắc là trận pháp.” Hắn nhắm mắt lại, tay vẫy mấy cái trên không trung, ngay sau đó, một trận pháp liền xuất hiện dưới chân các khách mời, mà ảo ảnh cũng biến mất.

Thật giả không cần xác minh nữa. Nếu thật là nữ thần, sẽ không vô duyên vô cớ rời đi như thế.

Feta hỏi: “Đêm qua ai trông giữ đại thần điện?”

Môi Giáo hoàng run rẩy, một tế tự trả lời: “Là Fitch.”

Feta nhìn Fitch: “Ngươi biết tội giả mạo nữ thần, khinh nhờn thần linh sẽ nhận kết cục gì không?”

Fitch hoảng sợ nhìn Giáo hoàng.

Giáo hoàng tức khắc như già đi hơn mười tuổi, mái tóc bạc phơ tựa như cành khô chạm nhẹ liền rụng xuống: “Đừng trách nó, tất cả đều do ta sai bảo.”

……

Khách khứa ồ lên.

Giáo hoàng đứng lên, dùng hai tay đưa quyền trượng cho Feta, cười thảm: “Ta từng nói Giáo hoàng kế nhiệm thông minh hơn ta, quả nhiên là thông minh hơn.”

Feta quỳ gối xuống đất, yên lặng tiếp nhận quyền trượng.

Nghi thức truyền ngôi đáng lẽ nên trang nghiêm thần thánh lại kết thúc bằng mấy trò khôi hài liên tiếp.

Nhưng rất nhiều quần chúng vây xem vẫn chưa đã ghiền.

McKee chính là một trong số đó, hắn truy hỏi Kleist ngọn nguồn.

Kleist tóm gọn: “Feta thắng.”

Thắng rất đẹp là đằng khác.

Ba bên đấu tranh, đủ chiêu trò lạ thường. Sophiro dùng cách trực tiếp nhất, cũng tầm thường nhất.

Người nào đó thông qua chuyện phân hội phía Nam Quang Minh thần hội tài trợ Ngũ hoàng tử, âm thầm giúp Tam hoàng tử kế vị, hai bên có qua có lại, chủ động liên hệ với sứ thần các quốc gia thu thập chứng cứ phạm tội của Sophiro, lật đổ Sophiro tại thời khắc mấu chốt, xuống tay vô cùng tàn nhẫn. Người này có lẽ là Giáo hoàng hoặc Feta, dù là ai cũng đều chứng minh con mắt đầu tư của Samanlier không tồi.

Fitch vốn không có thành tựu gì, xét về lý lịch cá nhân hay năng lực đều không có khả năng vượt qua Feta và Sophiro, nhưng hắn ta có một ưu thế mà cả Feta lẫn Sophiro không thể nào bì kịp — hắn ta là con riêng của Giáo hoàng.

Kleist hơi nghiến răng. Nếu không phải hắn vô tình phát hiện người Giáo hoàng sai mình trừ khử sạch “tội ác” là mẹ của Fitch, hắn sẽ không biết vị Giáo hoàng “thánh khiết” này vậy mà bí mật nuôi đến mấy phụ nữ. Dù vậy, ông ta cũng chỉ có mình Fitch là con trai, mà tuổi lại quá nhỏ. Giáo hoàng muốn bồi dưỡng Fitch thế chỗ mình thì chỉ có thể đi nước cờ hiểm, vậy nên ông ta mới nghĩ đến việc lợi dụng thần tích. Sophiro phải ngã ngựa, để lại mình Feta một cây chẳng chống vững nhà, Giáo hoàng mới có phần thắng. Ông ta cứ tưởng dù Feta biết thần tích là giả, cũng tuyệt đối không dám vạch trần, như Sophiro từng ngu ngốc tưởng chuyện mình vơ vét của cải sẽ không bị rêu rao. Nhưng Giáo hoàng lại quên mất Con của ánh sáng, có thể ông ta không quên, chỉ không ngờ Con của ánh sáng lại bị Feta mua cuộc, đi quan tâm đến loại chuyện phàm tục này.

