Gió thoang thoảng mang mùi hương hoa cỏ nhàn nhạt bay vào phòng qua cửa sổ đang mở ra
Mùi hương cuối xuân tràn ngập trong lành cùng dễ chịu khiến cho con người ta có chút quyến luyến.
Tấm rèm cửa trắng tinh mềm mại phất phơ theo làn gió luồn vào không gian phòng
Lâm Vĩnh Túc ngồi bên cửa sổ, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài.
Đôi mắt đẹp vương lên nét buồn man mác.
Sau khi cô tỉnh dậy ở bệnh viện bên Anh cho đến khi lên máy bay trở về biệt thự của Trịnh gia như hiện tại, cô đều bị giam lỏng, đều bị giám sát chặt chẽ nhất cửa nhất động.
Nếu muốn ra ngoài cũng sẽ có vệ sĩ và vài người hầu nữ đi theo.
Còn Trịnh Liệt thì chưa một lần xuất hiện trước mặt cô.
Đã hai tháng. Hai tháng rồi cô chưa gặp hắn lần nào.
Lâm Vĩnh Túc nhìn xuống vùng bụng đã có chút nhô lên của mình. Bàn tay thon dài trắng nõn của cô đưa lên đặt tại bụng mình, khẽ vuốt ve.
Hắn còn giữ cô ở đây là vì đứa bé này sao?
Là vì cô đang mang trong mình giọt máu của hắn nên mới giam cô ở đây, còn hắn thì mất tích không một dấu vết sao?
Khoé môi Lâm Vĩnh Túc nở nụ cười nửa miệng. Nói cũng đúng. Có ai lại vẫn còn yêu một người hận mình đến thấu xương, lại còn cầm lấy dao đâm vào ngực mình cơ chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Vĩnh Túc không khỏi có chút mất mát.
Hắn thật sự căm ghét cô rồi.
Aizzz
Thở dài một tiếng, vừa định đứng lên thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Lâm tiểu thư, cháo tổ yến đã nấu xong rồi ạ."
"Vâng, cửa không khoá đâu. Vào đi ạ." Lâm Vĩnh Túc lến tiếng, giọng nói nhẹ nhàng như làn gió ngoài kia. Trên mặt cô không tỏ rĩ là cảm xúc gì. Chỉ quay đầu nhìn về phía cánh cửa đang mở ra.
Sau đó một người phụ nữ trung tuổi bước vào, trên tay bưng một khay nhỏ có đặt bát sứ màu trắng với hoa văn tinh tế. Từ miệng bát khỏi trắng nhàn nhạt bay lên, sau đó tản mạt trong không khí.
Người phụ nữ này là vú Trần. Đã làm việc trong Trịnh gia hơn hai mươi năm.
Bà rất quý vị Lâm tiểu thư này, cô rất hiền dịu và lễ phép, không hống hách như những tiểu thư quyền quý khác.
Nhưng tiểu thư kia khi ở trước mặt Trịnh thiếu gia thì giả vờ ngây thơ, yếu ớt, cần được che chở, mục đích cũng chỉ là muốn tiếp cận Trịnh Liệt thiếu gia và cả gia tài của hắn.
Còn ở sau lưng, dù Trịnh Liệt đã cảnh cáo nhiều lần nhưng vẫn rất nhiều người không sợ chết mà xông vào biệt thự Trịnh gia khi Trịnh Liệt vắng mặt. Còn chưa là gì mà vừa vào cửa đã bày ra điệu bộ chủ nhân của Trịnh gia, loại người chỉ biết được hầu hạ và cưng nựng.
Dù là gì thì chỉ cần lọt vào mắt của Trịnh thiếu gia thì chắc chắn là một cô gái tốt rồi. Đã vậy, hiện tại vị tiểu thư này còn đang mang trong mình cốt nhục của Trịnh gia, hẳn phải càng được trân quý như bảo ngọc.
Vú Trần đến gần Lâm Vĩnh Túc, nhẹ lên tiếng: "Lâm tiểu thư, cô ăn chút gì đi. Còn phải lo cho tiểu Trịnh thiếu gia trong bụng nữa chứ."
Lâm Vĩnh Túc nhìn vú Trần mỉm cười một cái, nụ cười hiền hoà, xinh đẹp mà dịu dàng, tựa như làn gió xuân, phảng phất đưa đến cảm giác an lòng thân thiện với người đối diện: "Vú Trần, cứ để đấy đi. Con sẽ ăn sau."
Nhìn khuôn mặt dù đang cười nhưng không thể giấu được sự man mác trong đáy mắt của Lâm Vĩnh Túc khiến vú Trần thở dài một cái, bà cụp mắt xuống, khẽ lắc đầu rồi đi ra.
Vú Trần rời khỏi phòng, chỉ còn lại một mình Lâm Vĩnh Túc vẫn ngồi đó. Cô nhìn bát canh tổ yến mà vú Trần vừa đưa tới, cầm thìa lên.
Vừa định ăn thì lại bỏ thìa xuống, sau đó đứng dậy.
Aizzz... thật sự là ăn không nổi. Cô muốn ra ngoài vườn hít thở chút không khí. Ở trong này mãi, bức bối quá, cô sợ mình sẽ phát điên mất.
Lâm Vĩnh Túc cầm lấy chiếc áo khoác gió mỏng manh khoác hờ lên vai, sau đó ra khỏi phòng.
