Sau hơn một canh giờ di chuyển, cuối cùng đại quân Long Quốc cũng đi đến được nơi đóng quân.
Nơi dựng trại là một vùng đất khô ráo nằm trên một sườn đồi lớn ngay cạnh đồng Đón Gió.
Quân lính và dân phu nhanh chóng dỡ đồ đạc, lều vải để dựng chỗ trú chân, dẫu sao cũng nên ổn định chỗ sinh hoạt trước khi đánh trận.
Cơm Trắng sau khi sắp xếp lại đồ đạc mang theo mình, bèn giúp đỡ Tạ lão dựng một cái lều nhỏ gần chuồng ngựa để tiện chăm sóc chiến mã.
Mọi người đều bận rộn, bầu không khí khẩn trương kéo dài đến gần nửa ngày.
Đến tối muộn, mọi việc mới cơ bản được hoàn thành, tất cả đều mệt bở hơi tai.
Cơm Trắng vốn lúc đầu muốn nhanh chóng xong việc để tranh thủ luyện quyền, nhưng đến khi mọi việc hoàn thành hắn cảm thấy trong thân thể không còn dư chút lực lượng nào cả, đành phải bất đắc dĩ ngồi nghỉ.
Đang ngồi cho Tiểu Ô ăn ít quả dại, Cơm Trắng bất giác nhận ra có người đang đến gần hắn.
Khuôn mặt Cơm Trắng trở nên tươi tỉnh khi biết người đến là Tiểu Á.
Kể từ hôm còn ở mục trường, Cơm Trắng chưa gặp lại Tiểu Á thêm lần nào, đến khi lên đường hành quân, hắn cũng không thấy bóng dáng của nữ binh nên cho là nàng đã được điều đi nơi khác.
Giờ khắc này, Cơm Trắng vui mừng khôn xiết, vì hắn biết những ngày sau hắn vẫn sẽ được gặp lại Phạm Tuyệt và Tiểu Á, những người bằng hữu hắn tưởng sẽ phải rời xa.
Là con trẻ, hắn không nguyện ý rời xa những người thân thương của mình đấy.
“ Mấy hôm không gặp, việc hành quân của nhóc thế nào?”- Tiểu Á cười ôn nhu.
“ Cũng bình thường ạ! Cũng chút mệt.” – Cơm Trắng trả lời, mặt tươi như hoa.
“ Dù sao cũng là lần đầu nhóc hành quân xa, không có gì lạ cả.
Cố gắng rèn luyện rồi sẽ quen dần.”- Tiểu Á hiểu ý động viên.
“ Ngươi biết Phạm Tuyệt được thăng chức tướng quân hay chưa.
Hắn vừa chạy ra chỗ ta khoe mẽ, thật chướng mắt.”- Tiểu Á thay đổi thái độ, có chút hậm hực nói.
“ Hì! Đương nhiên là em có biết! Phạm tướng quân chủ động chạy đi khoe mà.”- Cờm Trắng cười khì khì.
Tiểu Á chẳng cao hứng cho lắm, bĩu môi cười lạnh: “ Có cái gì ghê gớm! Ta và hắn có cái gì liên quan chớ? Có cái gì tốt mà đắc ý khoe khoang?”
“ Hẳn là chị Tiểu Á cũng thích Phạm tướng quân nhưng không nói đúng không? Cơm Trắng hiểu mà, cả hai người chính là ngại không dám nói với đối phương.
Chị Tiểu Á là làm kiêu, Phạm tướng quân thì là ngại ngùng xấu hổ không dám ngỏ lời a.”- Cơm Trắng chủ động trêu chọc.
Tiểu Á nghe nói vậy, hai má đỏ ửng vì xấu hổ, giả vờ giận dỗi: “ Không nói chuyện với ngươi nữa.
Đi ngủ đi.”
Nói rồi nữ binh lập tức rời đi, không dám ngoảnh lại vì sợ Cơm Trắng nhìn thấy sẽ cười chê nàng.
Cơm Trắng còn hơi sửng sốt khi thấy thái độ của Tiểu Á, chưa định thần lại, còn ngơ ngác chưa hiểu gì.
“ Tâm thiếu nữ như hồ nước trong, nào có chịu nổi người khác làm vẩn đục.
Ngươi lỡ ném đá vào mặt nước trong veo đó sẽ khiến mặt nước nổi gợn sóng, khuấy lên bùn bẩn.
Lần sau đừng nên nói tuột ra như thế, dễ làm mất lòng nữ nhi lắm.”- Tạ lão đã đến bên cạnh Cơm Trắng từ lúc nào, ôn tồn dạy bảo.
Cơm Trắng định thần lại, nghe được Tạ lão khuyên răn, thầm khắc sâu trong lòng, tự nhủ lần sau không nên bỡn cợt như vậy.
