Đệ Thập Nhất Chương _ Trong mộng nơi nào cỏ phủ xanh
Màn đêm buông xuống, Tiểu Nhạn vừa mới chợp mắt, đã nghe thấy thị vệ lại bẩm báo, bên đông cung có động tĩnh kỳ quái, hắn lập tức không còn chút buồn ngủ nào, khoác xiêm y, cầm lấy bảo kiếm, giống như một cơn gió ào vào trong nội điện.
“Người đâu, triệu tập thị vệ, tức khắc đến đông cung phụng mệnh! Nhớ kỹ, đừng cho bất kỳ một ai từ bên trong đi ra”
Nét mặt âm trầm, hắn hạ xong mệnh lệnh, tính tiến vào đông cung, lại bị một người ngăn lại.
“Thứu Nhi? Cô làm gì vậy? Tránh ra!”
Thứu Nhi cả đêm đều nơm nớp lo lắng, nhận thấy tình hình, biết chuyện Long Kiêu Dương tìm cách cứu thái tử nhất định thất bại, nàng mặt cắt không còn hạt máu quỳ gối trước mặt Tiểu Nhạn nói “Điện ha, thỉnh ngài tha cho thái tử điện hạ một mạng đi”
“À, cô dựa vào cái gì mà đòi xin tha cho hoàng huynh?” Tiểu Nhạn nheo mắt lại, ánh mắt càng thêm sắc bén như kiếm, giống như muốn hung hăng xé nát nàng ra.
“Điện hạ, giết thái tử điện hạ rồi ngài sẽ mang trên lưng tội sát huynh, xin điện hạ khai ân” Trong lòng Thứu Nhi biết khó thể khuyên nhủ Tiểu Nhạn, liều chết thỉnh cầu như vậy cũng chỉ để kéo dài thêm chút thời gian, hy vọng Long Kiêu Dương có thể có một cơ hội thoát thân.
“Khi nào cô lại trở nên nhiều chuyện như vậy? Thứu Nhi” Tiểu Nhạn tựa hồ nhận thấy được gì, nhìn thẳng nàng hỏi.
Thứu Nhi bị soi trúng tâm kinh hoàng bạt vía “Nô tỳ, nô tỳ chỉ quan tâm đến điện hạ….”
“Cô sẽ không nói dối chứ….” Tiểu Nhạn cười lạnh “Nói! Cô có biết gì không, chuyện đêm nay có phải có dính dáng đến cô?”
Thứu Nhi chân nhũn cả ra, kéo lấy vạt áo Tiểu Nhạn khóc ròng nói “Điện hạ, ngài bỏ qua cho thái tử điện hạ đi, tha cho cả Long thị vệ, tất cả đều là lỗi của nô tỳ….”
“Ngay cả Long Kiêu Dương cũng có dính líu…”Tiểu Nhạn giận dữ, một tay đẩy nàng ra “Tốt, các ngươi giấu ta muốn thả hoàng huynh đúng không? Giỏi, giỏi, các ngươi gan lắm! Rốt cuộc chẳng thèm để ta vào mắt”
Tiểu Nhạn bỗng chuyển chân, không cùng nàng dây dưa nữa, xoay người bước nhanh ra ngoài, khi sắp ra khỏi cửa, chợt ngừng lại, quay đầu nói “Nếu hoàng huynh thật sự đi rồi, ngươi lập tức tự sát tạ tội với ta”
Lạnh lùng buông xuống lời này, hắn tựa như một trái pháo lướt ra ngoài, chỉ để lại một Thứu Nhi khóc đến tuyệt vọng.
Bên ngoài đông cung đã đèn đuốc sáng rực, tiếng người ồn ào, rất nhiều thị vệ cầm binh khí, trận thế sẵn sàng đối địch, ánh đao sáng bóng ánh lên dưới ngọn lửa đỏ, sát khí tận trời.
