Vùi đầu vào gối gần nửa buổi, Vô Dĩnh Kỳ mới he hé cặp mắt đen sẫm của mình, có chút lơ đãng ở điểm bất định.
Sau đó thở dài một hơi: “Haizzz..... Đúng là dụ dỗ người khác quá đáng mà.”
Vô Dĩnh Kỳ đứng đậy, rời khỏi giường, mở tủ quần áo ra lấy một chiếc áo khoác gió của mình cầm lấy, rồi nhanh chóng đi về phía cửa.
***
Trên chiếc ghế đá bạch thuý dưới bụi hoa tường vi đang lay nhẹ những tán lá
Ánh trăng nhàn nhạt rọi xuống
Chiếu lên gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ
Mắt sắc mũi cao, luống tóc đen dài xoã xuống, bay bay trong làn gió mùa hạ mang đầy mùi của nắng.
Có chút dịu mát lại có chút hừng hực mơn trớn trên làn da trắng noãn như ngọc trai
Khoác nhẹ bộ áo ngủ mỏng tanh trên người, Khiên Thục Linh cảm thấy có chút lạnh, đang định nép mình lại thì đột nhiên từ đâu một mùi hương nam tính bay tới, tiếp đó là chiếc áo gió được đặt lên người bà.
Khiên Thục Linh có chút ngơ ngẩn quay người lại
“Là cậu?”
Rất nhanh chóng, từ một Khiên Thục Linh yếu đuối đã biến thành một Khiên Thục Linh uy nghi thường ngày.
Vô Dĩnh Kỳ nhìn vậy có hơi giật mình, chỉ là rất nhanh che giấu đi mà khoé miệng cười nhạt, nhún nhún vai nói: “Thất vọng vì là con sao ạ?”
A!
Đến tận bây giờ Vô Dĩnh Kỳ mới phát hiện ra, hoá ra diễn xuất của cậu chỉ là trò chơi trẻ con. So với người phụ nữ này thì quả là một trời một vực.
Vừa mới buồn như vậy mà đã trở mặt ngay được, cậu có nên tán thưởng một câu không đây?
Nghe Vô Dĩnh Kỳ nói thế, Khiên Thục Linh mới có chút chột dạ.
Thực ra vừa rồi ngửi thấy mùi đàn ông rất nồng đậm lan toả trong không khí, không hiểu sao trong ý thức của bà có suy nghĩ đầu tiên chính là Lâm Trạch, người chồng không làm tròn bổn phận của mình đã hối cải quay về.
Nhưng khi quay đầu lại thì không phải là người mà bà muốn, đành lòng có chút mất mát và hụt hẫng.
Chỉ là...
Mùi đàn ông nồng đậm đó, thực là của người con trai trẻ này sao?
Đã ai nói chưa? Mùi cơ thể cũng chính là một cơ chế biểu thị một phần nào đó bản chất của một con người.
Nó cũng có thể được đánh đồng như tính cách thứ hai, tính cách ẩn, có nghĩa là loại tính cách bị mờ nhạt bẩm sinh, hoặc cũng có thể là...
Cố ý che giấu khiến nó mờ nhạt trong mắt người khác.
Mà mùi đàn ông vừa rồi, thật sự là rất nồng ấm, vững chãi, gây cho người khác cảm giác an toàn và dựa giẫm. Nó hoàn toàn khác với vẻ trẻ con yếu đuối của Vô Dĩnh Kỳ, cậu ta là một kẻ ngây thơ, hiếu thảo, sống tình cảm.
Không thể có loại khí chất lão luyện này được!
“Không có. Tôi chẳng có gì để thất vọng cả.” Khiên Thục Linh đáp trả bằng giọng nói uy nghiêm, toàn thân cũng theo đó mà toả ra chút bức người. “Cậu làm gì giờ này còn chưa ngủ?”
“À...” Vô Dĩnh Kỳ dù đã nghĩ tới câu trả lời cho câu hởi này trong đầu rồi, nhưng bây giờ lại thấy nó không được hoàn hảo, nên đang định tím một câu trả lời khác mà có thể đưa vấn đề sang một hướng khác. Chỉ là suy nghĩ cả buổi mà vẫn không rõ nên nói gì tiếp theo đành chịu khó làm một chàng thiếu niên đang tuổi dậy thì, có nhiều tâm sinh lý thay đổi.
Bằng chứng đó là cậu cúi đầu xuống đất, tay gãi gãi phía sau gáy, hai má ửng hồng nhẹ.
Thấy vậy Khiên Thục Linh cũng không tỏ ra bất thường gì, chỉ xoay người đi vào trong, sau đó bỏ lại một câu: “Vào ngủ đi, tuổi mới lớn không nên mơ về vấn đề đó nhiều quá.”
Vô Dĩnh Kỳ nghe xong câu nói đó, mặt đơ cứng, khoé miệng co giật.
Cậu đang cố làm dáng của một chàng trai yêu nghiệt, cốt là khiến một người phụ nữ xa chồng có thiện cảm hơn và...
Vậy sao bà lại nghĩ rằng khuôn mặt đó của cậu là vì “giấc mộng xuân” của tuổi mới lớn chứ?
Bà coi cậu là trẻ con hả!!?
***________
Đầu óc có chút mơ màng
Lâm Vĩnh Túc cảm giác được toàn thân nhức mỏi và ê ẩm
Dù đôi mắt đang nhắm nghiền nhưng cô có thể biết rằng hiện giờ cô có tình trạng như thế nào.
Aaa...
Tên hắc nam kia thật quá đáng, cô là bỏ tiền ra để được hắn phục vụ mà sao vừa tiền mất tật mang thế này?
Aiz zda... Aiz zda...
Cố nằm lười theo bản năng một chút nhưng...
Khoan đã.!!!
Không phải chứ!!? Phía... Phía... Phía dưới của cô đang bị bàn tay hắn mò mẫn, chen vào cánh hoa có chút sưng đỏ vì trận hoan ái vừa rồi.