Tiểu hài tử cũng không muốn giống như vị Lê Lục Giang kia, chẳng kiêng nể gì đắc tội người khác…
…
Trong doanh trướng, Nguyễn Khắc Thỉnh đang tiếp đón một nam tử mặc áo đen với thái độ cẩn thận.
Vị nam tử mặc áo đen kia cao trên dưới sáu thước, thân hình cân đối, da dẻ hồng hào khỏe mạnh.
Khuôn mặt y anh tuấn, ngũ quan cân đối, mắt phượng mày rồng, sống mũi thần long, môi đỏ như son, khiến cho người đối diện cảm giác như hắn là một thiên hạ bảo vật, vừa đẹp đẽ vừa mạnh mẽ, người gặp người thích, kẻ gặp kẻ mê.
Chỉ là khác biệt hoàn toàn với nhân diện khôi ngô tuấn tú của mình, người này ánh mắt lăng lệ, sắc lẹm như dao, toàn thân toát lên một cỗ sát khí kinh người, khiến người ở cạnh bên cảm thấy lạnh lẽo nơi sống lưng, tựa như cảm giác đứng bên cạnh mình là một vị tử thần, bất cứ lúc nào cũng có thể dễ dàng đem mạng mình cầm xuống.
Lúc này, cho dù là Nguyễn Khắc Thỉnh thân chinh xa trường, trải qua gió tanh mưa máu đã mấy chục năm nhưng đứng trước mặt người áo đen cũng không khỏi toát mồ hôi, nhịp tim đập mạnh, hơi thở có hơi chút gấp gáp, chỉ biết thầm than rằng sát ý người này thật đáng sợ.
Nguyễn Khắc Thỉnh biết thiên hạ hôm nay có thể có sát khí mạnh cỡ này cũng chỉ có người áo đen trước mặt này.
Người áo đen thần bí này chính là thống lĩnh đại quân tây bắc đồng thời cũng là thống lĩnh Dạ Long Vệ, đệ tử thân truyền của Khúc Long Vương, ‘Sát Thần’ Lý Văn Tuấn.
“ Lần này hành động phải cực kỳ bí mật, vì vậy trước khi bày binh, ta muốn thông tin này tạm thời không tiết lộ với mấy vị tướng quân phẩm cấp phía dưới.
Đương nhiên là binh tướng Diệp Gia cũng không cần phải biết, lần giao tranh này, lời ta và Nguyễn tướng quân nói mới tính, những kẻ khác không cần thừa thãi lời rồi.”- Lý Văn Tuấn lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo, bất cận nhân tình.
Nguyễn Khắc Thỉnh trong lòng kỳ thật có đôi chút thắc mắc, hắn cho là dù sao đại quân cũng ở tại lãnh thổ Diệp Gia, cũng nên chia sẻ chút tin tức để họ không bất ngờ.
Tuy đắn đo là vậy, nhưng lúc này nghe được lời của Lý Văn Tuấn, hắn cũng rõ là mọi sự bên Diệp Gia đã được nam tử áo đen cân nhắc qua, việc này đã không cần hắn dụng tâm lo lắng.
“ Không biết kế hoạch cụ thể của Lý thống lĩnh ra sao?”- Nguyễn Khắc Thỉnh lộ vẻ mong chờ.
Hắn cũng cảm giác thật lạ, từ khi nào bản thân lại có vẻ chờ mong ý kiến của người khác như vậy.
Lý Văn Tuấn phong khinh vân đạm, nói: “ Nguyễn tướng quân để ý tại sa bàn, từ Hổ Huyệt Lĩnh muốn tiến về Chấn Môn Thành tuy nói là có rất nhiều đường, nhưng chủ yếu là đường nhỏ khó đi, khó có thể cho số lượng lợn quân lính đi qua mà không lộ dấu vết.
Nếu ta là Tô Hiểu Pha ta cũng sẽ không ngu tách quân thành từng toàn nhỏ đi những đường đó.”
“ Thế nhưng là, tại chỗ bắc Thiên Phiến Phong có một sơn cốc đủ rộng để đại quân có thể đi qua, chỉ là nơi này địa hỉnh phức tạp phù hợp cho mai phục, Tô Hiểu Pha chắc chắn sẽ phải cân nhắc kĩ có nên đi con đường này hay không.”
“ Còn nữa, gần địa phận Diệp Gia ngược lại có sông Lão Hổ, mùa xuân nước không quá sâu, bờ phía bắc sông lại bằng phẳng quang đãng, thuận lợi chuyển quân, lại khó bị mai phục, Tô Hiểu Pha tất nhiên sẽ cân nhắc.”