Khi Tiểu Nhạn đến, phất phất tay, thoáng chốc khắp nơi yên ắng xuống, nhưng khí thế giết chóc kia, lại càng thêm đậm.
Hoàng huynh, nếu hôm nay ta giết huynh, cũng là do huynh bức ta! Ánh mắt Tiểu Nhạn lạnh hơn, phất tay một cái, mọi người lập tức nhường đường vào, hai cánh cổng lớn đỏ thẫm nặng nề của đông cung cũng dần dần mở ra.
Bước vào trong điện, đập vào mắt đầu tiên là Long Kiêu Dương đang quỳ gối trước tiền điện. Đầu của hắn chạm đất, cúi đầu phủ phục, nhìn không rõ vẻ mặt.
“Long Kiêu Dương” Tiểu Nhạn đi đến trước mặt hắn, giọng nói chứa đầy giận dữ.
“Tiểu nhân chịu trách nhiệm với những gì mình làm, thỉnh điện hạ trị tội tiểu nhân” Long Kiêu Dương ngạo nghễ ngẩng đầu, vẻ mặt kiên nghị bất khuất.
“A? Các ngươi không sợ chết, giỏi!” Tiểu Nhạn trái lại nở nụ cười “Ta đây xử trảm ngươi chẳng phải quá hợp ý ngươi rồi sao? Người đâu, trước bắt lấy hắn cho ta! Đợi ta thấy hoàng huynh rồi mới tính xem xử trí ngươi như thế nào?”
Thị vệ thủ hạ lập tức tiến lên bắt trói Long Kiêu Dương, hắn không giãy dụa, chỉ trước khi bị áp giải đi mới lớn tiếng nói “Điện hạ, thái tử điện hạ đến giờ vẫn còn tìm cách bảo vệ người, người nếu muốn làm hại ngài ấy, nhất định sẽ bị trời phạt! Điện hạ, xin hãy khoan dung mà độ lượng…”
Tiểu Nhạn giật mình, ngày nào đó, trước khi Mặc Trần tự sát cũng từng nói như vậy, chẳng lẽ, y sớm đã biết kết quả sao?
Nhưng, ta đã đi đến bước đường này, cho dù phải bị trời phạt, ta cũng sẽ không lùi lại. Hoàng huynh, chuyện của chúng ta lúc này đây hẳn nên kết thúc.
Tiểu Nhạn vung áo choàng trên người, một tiếng xoát mạnh mẽ vang lên, tiếp đó bước vào.
……………………………………………………………………
Tẩm cung của Vô Trinh, Tiểu Nhạn lúc nhỏ đã đến nhiều lần, từng gốc cây ngọn cỏ nơi này, từng chiếc bàn chiếc ghế, hắn đều thấy quen thuộc tựa như tẩm cung của chính mình.
Năm mười hai tuổi ấy, khi Vô Trinh lần đầu dẫn hắn đến tẩm cung của y, bọn họ cùng nhau ngủ trên chiếc giường lớn. Trời đêm lạnh, Tiểu Nhạn lui về một góc giường, quả thật không dám nhích lại, không ngờ Vô Trinh cười cười tự thân xê vào. Nhiệt độ cơ thể ấm áp của hoàng huynh cách một tầng chăn mỏng truyền đến, sau lưng thoáng chốc dễ chịu. Tiểu Nhạn trong lòng rất hận, nhưng cũng không hề tránh né.
Sau đó, trong cung có một thần tử cống dâng một món quý hiếm, Vô Trinh sai người làm cho y một phần, nếm thử thấy ngon miệng, liền bảo ngự phòng cũng làm cho Tiểu Nhạn một phần. Mùa đông, người đầu tiên trong cung được mặc áo bông tơ tằm chắc chắn là hắn, Vô Trinh đã sớm sai người chuẩn bị, đợi khi thời tiết lạnh, sai người dâng qua, bản thân Tiểu Nhạn không cần quan tâm đến mấy việc này.
