Lão giả mặc tử bào đem ánh mắt hời hợt nhìn về phía đám người trước mặt, thái độ hờ hững lạnh nhạt.
Chỉ sau khi tất cả đã ổn định, lão mới lên tiếng:
"Lão phu họ Diêu, tên tự Tung, may mắn được hưởng hồng ân của gia chủ trở thành quản sự của tòa phủ đệ này.
Hôm nay Lý phủ tuyển người làm công, lão phu tự nhiên sẽ đích thân đến xem xét.
Các ngươi đã vượt qua vong sơ tuyển, nhưng cũng chớ có mừng vội, chỉ khi ta gật đầu ưng thuận, các ngươi mới chính thức là gia nhân trong phủ, hưởng đặc quyền mà những kẻ đầu đường xó chợ không bao giờ có."
Khẩu hình lão nhân họ Diêu nhìn nom rất đơn giản nhàn nhã, nhưng âm thanh phát ra lại đanh thép, vang vọng khắp hoa viên.
Người trong nghề liền biết lão quản gia này rõ ràng là một vị cao thủ ẩn mình.
Trần Bạch Hoàng ngước mắt nhìn lão giả trước mặt, thấy được khí độ không giận mà uy của lão, càng là nể phục.
Đúng là gừng càng già càng cay, đơn thuần một vị lão quản gia cũng có uy thế như vậy, chẳng biết vị gia chủ của Lý phủ này gia sản hay tài đức cỡ nào mà có thể mời được y làm quản sự trong nhà.
Những người đến xin làm công lúc này có lúc lo lắng, không biết vị Diêu lão đầu này sẽ tuyển chọn người như thế nào, Trần Bạch Hoàng cũng không khỏi ngoại lệ.
Thiếu niên đang chột dạ, không biết vị nam tử thần bí kia có thật là giúp đỡ mình hay chỉ là hí lộng chơi đùa.
Mà dù y thật lòng giúp đỡ, thiếu niên vẫn không hết lo lắng, vì hắn cũng không biết lão quản gia ở đây có nhận ra mình hay không.
Đúng lúc này, Trần Bạch Hoàng nhìn thấy Lỗ Đại Tử tiến lại gần Diêu lão đầu, thầm thì nói nhỏ điều gì đó.
Một thoáng sau, chỉ thấy lão quản gia nhìn về phía Trần Bạch Hoàng với ánh mắt kỳ lạ, sau đó lão giơ tay ra hiệu cho Lỗ Đại Tử lui ra, cũng chẳng nói chẳng rằng gì.
Dường như Lỗ Đại Tử đã đạt được sự đảm bảo nào đó nên khuôn mặt hắn hiện rõ vẻ đắc ý, sau đó lại hướng ánh mắt thâm trầm nhìn về phía thiếu niên họ Trần.
Trần Bạch Hoàng đương nhiên quan sát hết thảy, cũng không có ý tránh đi ánh mắt của Lỗ Đại Tử.
Thiếu niên vẻ ngoài tỏ ra thờ ở lãnh nhạt, song trong lòng cũng tự an ủi bản thân: "Mọi chuyện đến đâu thì đến vậy."
Rõ ràng thiếu niên không đặt quá nhiều niềm tin về phía vị quản gia trước mặt.
Lúc này, có kẻ có vẻ đã hết kiên nhân, vội lên tiếng: "Thưa Diêu quản gia, không biết lão nhân gia tuyển gia nhân bằng biện pháp nào."
Diêu lão đầu chỉ hơi nhếch miệng cười, từ tốn nói: "Không cần vội, trước sau các ngươi sẽ rõ."
Nói đến đây, cước bộ của Diêu Tung đột nhiên dừng lại bên cạnh Trần Bạch Hoàng, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía thiếu niên.
Trần Bạch Hoàng đương nhiên biết lão nhân đang nhìn về phía mình.
Thiếu niên không hề e dè, nhìn về phía lão nhân, ánh mắt không có chút gợn sóng, mặt mày duy trì trạng thái tự nhiên nhất có thể, hơi mỉm cười cất tiếng: "Diêu quản gia."
Diêu lão đầu mỉm cười gật đầu, chỉ là nụ cười rất nhanh liền biến mất, khiến cho những kẻ đàng xa khó mà phát hiện.
Thời khắc này, huynh đệ họ Lỗ bày ra nét mặt vô cùng hả hê, mặc dù khoảng cách xa xa không thể nhìn rõ biểu tình của lão Diêu, song hai gã thiếu niên cũng tự lờ mờ suy đoán rằng Diêu lão đang giúp đỡ chúng xả giận.
