Mộng Giang Hồ

Chương 13: 13: Uống Rượu Kể Chuyện





Tiểu Ô Nha rời khỏi bờ vai nhỏ của Cơm Trắng, bay lượn phấn khích ngoài không trung.

Cơm Trắng cười xán lạn, quay lại nói với Lê Lục Giang: “ Giang thúc! Có phải thành trì nào cũng nhiều lầu các cao như vậy không?”
Nghe được Cơm Trắng nói vậy, mấy bàn bên có thiếu niên trạc tuổi Cơm Trắng cười cợt chế nhạo hắn là đồ nhà quê.

Cơm Trắng mặc kệ, không để ý, ánh mắt đặt lên người Lê Lục Giang, chờ đợi câu trả lời.
Lê Lục Giang vừa thưởng trà, vừa nói: “ Không phải! Tùy từng nơi, có những thành trấn giàu có, lầu các đồ sộ xuất hiện nhiều vô cùng.

Lại có những nơi hơi nghèo một chút, sẽ không có lầu các như vậy.

Lầu tháp càng cao, đòi hỏi càng nhiều tiền bạc, nhân lực xây dựng duy trì, chỉ những nơi giao thương mạnh mẽ giàu có như Bắc Biên Thành mới đáp ứng được.”
Nghe Lê Lục Giang ôn tồn giảng giải, Cơm Trắng ồ lên một tiếng, thầm than Lê Lục Giang quả là hiểu biết rộng.
Đúng lúc này, tiểu nhị mang thức ắn sắp ra bàn, toàn sơn hào hải vị, mùi thơm tỏa khắp gian lầu, màu sắc bắt mắt khiến Cơm Trắng nuốt nước bọt không ngừng.

Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn được thấy nhiều món ăn ngon bầy trước mắt đến vậy.

Tiểu hài tử vội vàng so đũa, đưa cho Lê Lục Giang một đôi, ánh mắt trực chờ.

Cơm Trắng chỉ đợi Lê Lục Giang kêu gọi dùng bữa là hắn sẽ ngay lập tức động đũa, dẫu sao Lê Lục Giang cũng là chủ trì bữa ăn này, tiểu hài tử cũng nên giữ lễ.
Lê Lục Giang không thừa nước đục thả câu, nói: “ Con quạ đen của ngươi chắc cũng ăn tạp, gọi nó vào ăn cùng.”- nói rồi y động đũa.
Nghe được Lê Lục Giang nói vậy, Cơm Trắng huýt sáo gọi Tiểu Ô trở về.

Hắn không khách khí xé vài miếng thịt nhỏ để vào bát cho Tiểu Ô.
Bàn tiệc đề huề hơn 15 món, toàn nem công chả phượng, món nào món nấy thực sự quá ngon mắt.

Như món vịt quay Yên Quận, xuất xứ Yên Quận, Tốn Xứ, có màu da nâu vàng óng, sáng bóng bởi mỡ vịt, mùi thuốc bắc phả vào mũi khiến thực khách hận không thể nuốt chửng cả con vào bụng.

Lại có món thịt heo sốt quả kìa lạ, thịt heo sau khi luộc được tẩm ướp muối tiêu, ớt cùng với các loại hạt gia vị kì lạ màu xanh, chấm vào nước sốt màu đỏ tươi, vị cay cay ngọt ngọt thật vui miệng.

Còn rất nhiều món khác lạ nữa, nhưng Cơm Trắng cũng không quản nhiều, hắn hì hục ăn không thèm nhìn xung quanh.
Thấy Cơm Trắng phồng mồm trợn mép, Lê Lục Giang chỉ cười tủm tỉm, nhắc nhở: “ Ăn trông nồi ngồi trông hướng! Cứ từ từ kẻo nghẹn, hôm nay tất cả chỗ này là của ngươi, không phải vội.