Ở mỗi một phương diện mà nói, Vô Trinh đối với người mình thích, quả thật tận lực hết mọi khả năng để thỏa mãn, mặc dù y thường ngày đối với ai cũng hờ hững, chỉ trưng một dáng vẻ nhã nhặn đáp lễ, rồi lại tạo khoảng cách vô hình với người khác, nhưng, Tiểu Nhạn vẫn cảm thấy mình khác biệt với những người còn lại trong cung.
Trước tuổi mười hai, hắn phải trải qua những tháng ngày trong sự lạnh nhạt của mẫu thân, nhưng từ 12 tuổi trở về sau, dưới sự yêu mến của Vô Trinh, lại khiến cho hắn thường xuyên đề phòng cảnh giác, cuộc sống như diễn xiếc trên dây, nơm nớp lo sợ, tinh thần lúc nào cũng khắc khắc căng thẳng tựa một sợi dây đàn.
Nhưng giờ phút này đây, khi Tiểu Nhạn cho rằng hết thảy oán hận, bất an, ngờ vực vô căn cứ, mọi nguyên nhân mưu tính sắp tan biến, trong đầu hắn thế nhưng lại hiện ra rất nhiều thứ trước kia chưa để ý, hoặc giả có để ý rồi nhưng vẫn không muốn đối diện.
Trong đầu hắn không hiểu vì sao dâng lên một cỗ tình cảm hoài niệm, hoài niệm vị hoàng huynh kia đối với hắn thật tốt, tuy rằng hắn không tin y xuất phát từ chân tâm, nhưng trong đầu vẫn không gạc đi được, vài hình ảnh, vài cảnh tượng trong ký ức lướt qua nhanh như gió trước mắt.
Từ đại môn đông cung đến chỗ nội điện Vô Trinh ngủ, một đoạn đường này không biết Tiểu Nhạn trước kia đã qua bao nhiêu lần, nhưng chưa một lần chú ý xung quanh, luôn vội vã đến rồi lại vội vàng đi.
Giờ đây, dưới ánh trăng mỏng manh, hắn nhìn thấy những nhành liễu ven hồ mềm mại buông lơ, trên mặt nước loáng thoáng vài mảng tối màu hóa ra là những mảng lục bình xanh biếc đang trải dài, hoa sen trong hồ còn chưa tới mùa nở rộ, lá sen đã cực kì sum suê, gió lạnh thổi qua, từng trận cuồn cuộn nổi lên gợn sóng xanh biếc. Hai bên đầu ngọn cỏ non lấp lánh ánh sáng nhạt, ắt là sương sớm ngưng đọng. Đêm xuân, đám côn trùng đặc biệt nhộn nhạo, chiêm chiếp chi chi, kêu không ngớt, một khi ngừng lại, bốn phía bình lặng như chết chóc.
Xa xa, thấy bên trong tẩm điện của hoàng huynh vẫn còn cháy đèn, y còn chưa ngủ, vì muốn chuẩn bị chạy trốn sao?
Khi Tiểu Nhạn bước vào, liếc mắt một cái là thấy Vô Trinh đang ngồi bên cạnh ngọn đèn, cầm ngân châm thanh mảnh, chăm chú gảy. Chỉ vài ngày không gặp mà Tiểu Nhạn cảm thấy như đã trôi qua lâu thật lâu. Vô Trinh nghiêng mặt nhìn thoáng qua có chút tiều tụy, trên người khoác một chiếc áo choàng màu trắng hơi mỏng, phía trên thêu những hoa văn ẩn ẩn thanh nhã. Y luôn thích mặc quần áo màu trắng thuần, mặc dù hoàng tộc Tần quốc đều phải mặc phục sức hoa văn rồng bay trên nền đen, nhưng y chỉ trong vài trường hợp long trọng mới bằng lòng mặc.