Lỗ Đại Tử cực kỳ đắc ý, hắn là chân chạy rất đắc lực của Diêu lão, vì thế cho rằng chút chuyện nhỏ này Diêu lão chắc chắn sẽ nhẹ nhàng tiện tay giúp đỡ.
Là huynh trưởng trong nhà, Lỗ đại tử đương nhiên sẽ bao che khuyết điểm cho đệ đệ của mình.
Lúc này, thiếu niên họ Lỗ thậm chí còn tính đến bước tiếp theo hòng trả thù Trần Bạch Hoàng.
Chỉ là, sự việc bỗng nhiên có chút không đúng.
Lỗ Nhị Tử giật giật tay áo đại ca của mình, nói nhỏ: "Đại ca! Diêu lão là đang làm gì vây? Huynh có thấy thái độ của lão nhân gia không?"
Nghe đệ đệ nhắc nhở, Lỗ Đại Tử bất giác tỉnh lại, ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Diêu lão, chỉ thấy Diêu lão nhẹ nhàng kéo Trần Bạch Hoàng ra khỏi hàng, sau đó nói nhỏ nhẹ gì đó, rồi lại ném cho thiếu niên họ Trần một cái lệnh bài gỗ, sau đó khoát tay ý bảo thiếu niên kia rời đi.
Điều khiến Lỗ Đại Tử ngoài ý muốn chính là lai lịch của lệnh bài kia.
Lệnh bài bằng gỗ đó chỉ có gia nhân trong phủ mới được giữ bên mình, bản thân Lỗ Đại Tử hắn cũng có một cái khắc tên của y.
Mà thực tế trước mặt, việc Trần Bạch Hoàng được lão Diêu đích thân đưa cho một miếng lệnh bài như vậy, rõ ràng thiếu niên nghiễm nhiên trở thành người trong Lý phủ, cùng là gia nhân như họ Lỗ hắn.
"Điều này...!sao có thể.
Diêu lão sao có thể đặc cách tuyển chọn hắn kia chứ?"
Lỗ Nhị Tử ở cạnh bên cũng tỏ ra vô cùng khó chịu, giọng hằn học, nói: "Tiểu tử đó chẳng những không bị gây khó dễ, lại còn chẳng cần phải trải qua khảo nghiệm, được tuyển thẳng.
Đại ca, cái này không khỏi quá bất thường đi.
Chả nhẽ tiểu tử kia là họ hàng của Diêu lão?"
Lỗ Đại Tử lắc đầu, nói: "Diêu lão một thân cô quạnh, chưa từng nghe nói lão có họ hàng con cháu."
Lỗ Nhị Tử nhíu mày, không cho là phải, hậm hực nói: "Hừ! Ai biết đấy là đâu.
Nhỡ lão đi chơi lầu xanh có con rơi con rớt thì sao?"
Lỗ Đại Tử tâm tình vốn cực kỳ không tốt, nghe thấy đệ đệ mình nói như vậy sắc mặt càng thêm đen, gằn giọng nói: "Câm miệng.
Ngươi nếu như không muốn sống ta mặc ngươi, nhưng đừng có lôi ta vào.
Diêu lão không phải kẻ mà ta và người có thể buông lời đàm tiếu."
"Nhưng...!nhưng còn tiểu tử đáng chết kia..." - Lỗ Nhị Tử không cam lòng.
Nhẹ nhàng đặt tay lên vai thân đệ đệ, Lỗ Đại Tử ánh mắt âm trầm, nhỏ giọng nói: "Không cần lo lắng.
Chuyện này khổng phải tốt quá hay sao, hắn còn ở gần chúng ta, chúng ta đương nhiên sẽ có cơ hội trả thù."
Nghe được lời trấn an này, Lỗ Nhị Tử tuy còn khó chịu, song cũng cố gắng thở ra một hơi.
Hắn hi vọng tương lai có thể trả cho Trần Bạch Hoàng đủ số thiệt thòi mà hắn nhận được hôm nay.
------
Trần Bạch Hoàng được một người gia nhân dẫn ra sau nhà.
Ngươi gia nhân này là một nam tử tuổi trạc ngũ tuần, có nét mặt kham khổ đen sạm, dáng vóc vừa thấp vừa gầy, lưng có vẻ hơi còng xuống.