Sau này ngươi có tiền, những món này ngược lại không có gì đặc biệt nữa.”
Vừa cầm một cái đùi gà nướng vàng óng, Cơm Trắng nhồm nhoàm, nuốt vội nói: “ Giang thúc cứ đùa! Nào ai nói trước được tương lai, biết đâu sau này ta vẫn nghèo khó, há chẳng phải bữa hôm nay là bữa ăn ngon nhất đời sao.”
Lê Lục Giang tức giận, trợn mắt: “ Không có tiền đồ! Cái gì mà nói trước tương lai.

Làm người phải có niềm tin vào bản thân chứ.

Thiên hạ rộng lớn chờ ngươi cưỡi mây đạp gió, mỹ vị thiên hạ còn đợi ngươi thưởng thức, chút thức ăn này tính là cái gì.”
Cơm Trắng ngẩn ngơ, ngầm cho là phải, xong không mất nhiều thời gian suy nghĩ, lại cắm cúi ăn, chỉ là lúc này tốc độ cũng từ từ một chút.

Lê Lục Giang dùng bữa rất từ tốn, phong thái tiêu sái tuyệt luân, tuy đang ăn nhưng vẫn toát lên vẻ nhẹ nhàng sang trọng.

Hắn nhìn Cơm Trắng ăn rất ngon mắt, cười nói: “ Chỉ ăn không thế này thì hơi nhạt nhẽo nhể! Làm bát rượu, như thế nào?”
“ Tùy Giang thúc! Nhưng ta chưa từng uống rượu, sợ không uống được nhiều.”- Cơm Trắng nhẹ nhàng đáp lời.
“ Cứ thử rồi biết! Mồi ngon rượu quý, bạn hữu vui mồm, ta cũng vui.

Đến, làm một chén Hồng Trần nhưỡng.”- Nói rồi Lê Lục Giang rót đầy một bát rượu đưa cho Cơm Trắng.
Cơm Trắng vội vã lau tay dính mỡ, tiếp bát rượu, cũng học đòi chạm chén cộc một tiếng với Lê Lục Giang.

Hắn thấy Lê Lục Giang không nhấp môi, uống ừng ực, cho là rượu dễ uống, nên cũng đánh bạo uống một hơi, chỉ là một lúc sau hối hận không thôi.

Rượu đắng lại nồng, khiến Cơm Trắng cảm giác cổ họng mình như muốn đốt cháy, khoang miệng cay nồng.
Lê Lục Giang cười ha hả: “ Ngươi ngược lại là can đảm, Hồng Trần nhưỡng nào có dễ uống vậy, ta là dùng quen rồi mới dám một hơi uống hết, ngươi vậy mà cũng làm theo.”
“ Tại...!tại thúc ngươi không nói...!”
Cơm Trắng vẫn còn khó chịu trong miệng, vội vã gắp rau nhạt nhai nhồm nhoàm để che đi vị cay nồng của rượu.

Ánh mắt trách cứ nhìn Lê Lục Giang.
“ Ta lại rót cho ngươi vị tiểu bằng hữu này chén nữa! Cứ uống từ từ thôi.”- Lê Lục Giang vừa nói vừa rót rượu cho Cơm Trắng, sau cùng hắn lại độc ẩm, tự thưởng thức rượu của mình, không đợi chạm chén với Cơm Trắng.
“ Ha ha, Hồng Trần như mộng, đắng cay ngọt bùi đủ cả, một chén rượu, một giấc mộng, người người chê đắng nhưng vẫn dùng, há chẳng phải là thiên hạ lời nói miệng đối lập với tình tâm can, ngại hồng trần nhưng lại trầm luân trong hồng trần.”
Thấy Lê Lục Giang tự giễu, Cơm Trắng rất tò mò, hắn gặng hỏi: “ Giang thúc có tâm sự?”
Lê Lục Giang ngẩng mặt, ánh mắt hướng lên trần lầu, lắc đầu nói: “ Không có gì đáng nói! Nói ngươi cũng không hiểu được.

Ngược lại thích kể chuyện, ngươi có thích nghe hay không?”
“Có, người cứ kể, ta lắng nghe.”- Cơm Trắng vừa ăn vừa nói.