Cố bước từng bước trên vậc thang thật cẩn thận. Sau một lần suýt mất đi thì cô mới biết, mình yêu đứa bé này đến nhường nào.
Bước xuống hết cầu thang, bước chân cô chợt khựng lại khi đi ngang qua phòng khách.
Dường như cô nghe thấy tiếng nói chuyện, rất nhỏ, gần như là thầm thì.
"Vâng, chúng tôi biết rồi, vú Trần."
Vú Trần?
"Hai cậu nhớ cho kỹ, Lâm tiểu thư đang mang trong mình giọt máu của Trịnh gia nên chưa thể để cô ấy được biết tin này." Nói đến đây, vú Trần thở dài một cái.
Không thể để cô biết tin? Tin gì?
Lâm Vĩnh Túc nhíu nhíu hai hàng lông mày thanh tú, khẽ đi lại gần hơn để nghe cho rõ.
Nhưng tiếng bước chân đang xa dần báo cho cô biết rằng vú Trần đã đi xa. Lâm Vĩnh Túc không tránh khỏi có chút hụt hẫng, cô thật sự muốn biết cái "tin không thể để cô biết" kia là gì.
Vừa xoay người định đi ra, thì tiếng trì chuyện giữa hai người vệ sĩ vừa nói chuyện với vú Trần khiến Lâm Vĩnh Túc khựng chân lại.
"Cậu nghĩ Trịnh thiếu còn sống không?"
"Tôi không biết nhưng Bạch Nghiên thiếu gia đã nói, Trịnh thiếu đã chết sau tai nạn ở Anh quốc."
"Aizzz... Trịnh thiếu dù lạnh lùng nhưng vẫn là một người tài, lại còn trẻ thế. Chỉ vừa mói biết mình làm bố mà đã gặp tai nạn đó. Thật đáng tiếc."
"..."
Cô chỉ nghe được vậy. Lâm Vĩnh Túc chỉ nghe được đến thế. Bởi vì hai tai cô đang ù lên không thể nghe thấy thêm bất cứ âm thanh gì từ bên ngoài nữa.
Cô chỉ biết là đầu óc cô đang trống rỗng.
Bọn họ vừa nói gì?
Trịnh Liệt gặp tai nạn?
Chết?
"Phịch" một tiếng. Lâm Vĩnh Túc ngã khuỵ xuống sàn nhà, chiếc áo khoác gió trên người cũng rơi xuống đất.
Những chi tiết ren trên áo theo gió nhẹ nhàng run run lên, như thể trái tim của cô vậy. Nó cũng đang run rẩy.
Trịnh Liệt?
"Lâm tiểu thư? Sao cô lại ở đây?" Một trong hai người vệ sĩ kia hốt hoảng chạy lại đỡ Lâm Vĩnh Túc dậy.
Lâm Vĩnh Túc vẫn như ngây ngốc không nghe thấy gì. Trước mắt cô toàn một màu trắng xoá.
Sau đó cô lại như chợt bừng tỉnh, cô nắm lấy cánh tay của người vệ sĩ, nắm thật chắc, trên ngón tay trắng xanh siết chặt lấy nhau run rẩy.
"Nói cho tôi biết. Những gì hai người vừa nói là nói dối đúng không? Trịnh Liệt không chết. Trịnh Liệt vẫn đang sống rất vui vẻ đúng không?"
Hai mắt Lâm Vĩnh Túc ngước lên nhìn thẳng vào anh chàng vệ sĩ kia, ánh mắt như cầu xin.
Phải! Là cô đang cầu xin, cầu xin anh ta hãy gật đầu, rồi nói là mình đang nói dối. Làm ơn đi.
Người vệ sĩ có chút lảng tránh ánh mắt của cô, sau đó vẫn kiên quyết đỡ cô dậy mà không trả lời câu hỏi.
Lâm Vĩnh Túc thấy vậy thì như phát điên, cô hất mạnh tay của anh ta ra, hét lớn: "Nói nhanh. Là các người đang lừa tôi. Đang lừa tôi đúng không?"
Lâm Vĩnh Túc vừa nói, nước mắt vừa rơi, những hạt nước mắt trong suốt trào ra, rồi lại trong suốt rơi xuống.
Nhìn Lâm Vĩnh Túc như vậy, hai người vệ sĩ nhìn nhau không biết nên làm thế nào, thì đột nhiên vú Trần bước đến, bà nhìn hai người vệ sĩ khẽ mỉm cười lắc đầu, ý bảo không sao.
Vú Trần bước tới, ôm lấy Lâm Vĩnh Túc.
"Lâm tiểu thư, đừng như vậy, phải chú ý tiểu thiếu gia."
Lâm Vĩnh Túc đẩy vú Trần ra, đôi mắt đỏ hoe nhìn vú Trần: "Vú Trần, nói con biết, Trịnh Liệt đang ở đâu?"
Vú Trần nghe cô hỏi vậy thì há miệng muốn nói, lại khép miệng lại. Cứ lặp lại như vậy mấy lần liên tục. Sau đó bà tránh đi ánh mắt của Lâm Vĩnh Túc, nhắm mắt, vẻ mặt đau khổ xen chút không cam tâm, không đành lòng, nói: "Trịnh thiếu gia, cậu ấy, đã chết rồi."