Y tự xưng tên là Trương Tam.
Đi đến một khoảng sân rộng lớn đang phơi toàn loại thổ cẩm sặc sỡ bắt mắt.
Đến đầu sân, người gia nhân nói với thiếu niên:
"Lần này thực tế gia chủ chỉ tuyển người làm công, nuôi ăn bữa trưa, bữa tối và nơi ở đều phải tự túc.
Nhưng Diêu quản gia đặc biệt dặn dò rằng ngươi là trường hợp ngoại lệ.
Ngoài việc được nuôi bữa ăn trưa, ban đêm ngươi có thể ở lại trong phủ nghỉ ngơi, chỉ là bữa tối thì cũng phải tự túc."
Nói đến đây, Trương Tam đem ánh mắt nhút nhát của kẻ ở quanh năm trong nhà, cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở: "Ta không biết ngươi có lai lịch gì, một khi đã vào đây làm việc thì nên thành thật an phận một chút, chớ có gây rắc rối.
Chuyện không liên quan đến mình chớ có hóng hớt kẻo rước họa vào thân."
Trần Bạch Hoàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Trương Tam cũng không lề mề, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, nói một tràng dài giảng giải sơ qua công việc mà thiếu niên phải làm.
Theo lời họ Trương nói thì những công việc đó không quá phức tạp, nhưng phải dùng nhiều sức, thậm chí có chút nặng nhọc.
Thế nhưng, Trần Bạch Hoàng tin tưởng những công việc đó không thể làm khó được hắn…
Vốn đang mải mê nghe Trương Tam nói, thiếu niên họ Trần bất giác nhận ra có người đang ngó nhìn mình.
Thiếu niên quay đầu nhìn lại, thấy Đàm Thu Giang đang mỉm cười nhìn hắn.
Đàm Thu Giang tóc búi thấp, hai bên tóc mai phất phơ trong gió chiều, ánh mắt trong veo như nước mùa thu, khiến người xao xuyến khôn nguôi.
Tay áo thiếu nữ xắn gần đến khuỷu tay, hai bàn tay nhỏ nhắn đang cố gắng cầm một sấp lụa đã vắt kiệt nước, chuẩn bị đem phơi.
Trần Bạch Hoàng bất giác thất thần một khắc, hai người đang đứng cách nhau một khoảng sân khá rộng, tầm mắt thi thoảng bị những tấm lụa đầy màu sắc bị gió đẩy đưa che khuất, vậy mà trong lòng thiếu niên có chút bối rối khó tả, tựa như họ Trần cùng tiểu cô nương đàng kia đang ở rất gần nhau vậy.
Trương Tam tự nhiên có thể thấy được biểu tình của Trần Bạch Hoàng, hắng giọng, nói:
"Ngươi cùng Thu Giang quen nhau sao?"
Trần Bạch Hoàng giật mình, vội đáp: "Vâng."
Trương Tam nhìn về hướng thiếu nữ đang bân rộn đàng xa, lắc đầu, nói: "Thu Giang là một cô bé ngoan, mà khổ quá."
"Mọi thứ xong rồi.
Ngày mai ngươi có thể đến làm, nhớ là đừng để mất lệnh bài gỗ kia."
Nói rồi họ Trương rời đi, để lại Trần Bạch Hoàng một mình.
Trần Bạch Hoàng cũng không biết nên làm gì tiếp theo.
Thiếu niên có ý định quay đầu đi đâu đó, sau đó tôi quay lại đẩy nghỉ ngơi, dù sao hắn cũng chưa có chốn ở.
Lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
"Trần đại ca nhanh như vậy đã qua vòng tuyển thứ hai rồi sao? Ta còn chưa thấy những người khác đâu."
Trần Bạch Hoàng đương nhiên biết giọng nói này của ai, vội xoay người lại.
Đàm Thu Giang đang bê chậu gỗ đầy lụa mỏng đứng cách hắn mấy bước chân, nàng nhẹ nhàng đặt chậu xuống, sau đó vui miệng hỏi:
"Huynh muốn giúp ta chứ?"
Trần Bạch Hoàng hơi nhếch miệng gật đầu, ra vẻ đang cười.
Kỳ thực, Trần Bạch Hoàng là người ít cười, gần như chẳng có sự gì khiến hắn cười, thành thử nụ người lúc nào cũng chỉ như nhếch mép nhẹ, nhìn rất gượng gạo.
Đàm Thu Giang hơi nhướng mày, sau đó nói:
"Ta không thích nụ cười của huynh.
