"Trịnh tổng...không ổn rồi. Lâm tiểu thư...cô ấy... cô ấy... tim ngừng đập rồi."
Trịnh Liệt nghe xong vẫn như chưa tin vào tai mình, hắn chưa định hình được bản thân mình vừa nghe cái gì. Chỉ biết là tim hắn như ngưng lại, không khí như ngưng đọng, khó thở quá. Ngực hắn rơi bộp một cái xuống tận đáy vực.
Tim...
Ngừng đập?
Không phải đâu. Chắc chắn là ông bác sĩ này đang muốn đùa hắn, Lâm Vĩnh Túc cô ấy muốn đùa hắn, tên tiểu tử Vô Dĩnh Kỳ muốn đùa với hắn thôi, đúng chứ?
Trịnh Liệt chạy xộc vào trong phòng phẫu thuật mà không hề có sự can ngăn của bất kỳ ai.
Chỉ chạy vài bước chân đến trước giường bệnh trắng thôi mà hắn tưởng chừng như cả thế kỷ dã trôi qua, tưởng như hắn đã phải chạy cả thế kỷ mà không ngừng nghỉ vậy.
Mệt quá. Hắn thở hồng hộc nhìn cô gái nằm trên giường bệnh. Đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi bạc phếch khô nứt. Trên khuôn mặt không hiện lên một chút sức sống.
Những người mặc blu trắng xung quanh giường bệnh đang rối rít bận rộn gì đó.
Họ đang làm gì vậy?
Họ đang nói cái thứ ngôn ngữ gì vậy?
Sốc điện ư? Tim ngừng đập? Tăng áp suất?
Cái gì vậy? Sao mỗi lần bọn họ đặt máy sốc điện lên ngực thì cô lại nảy lên một cái? Nhưng sao cô không tỉnh lại? Sao cô vẫn nhắm mắt?
Chết mất. Tim hắn... không ổn rồi. Có khi nào tim hắn cũng ngừng đập không? Khó chịu quá.
Trịnh Liệt đứng đó, tay phải đưa lên bên ngực trái. Cùng lúc đó tiếng máy điện tim cũng chạy một đường thẳng dài trên màn hình và tiếng "bíp" kéo dài đến nhức tai.
Những người mặc blu trắng kia buông tay rồi nhìn nhau lắc nhẹ đầu.
Trước mắt Trịnh Liệt như tối sầm lại.
Không phải đâu.
Không phải đâu.
Hắn tự niệm một nghìn lần rằng đây không phải là sự thật ở trong đầu.
Những vị bác sĩ kia ái ngại nhìn Trịnh Liệt vẫn đang đứng đó. Sau đó không nói gì, hay đúng hơn là không biết nói gì rồi cùng nhau ra khỏi phòng. Để lại một mình Trịnh Liệt cùng Lâm Vĩnh Túc đang bất tỉnh ở đó.
Căn phòng im lặng
Im lặng đến đáng sợ.
Trịnh Liệt bước từng bước tới cạnh giường bệnh. Hắn nửa quỳ bên cạnh cô, đưa đôi tay run run kéo những ngón tay trắng xanh lạnh ngắt của cô mà cầm lấy.
Thật sao?
"Là thật sao?" Giọng nói Trịnh Liệt trầm thấp, nhỏ như cơn gió thoảng qua: "Vĩnh Túc, em tỉnh lại đi. Tôi sai rồi. Tôi thực sự sai rồi. Em làm ơn tỉnh lại đi."
Làm ơn... đừng như thế.
Đừng im lặng như thế.
"Tỉnh lại đi. Chỉ cần em mở mắt ra là được rồi. Tôi sẽ không trả thù, vậy nên tỉnh lại đi. Cầu xin em."
Đáp lại lời van xin của hắn vẫn chỉ là sự im lặng trong tuyệt vọng.
"Vĩnh Túc. Đừng như vậy. Hãy tỉnh dậy để trừng phạt tôi. Tôi hứa sẽ đối xử dịu dàng với em hơn. Tôi sẽ không bao giờ buông bỏ em."
Hắn là một đứa trẻ thiếu tình thương đến đáng thương. Hắn thiếu tình cha. Hắn mất đi tình mẹ. Hắn lạc lõng, hắn cô độc một mình suốt bao nhiêu năm. Hắn là vì không muốn mất đi nên mới lãnh khốc, là vì không muốn nhận thêm tổn thương nên mới không chịu tiếp nhận.
Trịnh Liệt hắn cả đời bất cần, giờ chỉ cần cô tỉnh lại thôi.
Hắn thừa nhận. Hắn có tình cảm với cô. Hắn thừa nhận. Mình đã yêu rồi.
Hốc mắt hắn âm ấm. Đây không phải là nước mắt.
Đây là thứ hắn đã cố kìm nén mười mấy năm nay đang cố trào ra. Hẳn là đã đầy quá không thể giữ mãi ở bên trong nữa rồi.
Mi mắt động đậy. Cảm nhận ngón tay lạnh băng trong bàn tay mình khẽ cử động.
Trịnh Liệt đưa đôi mắt nhìn người con gái trước mắt. Cô đang... tỉnh?
Lâm Vĩnh Túc đang mở mắt.
Cô nhíu nhíu đôi lông mày xinh đẹp, nhìn xung quanh rồi nhìn về phía Trịnh Liệt đang chăm chú nhìn mình.
Đôi môi khô khốc khó khăn hé mở: "Anh... là ai? Tôi đang ở đâu?"
*********
Ở trên bầu trời rộng lớn
Một màu xanh ngắt không có lấy một gợn mây.
Một chiếc máy bay quân sự cấp cao đang bay trên bầu trời Italya.
Bên trong chỉ có hai người
Một là chàng trai phi công với ngoại hình hấp dẫn, ma mị đang khoác trên người bộ quần áo du lịch được phối theo phong cách leyer. Chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay và quần short chinos và một đôi giày da bóng loáng. Bộ quần áo ngắn khiến cơ bắp trên tay và chân cuộn lên hết sức quyến rũ.
Cậu ta ngồi ở ghế lái và nở nụ cười tươi như ánh nắng nhìn về phía trước.
(Na: lái máy bay cơ đấy *nhếch miệng*)
Ở bên cạnh cậu là Khiên Thục Linh, Khiên Thục Linh mặc một bộ váy màu xanh nhạt đơn sắc, nhưng lại toát ra vẻ xinh đẹp thoát tục khác thường.
Khiên Thục Linh ghé sát tai cậu, nói với vẻ đầy tự hào: "Không hổ danh là Hắc Y. Còn nghĩ ra được cách thôi miên con bé. Khi nghe thấy giọng của Trịnh Liệt thì sẽ tự tỉnh lại." Bà nhéo nhéo má Vô Dĩnh Kỳ một cái.
Vô Dĩnh Kỳ được khen thì đắc ý, hất mặt lên đầy kiêu hãnh: "Người đàn ông của em mà lại." Sau đó liếc sang Khiên Thục Linh đầy ám muội: "Mà tôi không phải trẻ con, không thích bị em nhéo má như vậy đâu."