Mộng Dục

Chương 53: Muốn trốn khỏi Trịnh Liệt



"Anh là ai? Đây là đâu?" Lâm Vĩnh Túc mở mắt nhìn quang cảnh xung quanh trắng toát, nồng nặc mùi thuốc khử trùng khó ngửi.

Ánh mắt cô mơ hồ như thể chưa nhận biết được hiện tại mình đang làm gì và ở đâu. Cô chỉ cảm nhận được toàn thân đau, đau đến mức cô có thể chết đi.

Lâm Vĩnh Túc cảm nhận  được có ánh mắt đang nhìn mình chăm chú, cô đánh mắt sang. Thì ra là một người đàn ông, hắn ta đang nhìn cô cực kỳ chăm chú, cũng dường như không thể tin vào những gì mà bản thân mình vừa nghe vừa nhìn thấy.

Phải.

Trịnh Liệt thật sự không thể tin được. Cô rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

Trong sâu thẳm con ngươi đen sẫm của Trịnh Liệt lóe lên một mang quang vô định. Con người là vô hình chung của sự tham lam.

Nếu như vừa rồi Trịnh Liệt chỉ mong cô tỉnh lại thì bây giờ đây, hắn muốn cô lập tức nhận ra hắn là ai. 

Lập tức!

Vô Dĩnh Kỳ. Cậu được lắm, dám giỡn mặt với cả tôi.

Nắm tay Trịnh Liệt khẽ động, siết lại thành một bó, Khóe miệng hơi nhếch lên.

Có khi nào đến khi Vô Dĩnh Kỳ cậu với cả mẹ vợ tương lai của hắn vẫn chưa biết rằng, dù bọn họ đi bất cứ đâu, chỉ cần là không ra khỏi Trái Đất thì hắn có thể tìm ra chỉ trong tích tắc không nhỉ?

Vô Dĩnh Kỳ, tôi phải cho cậu một bài học vì dám trêu chọc tôi mới được.

***************

Chiếc xe chở cô và Trịnh Liệt  dừng lại trước cổng của một ngôi nhà rất lớn. Không, phải nói là ngôi biệt thự lớn.

Cổng biệt thự rộng, sau khi chiếc xe dừng lại khoảng ba giây thì nó tự động mở ra. 

Bước vào là một khuôn viên vườn, xanh sắc ngập tràn cho người ta cảm giác thoải mái như hoà vào thiên nhiên. Gió nhẹ bay trên những tán lá, cánh hoa màu trắng lung linh trong nắng rơi rớt, nhẹ nhàng lượn vài vòng trên không trung rồi xoay vòng tròn, khẽ khàng đáp xuống nền đá hoa cương. Mùi hương dịu dàng lan toả đẹp đẽ đến mê dại. Đi vòng quanh qua bốn năm khúc cua, lại đi thẳng tầm ba trăm mét, trước mặt cô là ngôi biệt thự tráng lệ, nguy nga mang phong cách châu Âu cổ điển.

Lộng lẫy nhưng không phô trương, mạnh mẽ mà không cứng nhắc. Đẹp đến mức làm cho người ta có chút hít thở không thông.

Lâm Vĩnh Túc  hít sâu một hơi, đôi chân nhỏ bước theo sau người đàn ông tên Trịnh Liệt  đi vào trong.

Ngồi trên bộ sofa màu đen, Trịnh Liệt  một chân gác lên chân kia, lưng hơi dựa vào phía sau nhàn nhạt mở miệng.

"Từ bây giờ, em sẽ sống ở đây với tôi."

Đang chưa kịp định thần về câu nói của Trịnh Liệt, Lâm Vĩnh Túc tặng hắn một ánh mắt mang theo vẻ do dự và nghi ngờ.

-"Đừng nhìn tôi như thế. Vốn dĩ ngày xưa chúng ta đã ở chung với nhau rồi."

Điều đó là sự thật, hắn không có nói dối. Chính là Lâm Vĩnh Túc đã từng được Trịnh Liệt hắn mang về đây, dù chưa ở đây được bao lâu nhưng cũng không phải là nói dối.