Nhìn thật khiến người khó chịu."
Trần Bạch Hoàng như cũ không đáp, đến gần chậu vải, làm theo động tác của Đàm Thu Giang, đem đống lụa sặc sỡ vắt lên sào trúc.
Đàm Thu Giang tò mò hỏi: "Lệnh bài của huynh là chữ gì?"
Trần Bạch Hoàng dừng một nhịp, cũng không vội đáp ngay, hắn xếp gọn tấm vải rồi mới cất lời: "Là chữ Nội."
Đàm Thu Giang trợn tròn mắt, ngưng tay nhìn kỹ thiếu niên, hỏi vặn: "Huynh vậy mà được lệnh bài chữ Nội.
Chẳng lẽ huynh có quen biết với gia chủ sao? À không, huynh có quan hệ gì với Diêu lão quản gia sao?"
Trần Bạch Hoàng gãi gãi đầu, đáp: "Hình như không có gì liên quan cả."
Đàm Thu Giang thở dài, nói: "Huynh có biết lệnh bài chữ Nội chỉ được gia chủ thông qua thì người kia mới được nhận hay không? Ta nghe nói cả phủ chỉ có trên dưới hai mươi người được lệnh bài chữ Nội làm từ gỗ trắc tím, còn lại hầu hết gia nhân ở đây đều chỉ được chữ ngoại mà thôi.
Ta cũng không ngoại lệ.
Giờ thì ta đã hiểu vì sao huynh có mặt ở đây sớm như vậy, hóa ra huynh không cần tham gia vòng tuyển thứ hai, được đặc cách tuyển vào."
Trần Bạch Hoàng cuối cùng cũng vỡ lẽ.
Thiếu niên lờ mờ hiểu được vị nam tử thần bí lúc kia chính là gia chủ của Lý phủ, chỉ là hắn chưa hiểu vì sao nam tử kia lại ưu ái hắn đến thế.
Theo như Trần Bạch Hoàng nghĩ, hắn cùng lắm chỉ cần một lệnh bài chữ ngoại là đủ.
"Vậy là sau này mong Trần đại ca chiếu cố ta hơn rồi." – Tiếng cười êm ái của Đàm Thu Giang đánh thức Trần Bạch Hoàng khỏi dòng duy nghĩ mien man.
Thiếu niên nhàn nhạt đáp:
"Đàm cô nương khách sáo.
Nếu không nhờ cô nương giới thiệu, ta cũng đã không có cơ duyên như vậy..."
Nói đến đoạn này, thiếu niên ấp úng: "Ta...!ta có thể làm bằng hữu của cô nương không?"
Đàm Thu Giang nghe vậy chợt đỏ mặt, bụm miệng cười: "Chẳng nhẽ bây giờ chúng ta không phải bạn bè sao?"
Trần Bạch Hoàng có chút xấu hổ, luống cuống nói: "Phải… phải."
Đàm Thu Giang lắc đầu cười nhẹ, nói: "Thực ra, Trần đại ca không cần câu nệ như vậy.
Chúng ta cũng chưa phải là kẻ quân tử, hai tiếng bằng hữu sức nặng cũng chưa đến nỗi nói ra lúng túng như vậy."
Trần Bạch Hoàng ngờ nghệch, trong lòng chợt tỉnh.
Đúng vậy, hai người họ mới chỉ là những thiếu niên thiếu nữ mười ba mười bốn, làm sao câu nệ như vậy.
Họ chỉ cần nói chuyện vui vẻ cùng nhau, giúp đỡ nhau, ấy vậy cũng đã có duyên rồi.
Mối lương duyên đơn giản chỉ cần trân trọng chữ tình là đủ, cần chi nói thành lời cho lòng người thổn thức.
"Đàm cô nương nói phải!"
Đàm Thu Giang tươi cười đáp: "Ta thích được gọi Thu Giang.
Huynh có vẻ lớn hơn ta gọi huynh hai tiếng đại ca, hi vọng huynh cũng đừng giống như đám nhóc Bách Xuyên, khiến ta lại thêm một cái đuôi."
Trần Bạch Hoàng gật đầu: "Được! Ta sẽ chú ý điều đó."
Thiếu niên, thiếu nữ tuổi còn nhỏ, nhưng tâm tính không còn nhiều ngây thơ nữa.
Cửu Địa không phải là đất cho những kẻ ngờ nghệch không bao giờ muốn trưởng thành.