“ Nuốt trôi đi rồi hẵng nói! Ngươi thích ta kể chuyện gì, chuyện giang hồ chứ?”
“ Ta luôn thắc mắc là, tại sao các vị long vương của Long Quốc lại nổi tiếng giang hồ Cửu Địa đến vậy, dẫu sao là Long Quốc và Cửu Địa là hai nơi khác biệt.”
Lê Lục Giang trầm ngâm một lúc, nhấp một ngụm tửu, nói: “ Ngươi biết những gì về Cửu Địa và Long Quốc, không, là cả cái Đông Thành này.”
Cơm Trắng lắc đầu, hắn thực tình cũng không biết cái gì nhiều về thế giới bên ngoài.

Thuở trước, hắn chỉ quanh quẩn trong thôn, tuy có được thầy đồ dạy chữ, song thầy đồ đó cũng không giảng thuật nhiều về thế giới bên ngoài.

Sau khi đến với Bắc Biên Thành, hắn cũng chỉ loanh quanh chăn ngựa, tuy hay cùng Tạ lão với nhưng mục phu nói chuyện, xong cũng chỉ là những câu chuyện lông gà vỏ tỏi, cũng không có gì to tát.
Lê Lục Giang lắc đầu: “ Ngươi biết đọc sách phải không? Tí nữa xuống kia đến hiệu sách mua mấy quyển sách về lịch sử và địa lý Đông Thành, đọc một quyển sách như đi vạn dặm đường, tuy có hạn chế song cũng giúp ngươi mở mang đầu óc.

Có bạc chứ?”
“ Có một ít, Tạ lão cho.”
“ Đây là 5 lạng bạc, với 5 quan tiền.

Cầm lấy một ít mà tiêu, cho ngươi nhiều ngươi cũng không giữ được.”- Lê Lục Giang vứt một túi vài về phía Cơm Trắng.
Cơm Trắng giật mình, nói đùa, chỗ bạc này còn nhiều hơn lương một năm làm việc của Tạ lão, Lê Lục Giang vậy mà nói chỗ này là một ít, quả là nhà giàu hào phóng.
“ Trở lại câu hỏi của ngươi! Cũng không có gì là bí sự, Long Quốc vốn khác biệt với phần còn lại của Đông Thành, không phức tạp như Cửu Địa, không phô trương như Thiên Quốc, cũng không huyền bí như Câu Quốc, Hải Quốc.

Võ lâm Long Quốc không quá thịnh thế, mọi người đều thích an phận thủ thường, vì vậy các cao thủ võ lâm tuy nhiều song chỉ xuất hiện khi có dịp quan trọng như chiến tranh nổ ra thôi.

Cửu Địa thì luôn duy trì tình trạng cát cứ phân tranh, nhược nhục cường thực, anh tài thành danh xuất hiện lớp lớp, không ẩn dật như hào kiệt Long Quốc.”
Cơm Trắng ngắt lơi: “ Nhưng ta toàn nghe thấy danh tiếng của Long Quốc.”
Lê Lục Giang cau mày: “ Hài tử! Đừng ngắt lời người lớn nói chuyện.

Ngươi chỉ nghe thấy danh tiếng Long Quốc bởi vì ngươi chỉ được kể đến vậy, muốn biết nhiều thì phải tự tìm hiểu.”
“ Thực ra từ khi dựng nước đến nay, Long Quốc mới phô trương đến vậy, cơ bản cũng không gọi gì là phô trương, chẳng qua Long Quốc đang bước vào thời kì thịnh thế, rất nhiều người tài từ bỏ ẩn dật xuất hiện, phò vua giúp nước.”
“ Mấy chục năm trước, Long Quốc cũng xuất hiện loạn thế, nhưng thời thế tạo anh hùng, chư vị nhân tài hào kiệt xuất hiện, cứu nguy phò đế, xây dựng lại đất nước.

Trong thế hệ anh tài đông đúc đó, nổi bật là mười hai người, sau này nhờ công đức vô lượng của mình, họ được Long Đế phong vương dù không phải là hoàng thân quốc thích, tôn thất nhà vua.

Họ được gọi là Thập Nhị Quốc Trụ, gồm Thất Tướng Long Vương và Ngũ Nhạc Long Vương.


