Mộng Dục

Chương 24: Gặp lại người quen



Nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông trước mặt, Lâm Vĩnh Túc chợt há hốc mồm không nói được câu nào.

Những câu định thoát ra miệng như “đây là đâu” “anh là ai” “tôi đang ở đâu“...

Tất cả đều dường như trở nên mơ hồ, và rồi biến mất, chỉ còn lại sự kinh ngạc.

Đôi mắt to đen tròn mở lớn nhìn hắn, người đàn ông này không những có thân hình xinh đẹp mà khí chất bao quanh cũng vô cùng mê hoặc.

Mắt phếch mũ cao, mày đậm anh tuấn, làn da trắng mịn, quanh người toả ra sự yêu nghiệt khó cưỡng.

Người đàn ông nhẹ nhàng nhìn cô, khẽ cười.

“Đừng nhìn tôi như thể sinh vật lạ như vậy.” Ngừng một chút, anh hơi nhướng mày, nói tiếp: “đã lâu không gặp. Em trưởng thành rồi, tiểu Túc.”

Giọng nói hắn như có mị hoặc mê người, đem theo hồn phách của Lâm Vĩnh Túc quay lại thế giới thực.

Anh...Anh trở về thật rồi.

Lý Nhậm Trình, anh thật sự trở về sao?

***___ ___

Trịnh Liệt mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng, chiếc quần âu mang nhãn hiệu Italya được đặt may riêng ôm lấy đôi chân dài của hắn.

Khuôn mặt tuấn mỹ dường như lộ ra một chút gì đó khẩn trương, chút gì đó mong chờ và cả chút gì đó căm phẫn.

Nó in sâu trong đôi mắt ưng dàu hẹp, toát ra sự lạnh lùng xa cách.

Hắn như con chim ưng trên bay trên cao, là chúa tể bầu trời, là uy nghiêm khiến kẻ khác phải kinh sợ.

Chiếc xe màu đen chạy êm ái trên đường, đi vào khu nhà cao cấp Trinh Hoa nằm giữa trung tâm thành phố , nơi chỉ dành cho giới quý tộc, hay nói cách khác, đây là nơi chỉ dành riêng cho những kẻ có tiền.

Hắn không có ngôi biệt thự nào ở đây, đương nhiên không phải vì hắn không có tiền. Mà vì một lý do khác, hắn không muốn ở cùng với tên khốn nạn , bởi tên khốn nạn đó cũng có một ngôi biệt thự riêng ở đây. Tên khốn đó không ai khác chính là Lâm Trạch, kẻ mà Trịnh Liệt hắn căm hận đến tận xương tuỷ, hận đến từng chân tơ kẽ tóc.

Bàn tay khẽ siết lại, đường gân nổi lên khiến trông hắn lại càng trở nên giống như một ác bá vương.

Đang suy nghĩ, chiếc xe đi qua một ngôi biệt thự lớn mang phong cách châu Âu cổ điển khá quen thuộc, và rồi một bóng dáng quen thuộc cũng lướt qua hắn.

Trong tích tắc, Trịnh Liệt quay mặt nhìn về hướng vừa đi qua: “Bác Lương, phiền bác quay xe lại một chút.” Dừng một chút hắn nói tiếp: “Đi chậm thôi.”

Tài xế họ Lương trạc ngoài bốn mươi tuổi, tóc đã điểm bạc, khuôn mặt đôn hậu có chút không hiểu hơi nhíu mày nhưng cũng không dám hỏi gì nhiều, chỉ gật đầu một cái rồi bắt đầu cho xe chạy ngược về phía sau, đến một căn biệt thự lớn nhất ở khu này liền nghe Trịnh Liệt bảo “Dừng lại.”

Trước mắt hắn xuất hiện chính là một chàng trai mang dáng vẻ tuấn mỹ cuồng ngạo và một cô gái vừa bước xuống xe, hai bên là hai hàng vệ sĩ với tây trang màu đen, cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh, làn da trắng noãn, mái tóc đen dài cột cao đang xách hai chiếc vali trên tay nhìn chàng trai kia. Trên người cô gái mặc một chiếc váy trắng tinh hệt như cô hầu gái bận rộn.

Khoé miệng Trịnh Liệt khẽ co giật, đôi môi mấp máy như muốn nói ra cái gì đó, lại không rõ là muốn nói gì, chỉ khẽ cúi đầu.

Qua một lúc lâu không thấy Trịnh Liệt nói gì, tài xế Lương liền lên tiếng: “Trịnh thiếu gia, chúng ta đi được chưa?” Chẳng phải là Trịnh Liệt thiếu gia nói muốn đến một chỗ này gấp sao? Sao bây giờ lại đứng trước cổng nhà Ninh Kiến Thần thiếu gia thế này?

Tài xế Lương có chút thắc mắc nhưng là không dám nói ra, chỉ tự mình hỏi rồi giữ lại cho chính mình.

Rèm mi cong dài của Trịnh Liệt hạ xuống, che đi vẻ mặt không nhìn ra nét biểu cảm, hắn khẽ cất tiếng “ừ“.

Sao cô ấy lại xuất hiện ở chỗ này? Lại còn là nhà của Ninh kiến Thần.

Cô ấy nhất định vô cùng nghèo túng trong mấy năm nay.

Tiếng thở dài như có như không, cuối cùng bị vùi lấp trong âm thanh khởi động của xe ô tô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.