Nhìn thấy y, Tiểu Nhạn mới tức thì ở ngoài nội điện ôm một bụng tức tối lập tức không còn chút dấu vết, chỉ có yết hầu dường như tắc nghẹn, nửa ngày cũng không thể hé răng.
Trái lại Vô Trinh nhận thấy hắn, hơi hơi nghiêng mặt, nói “Nhạn Nhi, đệ đã đến rồi”
Một tiếng Nhạn Nhi kia, khiến trái tim của Tiểu Nhạn run lên, thốt ra một câu “Hoàng huynh, Mặc Trần không phải do ta giết”
Vì sao phải giải thích với y? Vì sao phải giải thích? Làm thì làm, cần gì sợ y hiểu lầm. Không phải vốn dĩ mình muốn khiến y đau khổ sao, không phải sao? Tiểu Nhạn vừa nói ra, hận không thể tự thân tát mình một cái, trong lòng thất vọng vô cùng.
Vô Trinh quay đầu lại, mỉm cười “Ta biết”
Y đã biết? Biết từ bao giờ? Là ai nói cho huynh ấy biết? Tiểu Nhạn muốn hỏi như vậy, nhưng lời buông ra khỏi miệng lại đổi khác “Vốn ta cũng muốn giết hắn, có điều hắn tự sát trước”
Ngữ khí cứng cỏi thoáng chốc khiến cho bốn phía trầm xuống.
Hơi thở lạnh như băng chậm rãi trôi giữa không gian của đôi bên, Vô Trinh như có chút đăm chiêu ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt phượng sáng trong, đen láy sâu thẳm, lộ ra mấy phần tỏ tường.
“Lại đây, Nhạn Nhi” Vô Trinh chỉ vào vị trí bên cạnh.
Tiểu Nhạn đi đến, ngồi xuống theo lời. Khoảng cách gần như vậy, ngay cả hương lê hoa như có như không trên người y cũng có thể ngửi được. Mấy ngày liền đã kích tinh thần khiến Vô Trinh gầy đi rất nhiều, nhưng vô hình chung lại khiến cho khí chất trong sáng tự nhiên trong cốt tủy càng thêm rõ ràng, từng cái nhấc tay, ngẩng đầu, cũng khiến cho người ta cảm nhận được sự cao quý lấp hẳn chất tầm thường.
“Chuyện này, đệ đã làm sai. Mặc Trần là người không dính dáng đến hồng trần thế tục, vốn chuyện của chúng ta không nên kéo y vào” Vô Trinh dùng ngân châm khảy khảy ngọn lửa, tiếp tục nói “Trong ngăn tủ thứ ba bên kia, có vài thứ ta đã chuẩn bị để đưa cho đệ, nhưng có lẽ giờ này đệ đã không cần. Nhưng biết đâu nó có thể ổn định một chút lòng người”
Cách nửa ngày, Vô Trinh xoay người lại, đôi mắt kia có khí phách nhìn thấu phồn hoa quyện nét bình tĩnh, khẽ khàng, cuối cùng y nói với hoàng đệ mình “Những lời ta muốn nói đã nói xong, đệ còn gì muốn hỏi không?”
“Huynh có từng yêu mẫu thân ta không?” Rất lâu trước đây đã muốn hỏi y điều này, hôm nay rốt cuộc có cơ hội đường đường chính chính thốt ra miệng, bởi vì, hôm nay nắm trong tay cả hoàng cung này, không phải y, mà là hắn. Tiểu Nhạn từ sớm đã hiểu ra được điều này. Quyền thế là lưỡi dao sắc bén duy nhất có thể trợ giúp chính mình, hết thảy mọi thứ còn lại, nhất là thứ cảm xúc khó hiểu kỳ lạ này chỉ làm trở ngại cho bản thân mà thôi.