Chắc Phạm trưởng binh với Tiểu Á cũng nhắc qua cho ngươi.”
Cơm Trắng gật gù, hắn từng được nghe kể qua về họ, nhưng mới chỉ biết Khúc Long Vương, Thiên Vũ Vương và Vũ Long Vương, những người khác hắn không biết.

Thấy vẻ mặt chờ đợi của Cơm Trắng, Lê Lục Giang lại tiếp tục.
“ Kì thực, sau khi Yến Chủ chết, Cửu Địa cũng loạn, song nhờ sự giúp sức của các vị long vương Long Quốc, Cửu Địa rốt cục cũng thoát được một kiếp, tránh khỏi sự nhòm ngó của Thiên Quốc.

Chính vì vậy, danh tiếng của Thập Nhị Quốc Trụ có phần át đi danh tiếng của hào kiệt Cửu Địa cùng thế hệ.

Hừm, à phòng ngươi không biết lại hỏi, Yến Chủ chính là Cửu Chủ gần nhất của Cửu Địa, đồng thời cũng là khai quốc tiên đế của Phi Thiên Ma Quốc, tên là Yến Thanh Phong.”
“ Điều đặc biệt là tất cả 12 vị long vương trên đều văn võ song toàn, đều là hạng người võ học cao thủ, người yếu nhất cũng có chiến lực hạng tuyệt thế.”
Cơm Trắng nghe đến đây, hơi thắc mắc, muốn ngắt lời nhưng lại thôi.

Lê Lục Giang hiểu ý, mới nói: “ Có gì muốn nói, nói đi.”
Cơm Trắng bèn hỏi: “ Chiến lực cũng phân cấp bậc sao? Giang thúc đang ở cấp độ nào.”
Lê Lục Giang ôn tồn giảng giải: “ Chiến lực đương nhiên chia cấp độ, yếu nhất là nhập môn, sau đến tam lưu, nhị lưu, nhất lưu, tuyệt thế, vô địch.

Ta chưa thấy chiến lực của ngươi, nhưng ta đoán chắc ngươi cũng thuộc hạng nhập môn, so với vài thường nhân chỉ dùng man lực thì ngươi mạnh hơn không ít.”
“ Còn ta, không phải kiểu ngạo chứ ta nghĩ ta cũng phải hạng cực hạn trong nhất lưu, tiếp cận tuyệt thế cao thủ.

hahaha.”
Cơm Trắng bĩu môi, không quen nhìn vẻ mặt đắc ý của Lê Lục Giang, nói: “ Chỉ là nhất lưu cao thủ mà thôi, cũng không phải hạng người vô địch, có cái gì tốt khoe.”
Khuôn mặt tuấn tú của Lê Lục Giang nhăn nhúm, đen lại, mắng: “ Hỗn trướng! Ngươi cho rằng hạng người vô địch là rau cải trắng bày bán ngoài chợ chắc.

Hừ, có khi một trăm năm số lượng cao thủ hạng vô địch chưa chắc có được một cái, ngươi nghĩ ngược lại là hay, đến hạng tuyệt thế cũng là hàng hiếm của hiếm.

Nhất lưu cao thủ đã đủ hô phong hoán vũ rồi.”
“ Nói lại cũng phải nói, thời kỳ võ học đỉnh phong nhất có lẽ là 200 năm trước, thời kì Mạc Chủ, Cửu Chủ Mạc Kiến Thành, lúc đó đúng là hạng người vô địch nhiều lắm.

Thế nhưng vẫn là đá mài đao của Mạc Chủ.

Thiên cổ đệ nhất cao thủ phải khác.

Ha ha.”
“ Thời đại của chúng ta cũng là cực kỳ may mắn, cao thủ hạng vô địch tuy không nhiều bằng thời Mạc Chủ, nhưng là cũng nhiều, chỉ tính riêng ở Long Quốc Thập Nhị Quốc Trụ, 12 người thì có đến 7 người từng là hạng người vô địch, 5 vị còn lại cũng là hạng tuyệt thế, chiến lực đạt đến cấp độ đăng phong tạo cực, tiệm cận vô địch.

Đấy là chưa kể là các cao thủ ẩn dật khác.