“ Nếu là Nguyễn tướng quân, ngươi sẽ chọn con đường nào?”- Nói đến đây, Lý Văn Tuấn quay sang hỏi Nguyễn Khắc Thỉnh.
Nguyễn Khắc Thỉnh đưa tay lên xoa râu cằm, lộ vẻ trầm ngâm suy nghĩ.
Một lúc sau, Nguyễn Khắc Thỉnh mới nhàn nhạt nói: “ Cả hai nơi đều có rủi ro cao.
Thiên Phiến Phong tuy nói cách xa địa phận Diệp Gia, việc di chuyển của quân ta tất nhiên sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Thế nhưng là Tô Hiểu Pha cũng sẽ cân nhắc đến địa hình hai bên cực kỳ bất lợi nếu bị quân ta thành công tiếp cận, đặt mai phục.”
“ Còn ở sông Lão Hổ, tuy nói địa hình thuận lợi hơn cho quân sĩ Thiên Quốc chuyển quân, nhưng Tô Hiểu Pha biết chắc chắn sẽ phải giao tranh trực diện với chúng ta ở chỗ này.
Hắn biết hắn sẽ phải đối mặt với chủ lực của liên quân Diệp Gia và Long Quốc ở bờ phía nam sông, trên đường đi chắc chắn sẽ tổn thất lớn.
Đến lúc đó chỉ sợ chưa kịp đến được Chấn Môn Thành thì Thiên Quốc đã đại thương.”
“ Ở vào vị trí của ta! Ta thấy cả hai con đường này đều là đường chết, chỉ là đường nào chết ít đường nào chết nhiều mà thôi.
Nếu để mà chọn, ta sẽ chọn Thiên Phiến Phong, vì dù sao nơi đó cũng cách xa chúng ta, việc di chuyển tiếp cận khu vực đó cũng khó cực kỳ do địa hình hiểm trở.
Cân nhắc kỹ cái đó, Tô Hiểu Pha chắc chắn cũng sẽ tính toán đến việc hành quân bị mai phục nhưng tỉ lệ thương vong so với sông Lão Hổ sẽ ít hơn rất nhiều.
Hơn nữa, lợi thế của hắn là đại quân Thiên Quốc ở gần Thiên Phiến Phong.’’
Nguyễn Khắc Thỉnh nói một hồi, tất cả đều rất hợp lý, không có nửa điểm thừa thãi.
Lý Văn Tuấn khá hài lòng với những phân tích của người đồng ngũ này, rõ ràng kinh nghiệm tác chiến của y không phải dạng vừa.
" Nguyễn tướng quân phân tích rất chuẩn, nhưng ngươi có để ý đến khoảng trống giữa Thiên Phiến Phong và sông Lão Hổ không?" – Lý Văn Tuấn lời nói đầy ẩn ý.
Nguyễn Khắc Thỉnh giật mình, hắn chưa để ý đến khoảng trống giữa hai khu vực này.
Lý do rất đơn giản là vì vùng đất giữa Thiên Phiến Phong và sông Lão Hổ là một vùng đồi núi trùng điệp, rừng rậm um tùm, thường dân ở khu vực này lác đác không có mấy, đường đi lại cực kỳ khó di chuyển.
Với những khó khăn trên, Nguyễn Khắc Thỉnh không tin là đại quân người ngựa cồng kềnh của Thiên Quốc sẽ đi qua nơi đây.
Nghĩ đến vậy, Nguyễn Khắc Thỉnh lên tiếng: " Lý thống lĩnh cho là Tô Hiểu Pha sẽ cho quân đi qua khu vực này? Ta không cho là vậy."
Lý Văn Tuấn lúc này mới cười nhạt: " Ý ta không phải vậy! Mà là nếu như Thiên Quốc cùng chia quân hai đường thì sao? Một cánh quân đi sông Lão Hổ, một cánh đi Thiên Phiến Phong."
Nguyễn Khắc Thỉnh như bừng tỉnh đại ngộ, giống như nhận ra điều gì đó, hai tay vỗ " bốp", ánh mắt sáng ngời, thốt lên: " Diệu! Quá diệu! Lý thống lĩnh có thể nhìn ra ý nghĩ bực này, Thỉnh ta cam bái hạ phong.
Quả không hổ là đệ tử đắc ý của Khúc Long Vương."
" Ta hiểu ý của thống lĩnh! Có phải ngươi cho rằng cánh quân ở sông Lão Hổ của Thiên Quốc trên danh nghĩa là hành quân, nhưng thực tế đóng vai trò làm khiên chắn, phong tỏa đường đi từ sông Lão Hổ đến Thiên Phiến Phong, đồng thời cũng bảo vệ cho cánh quân Thiên Phiến Phong này.