“Không có!” Vô Trinh đáp án rất chắc chắn “Ta đối với Tịch Yên chỉ là vui vẻ”
“Nhưng, mẫu thân lại vì một nam nhân không yêu người mà đánh cược hết thảy, kể cả mạng sống của ta!” Tiểu Nhạn cả đời này, tận sâu trong đáy lòng có một vết thương đau buốt nhất, giờ đây lại tự tay mình vạch ra. Năm qua tháng lại vẫn coi nhẹ nó, dù cho bên ngoài nó đã đóng vảy thành một vết sẹo xấu xí, nhưng chỉ cần vạch vào, máu tươi bên trong vẫn đầm đìa chảy ra, chưa bao giờ khỏi.
“Thật sự rất hoang đường…..Trên đời này thứ buồn cười nhất chính là tình yêu” Tiểu Nhạn nhắm đôi mắt lại chua sót cười, khi mở mắt lại trong mắt tràn đầy bóng tối, không chút bến bờ, như muốn nuốt hết tất cả những tối tăm này.
Vô Trinh có chút ưu thương nhìn hắn, nhưng thứ thương hại này càng làm cho Tiểu Nhạn thêm căm hận, cũng khiến cho tâm hắn lạnh thêm.
Ngươi đối với ta trước giờ vẫn chỉ là thương hại! Nhưng đây là thứ ta hoàn toàn không muốn nhất!
Trong tâm ngoại trừ hận thù, còn có chút tình cảm không rõ đang ở bên trong quấy nhiễu, hòa lẫn, Tiểu Nhạn không muốn tự hỏi đó là gì, nhưng, mỗi khi thấy ánh mắt của Vô Trinh như vậy, hắn sẽ buồn bực không sao chịu nổi, hận không thể đem tâm của y xé ra, nhìn xem bên trong rốt cuộc có thứ độc dược gì.
Thôi, nếu đây đã là con đường đẫm máu mà hắn chọn lựa, vậy hãy đem tất cả trở ngại quét sạch, đi tới bước đường này, đã đoán trước rằng hai tay sẽ dính máu của người thân, muốn thành nghiệp lớn, nhất định phải khiến trái tim lạnh như sắt đá.
Tiểu Nhạn đập một phát, đứng dậy, lớn tiếng quát “Hoàng huynh, ta hôm nay đến chỗ huynh muốn xin hai thứ”
“Đệ muốn gì?” Vô Trinh thản nhiên nói.
“Ta phải có giang sơn này, với lại….” Tiểu Nhạn xoẹt một tiếng rút kiếm ra, thanh kiếm sắc bén ở dưới ánh đèn phản chiếu màu sắc tuyệt đẹp, mũi kiếm lạnh băng quét đất.
Dưới ánh kiếm, mắt Tiểu Nhạn hình như có một ngọn lửa, thiêu đốt bóng tối vốn có “Ta muốn tánh mạng của ngươi”
Bình tĩnh mỉm cười, Vô Trinh nâng mắt “Ta có thể cho đệ”
Lời còn chưa dứt, kiếm đã xuất thủ.
Kiếm kia, xoát một tiếng lập tức đâm vào trước ngực, Tiểu Nhạn thậm chí có thể cảm nhận mũi kiếm kia khẽ run thế nào, xuyên qua trái tim của y, Vô Trinh hơi rên một chút, huyết sắc trên mặt dần rút đi.
Đỡ lấy thân thể lảo đảo của y, Tiểu Nhạn bỗng nghe thấy hoàng huynh của hắn cúi đầu ghé vào tai hắn hỏi một câu “Nhạn Nhi, đệ có hận ta không….”
“Hận!” Y cắn răng đáp.
Sau đó, lại một tiếng thở dài thật sâu “Cả đời này của ta, hổ thẹn nhất, chính là cái chết của mẫu thân đệ, tự tạo nghiệt, không thể sống…”
Không đúng, không đúng, Tiểu Nhạn bỗng nhiên bừng tỉnh, tựa như có một đợt khí lạnh đến tận xương theo gió lùa vào cơ thể, ập xuống đầu. Trái tim cứng rắn lạnh tanh như sắt tựa như bị thứ gì đó phang vào nứt toác, vỡ tan, thứ tình cảm ngay chính mình không muốn tin, trong giờ khắc này quả thật rõ ràng trỗi lên trong lòng.