Ha ha.

Là người Long Quốc ta cũng tự hào.”
Nói đến đây, Lê Lục Giang cười lớn, các bàn bên cạnh có người cười nhạt gật đầu đồng ý, có người thấy vẻ mặt ngạo nghễ của hắn cũng là không vừa mắt, nhưng lời Lê Lục Giang không có khoa trương, thực tế đúng là như vậy.
Lê Lục Giang lại nói tiếp: “ Thiên Quốc, Hải Quốc cũng có cao thủ vô địch, Câu Quốc thì luôn thần bí, ta cũng không biết nhiều.”
“ Cửu Địa thì cũng có, song có vẻ thời đại này họ đều bị danh tiếng của Thập Nhị Quốc Trụ át mất danh tiếng, dẫu sao Long Quốc thời kì này cũng là hỗ trợ Cửu Địa rất nhiều.”
“ Các danh môn đại phái Cửu Địa kiểu gì cũng có cao thủ vô địch.

Như Nam Long thế gia, Trúc Lâm Bang, Đào Hoa Sơn, Bát Quái Sơn, Vô Thừa Tự,...!nói chung là có nhưng tên tuổi phần đa ta cũng không rõ lắm.

Dẫu gọi là nhiều so với các thời đại trước song cũng là hàng long phượng trong giang hồ, là thần long kiến thủ bất kiến vỹ.”
“Những người khác ta không quan tâm nhưng ta ấn tượng nhất với lão tiền bối Nhuận Hoành Thổ của Thái Bình Sơn.

Cả đời cuồng chiến, ân oán phân minh, bênh vực kẻ yếu, không sợ cha con thằng nào, biết là cửa tử vẫn tiến đến.

Hahaha, nam nhân một đời phải như thế.”
Nghe được Lê Lục Giang nói vậy, Cơm Trắng cũng là ghi tạc trong lòng, ấn tượng mạnh với vị lão tiền bối họ Nhuận lạ hoắc kia.

Lê Lục Giang là người thích kể chuyện, hắn kể rất nhiều mà không thấy mỏi, không quản tuổi tác của đối phương ra sao, chỉ cần nguyện ý ngồi nghe hắn kể chuyện là được.

Thái độ chăm chú của Cơm Trắng khiến hắn rất hài lòng.
“ Nhưng Giang thúc! Cảnh giới vô địch chả nhẽ là cả đời vô địch, thế thì chỉ có một người thôi chứ.

Ai cũng vô địch thì còn gọi gì là vô địch.” – Cơm Trắng lại hỏi vặn.
“ Kì thực cảnh giới gì đó chỉ là người đời đặt tên cho thôi.

Nói là vô địch kì thực ở thời điểm nào đó, ví dụ một cao thủ ở thời kì đỉnh phong xung mãn nhất đánh đông dẹp tây không có đối thủ thì cũng được coi là vô địch.

Cái này chỉ mang tính ước lệ vì trong cùng một thời điểm có rất nhiều người được tụng xưng vô địch nhưng họ cũng không giao thủ trực tiếp với nhau, khó nói ai mạnh ai yếu, khó xác định được ai chân chính vô địch.”- Lê Lục Giang kiên nhẫn giảng giải.
“ Huống hồ, thời kỳ đỉnh phong rồi cũng qua đi.

Người, tất cả chung quy cũng sẽ già, không ai mạnh mãi được, lúc này họ chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm chiến đấu, nội công tích lũy cũng như hiểu biết ảo diệu về võ kỹ, công pháp của bản thân cũng như đối thủ thì mới duy trì được chiến lực của mình.”
“ Thế nên là ngươi cũng không cần để ý cái tên gọi làm gì.

Cảnh giới gì đó, cũng chỉ là hư danh thôi, chân chính sức mạnh và ý chí của bản thân mới là chính đạo.

Ta tuy thích danh vọng, nhưng cũng biết bản thân mình ở chỗ nào.”- Lê Lục Giang nói câu cuối cùng, ánh mắt trầm ngâm, tay đưa chén rượu uống một hơi hết sạch sẽ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.