Đến lúc đó một lượng lớn binh lương khí giới đi Thiên Phiến Phong ngược lại sẽ giảm đi rất nhiều nguy cơ bị đánh úp."
Lý Văn Tuấn mặt không biểu tình, cũng không vì Nguyễn Khắc Thỉnh nhận ra ý đồ của mình mà cao hứng, nhàn nhạt nói: " Đúng vậy! Tô Hiểu Pha cũng sẽ cân nhắc đến vùng sơn lâm giữa hai khu vực, sẽ cho rằng chúng ta không thể điều động lớn binh lính đóng quân ở khu vực này nên sẽ không lo lắng nhiều, mà kể cả có lo lắng, y cũng sẽ dễ dàng lấy cánh quân ở Thiên Phiến Phong và sông Lão Hổ trên đánh xuống dưới đánh lên dễ dàng đè ép chúng ta.
Hắn có thể tự tin làm được là bởi vì hắn biết vùng đất giữa hai khu vực này không thể đóng được quá nhiều quân binh của ta."
Nguyễn Khắc Thỉnh trong lòng bội phục Lý Văn Tuấn không thôi, tuy nói hiện tại tất cả lời hai người nói chỉ là phỏng đoán, thế nhưng nhìn nhận vào thế cuộc thì đại quân Thiên Quốc hơn tám thành sẽ hành động như vậy.
Lúc này Nguyễn Khắc Thỉnh cũng đã hiểu vì sao Lý Văn Tuấn tuổi chưa tới đầu bốn nhưng lại có thể làm thống lĩnh Dạ Long Vệ, đội quân thiện chiến nhất Long Quốc.
Mặc dù là đồng ngũ, cùng xuất thân Long Quốc nhưng đây mới là lần đầu tiên Nguyễn Khắc Thỉnh hợp tác cầm quân cùng Lý Văn Tuấn, lúc đầu y có chút không phục, thế nhưng là lúc này hắn đã không còn chút nghi ngờ nào về năng lực của vị thống lĩnh kia.
Vị phó thống lĩnh chỉ biết cảm khái thiên hạ truyền thuyết trước giờ quả là không ngoa, không có lửa làm sao có khói.
" Chuyện này… hẳn là Lý thống lĩnh đã có kế hoạch?"- Nguyễn Khắc Thỉnh dè dặt nói.
" Đúng vậy! Việc này cần Nguyễn tướng quân phối hợp chặt chẽ."- Lý Văn Tuấn gật đầu, ánh mắt đầy thâm ý.
Nguyễn Khắc Thỉnh cũng là hiểu ý, lập tức nói: " Lý thống lĩnh cứ nói, Thỉnh xin rửa tai lắng nghe."
Lý Văn Tuấn mỉm cười nhẹ hài lòng, sau đó liền nhỏ giọng trao đổi điều gì đó…
…….
Thời tiết biến đổi, sáng sớm tại đồng Đón Gió, sương mù dày đặc, bầu trời một mảnh xám xịt, u ám như muốn sụp đổ.
Binh lính đều thầm chửi trong lòng, thời tiết nồm ẩm như vậy khiến cho họ cảm thấy rất khó chịu trong người, muỗi và côn trùng chắc chắn sẽ không tha cho họ.
Cơm Trắng vừa dậy, vươn vai ngáp dài vì vẫn còn ngái ngủ.
Tiểu Ô đi kiếm mồi từ sớm, không có theo cạnh hắn lúc này.
Đang tiếc rẻ giấc ngủ, Cơm Trắng nhìn thấy Tạ lão đứng ở đầu bãi đất trống của doanh trại, đang nhìn xa xăm về phía bầu trời.
Không chần chừ, tiểu hài tử tiến đến vị quản sự của mình.
" Thời tiết thay đổi thất thường thật! Mới hôm qua trời quang mây tạnh, vậy mà giờ đã xám xịt ẩm ướt."- Tiểu hài tử cảm thán.
Tạ lão không trả lời, lão nhân dậy từ rất sớm, nhìn về phía bầu trời bị nhuộm bởi một màu xám xịt trước mặt, ánh mắt ngưng trọng lo lắng.
Trong lòng lão nhân lúc này sinh ra một cỗ cảm giác bất an khó hiểu.
" Tạ lão đang suy nghĩ gì vậy!"- Cơm Trắng ánh mắt tò mò nhìn về phía Tạ lão.
" Không có gì! Già rồi lẩn thẩn mà thôi, không cần để ý."
Dứt lời, Tạ lão rời đi.
Cơm Trắng tâm tư đơn giản, cũng không để ý gì nhiều liền chạy đi làm việc, hôm nay công việc có chút nhiều, hắn nghĩ mình nên tranh thủ một chút để có thời gian luyện quyền..