“Hoàng huynh, hoàng huynh, huynh hãy nghe ta nói, ta….”
Người trong lòng ngực khẽ run, rồi không còn chút động tĩnh, khóe môi tái nhợt, một đường máu đỏ tươi lẳng lặng chảy xuống, máu từ ***g ngực thấm ướt ra bên ngoài, màu đỏ nhuộm thắm một mảnh áo trắng của y khiến người ta sợ hãi.
“Hoàng huynh, ta vẫn còn lời chưa nói với huynh, kỳ thật ta, kỳ thật ta…” Tình cảm mãnh liệt dâng trào trong lòng, rốt cuộc tụ họp lại trở thành một dòng nước xiết to lớn, giống như muốn phá chỗ xung yếu trong lòng ngực mà tuôn, giống như máu kia ào ào chảy. Từ trước tới giờ, cái thứ gọi là tình yêu này đều bị kiềm hãm dưới hận ý dày đặc, bị những nghi ngờ, không tin tưởng lẫn tự tôn chôn vùi.
Một khắc cuối, rốt cuộc đã hiểu được thứ độc dược trong lòng mình trúng phải là gì, nhưng vẫn không kịp nói. Cho dù có nói, y cũng sẽ không nghe thấy.
– Hoàng huynh, có lẽ ta yêu huynh, so với hận kia lại càng sâu sắc hơn.
Câu nói ấy, cuối cùng tắc nghẹn lại ở cổ họng, tựa như một hạt bụi sau cùng, lại như băng tuyết tĩnh mịch. Tiểu Nhạn lẳng lặng buông tay, thanh kiếm nhuốm máu loảng xoảng rơi xuống đất.
Khó khăn lắm mới kéo thần trí lại, đi qua bên cạnh, Tiểu Nhạn mở ngăn tủ thứ ba mà Vô Trinh đã nói.
Trong ngăn tủ, còn sót lại một thứ, một cuộn giấy lụa màu vàng buộc thành quyển trục. Sau khi mở ra, có chữ viết thanh tú cùng dấu ngự ấn đỏ sậm
– Thánh Chỉ.
Tiểu Nhạn nhận ra, đó là chữ viết của Vô Trinh, thật phóng khoáng, nét chữ như mây bay, rất giống tính cách ôn hòa đạm bạc của y.
– Thượng thư- Thoái vị chiếu thư.
Thất hoàng tử Vô Trinh từ khi mười bảy tuổi lên ngôi thái tử cho đến này, đối với quốc sự không hề đóng góp, tài trí kém cỏi, trị quốc vô phương. Giờ đây từ bỏ ngôi vị thái tử. Ngay hôm nay, phong cho thập tứ hoàng tử Tiểu Nhạn làm thái tử.
Khâm thử.
Hoàng huynh, hoàng huynh, huynh vì sao không sớm nói cho ta biết chứ?
Tiểu Nhạn không biết trong lòng có thứ tư vị gì, hận ý đã hoàn toàn gột sạch, trong tâm tư vốn trống rỗng, giờ phút này đây lại bị một cảm giác sầu não khó tả lấp vào.
Bên kia, hoàng huynh của hắn lẳng lặng nằm, trên người choàng lấy áo khoác vàng của hắn, tựa như đang ngủ, không còn chịu đựng hỗn loạn cũng như nghe thấy những náo động của thế nhân nữa.
Cầm chiếu thư thoái vị, Tiểu Nhạn chợt cảm thấy trưởng thành hơn, thứ đã bỏ lỡ rồi thì không cách nào lấy lại, lời muốn nói nhưng không kịp nói ra, cũng chỉ đành chôn giấu trong lòng cả đời, chờ chúng nát vụn rồi già cỗi theo mình.