McKee hỏi: “Vậy có ảnh hưởng gì tới chúng ta không?”

Kleist liếc sang Taiya, “Trước mắt thì không ảnh hưởng gì.”

“Vậy sau này thì sao?”

“Ai biết trước tương lai thế nào?”

McKee ngẫm lại, thấy cũng đúng.

Feta cầm quyền trượng trong tay, chậm rãi đi tới dưới sự hộ vệ của đám người Goblyde. Trên người ông ta vẫn mặc áo choàng thần tế tự, nhưng lại đi ra bằng tư thế của Giáo hoàng, giống như đã tập luyện nhiều năm.

“Ta tìm được một biện pháp có thể cởi bỏ xiềng xích hắc ám.” Ông ta nói, “Cậu đi theo ta.”

Có lẽ chỉ là lời nói suông, nhưng cũng mang đến hy vọng.

Kleist lập tức theo sau. Đi tới đi lui, hắn phát hiện mình đã tới ngoài cửa thần điện phong ma.

Feta đẩy cửa ra, rèm cửa trong thần điện đã được buộc lên, ánh sáng tràn ngập.

Kleist đang muốn cất bước, liền nghe Feta nói: “Mời đại nhân Taiya chờ ngoài cửa.”

Taiya không vui: “Ta đồng tiến đồng lui với Kleist.”

Feta bất đắc dĩ nhìn Kleist.

Kleist kéo Taiya lui về sau mấy bước, “Ở đây chờ ta.”

Taiya nắm tay hắn không buông.

Kleist khẽ nói: “Có chuyện ta sẽ hét lên.”

“… Không có chuyện cũng kêu một tiếng được không?” Nó cực kỳ chờ mong.

Kleist rút tay khỏi tay nó, đi vào trong không quay đầu lại.

Cửa điện dần khép lại.

Taiya lạnh lùng nhìn ván cửa nửa ngày, cuối cùng vẫn không xông vào.

Trong thần điện, một chiếc ghế dựa từ từ xê dịch đến trước bức tường phong ma, một bóng dáng chậm rãi xuất hiện trên ghế. Con của ánh sáng ngửa đầu nhìn hắn.

Kleist hành lễ, sau đó nhìn sang Feta.

Feta nói: “Biện pháp là do Con của ánh sáng nghĩ ra.”

Con của ánh sáng nói: “Biện pháp có một, nhưng ta muốn xem ngươi có bao nhiêu thành kính với thần hội.”

“……”

Thời gian chậm rì rì trôi qua như ông già chống gậy chậm rãi lê bước.

Lúc Kleist rốt cuộc cũng mở cửa bước ra, Taiya đang đếm ngược thời gian định xông vào bên trong.

“Ngươi…” Taiya đánh giá Kleist, mặt lộ vẻ vui mừng, “Cởi bỏ được chưa?”

Gương mặt bình tĩnh của Kleist nhìn thấy Taiya mới xuất hiện nụ cười, hơi hơi gật đầu.

Taiya ôm chầm lấy hắn, không để ý đến vẻ kỳ quái trong mắt Feta, chạy thẳng về ký túc xá: “Chúng ta lên giường chúc mừng!”

Kleist: “……”

Feta nhìn bọn họ đi xa, thong thả ra khỏi cung điện, trở tay đóng cửa lại.

Bên trong cánh cửa, dây buộc rèm đột nhiên đứt phựt, rèm hạ xuống, biến cung điện vàng óng ánh thành một căn phòng u ám.

Thiếu niên trên ghế dựa đã sớm không thấy bóng dáng, chỉ còn một thanh niên anh tuấn đang cầm một khối màu trắng giống đá nhưng không phải đá, cười tủm tỉm ngồi tại chỗ ấy.

Tóc đen, đường hoàng.

–TOÀN VĂN HOÀN–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.