Cô vẫn nhìn hắn. Cô biết, hắn đang nói dối. Bởi vì cô vốn dĩ đâu mất trí nhớ.

Cô chỉ là đang giả vờ cho hắn thấy thôi. Mục đích ư?

Là trong thời điểm Vô Dĩnh Kỳ thôi miên cô,  dù cơ thể cô ở trạng thái hôn mê sâu và bằng một cách nào đó Vô Dĩnh Kỳ làm cho các mạch đập của cô ngừng lại, tựa hồ như một người đã chết, nhưng là tiềm thức cô lại vô cùng tỉnh táo.

Tỉnh táo để đủ nhận ra tất cả những gì đang xảy ra xung quanh mình.

"Tôi muốn gặp người có tên là Lý Nhậm Trình.''

Lâm Vĩnh Túc  khoé môi cong lên nhàn nhạt: "chẳng phải anh nói anh sẽ tôn trọng mọi điều tôi muốn sao?"

Trịnh Liệt nhíu mày. Đó là câu hắn nói lúc cô đang hôn mê. Sao cô biết được?

"Được rồi." Trịnh Liệt  nhìn thẳng vào mắt Lâm Vĩnh Túc, kiên định  thốt ra bốn chữ: "Tôi không cản em."  Ngừng một chút nói tiếp: "Tôi sẽ đưa em đi."

"Không cần. Tôi sẽ tự đi."

*****************

Ánh trăng lắt léo

Khẽ phớt phơ qua tấm rèm cửa sổ, chiếu rọi vào không gian bên trong nhà hàng kiểu Úc sang trọng

Mờ nhạt ẩn hiện trên khuôn mặt xinh đẹp như  thiên thần đang ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ.  Lâm Vĩnh Túc đưa tay khuấy nhẹ ly cà phê trước mặt, ngẩng đầu nhìn Lý Nhậm Trình đang ngồi ở phía đối diện nhìn mình. 

Lý Nhậm Trình cầm tách cà phê lên ngửi một cái, sau đó thổi nhẹ: "Em thật sự muốn vậy sao?" Giọng nói của Lý Nhậm Trình vang lên nhàn nhàn, nhạt như thể làn khói trong tách cà phê đang bay lên vậy. Nhẹ nhàng bay lên rồi nhẹ nhàng tan ra. 

Hai con ngươi đen sẫm, hàng lông mi cong dài khẽ chớp, Lâm Vĩnh Túc đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nơi đó cố một mảnh trăng bị che khuất đi một nửa vẫn đang cố phát sáng. 

Nó cũng giống như cô vậy. Dù bị vùi dập vẫn phải chống chọi, vẫn phải kiên cường mà sống.

Đã hơn bốn tháng trôi qua kể từ ngày cô tỉnh lai ở bệnh viện A

Đã bốn tháng cô phải sống trong cái môi trường bị canh giữ như một tên tội phạm, bị giam lỏng với lý do là hắn lo lắng cho sức khỏe của cô.

Đã bốn tháng cô phải giả vờ mình là một đứa con gái ngu ngốc, mất đi trí nhớ. Vì cô sợ, một khi hắn biết cô không bị mất đi trí nhớ thì hắn sẽ lại trở về là tên lạnh lùng tàn nhẫn ngày xưa. Cô không muốn, cô không muốn bị tổn thương thêm nữa.

Cô cũng là con người, trái tim cô cũng là máu và da thịt, cũng biết đau. Cô cũng biết yêu biết hận. Cô yêu hắn. Cô đã tự xác nhận tình cảm của mình, nhưng cô cũng hận hắn. Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho những việc mà hắn đã gây ra. Cô muốn hắn phải đau khổ, phải day dứt đến tột cùng, như cô đã từng nếm trải.

"Phải. Hãy giúp em trốn khỏi đây. Đi tới một nơi nào đó thật xa, thật xa. Nơi mà không một ai biết đến. Xin anh đấy, anh Nhậm Trình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.