Khi đi ra ngoài điện, đêm đã gần tàn, không bao lâu nữa trời sẽ sáng.
Tiểu Nhạn cất cao giọng nói “Người đâu!” Thanh âm phát ra, có chút khàn.
“Có thuộc hạ”
“Kiểm lại toàn bộ số người trong đông cung, đem tất cả nô bộc trong cung triệu tập lại, toàn bộ ở ngoài điện hầu mệnh”
“Vâng..” Thủ hạ vội vàng đi.
Phía chân trời bắt đầu lộ ra một mạt đỏ ửng, như thiếu nữ ngượng ngùng lặng lẽ nhấc tấm rèm che mặt của mình, để cho ai kia thấy dung nhan khuynh thành của nàng.
Gió có chút lạnh, Tiểu Nhạn nắm thật chặt y bào, áo khoác của mình đã choàng cho người kia rồi.
Hoàng huynh có nó, sẽ không cảm thấy lạnh lẽo nữa. Trong lòng hắn bất chợt hiện lên một tia thống khổ mềm mại, chua xót, rám rám, tình cảm như nước chảy xuôi xuống trong trái tim băng giá.
“Khởi bẩm điện hạ, ở trong cung tổng cộng có sáu tỳ nữ, tám thái giám, bốn thị vệ. Tất cả đang chờ ở bên ngoài chính điện”
“Tốt!” Tiểu Nhạn mỉm cười, quay đầu lại thản nhiên nói “Giết hết cho ta, không chừa lại bất kỳ ai”
Thỉ vệ ngẩng người, nhìn thấy hoàng tử đã muốn bước ra khỏi cửa, lúc này mới vội vàng đáp “Vâng!”
Hoàng huynh đã chết, các ngươi còn sống làm gì? Cùng ở chung trong một cung, các ngươi hãy tuẫn táng theo y đi.
Tiểu Nhạn chậm rãi bước ra khỏi cánh cửa đông cung, không xa phía sau truyền đến tiếng kêu gào thảm thiết thê lương, còn có tiếng đao kiếm chặt chém, tiếng trầm đục cứa đứt thịt xương, tiếng giết chóc không ngừng bên tai. Cánh cửa lớn màu đỏ sậm dần dần khép lại.
Tiểu Nhạn ngẩng đầu, xa xa ánh bình minh đã hiện lên, đỏ rực, đẹp đẽ, tựa như bao đau đớn bùng cháy, thảm thiết vô cùng.
Hiện giờ, đã không còn gí có thể cản trở ta, giang sơn của Tần quốc, ta sẽ dùng hai tay này làm rạng danh nó.
Vẻ mặt trẻ trung của Tiểu Nhạn hiện ra thần sắc kiêu ngạo: Con đường này là do ta chọn, cho nên vô luận thế nào, ta cũng sẽ không hối hận! Cũng quyết không để mình hối hận!
Ngạo nghễ, hắn thẳng lưng tiến về phía ánh sáng cất bước đi. Ánh dương ánh lên người hắn một màu đỏ thắm, hắn giống như tắm máu mà đi, không ngoái đầu lại.
………………………………
Khi Tiểu Nhạn trở về tẩm cung bóng đêm đã trầm, đẩy cánh cửa Cúc Sí Cung ra, Thứu Nhi không như thường lệ ra chào đón hắn, Tiểu Nhạn bỗng nhiên nhớ tới việc gì, vội vã chạy vào nội điện.
Trước mặt, váy áo màu xanh trong gió đêm lượn lờ, phía dưới lộ ra một đôi hài sen nho nhỏ.
Đã tới chậm rồi…
Tiểu Nhạn nhìn Thứu Nhi treo cổ tự sát, nhất thời không thốt nên lời.
Kỳ thật, tội Thứu Nhi không đáng chết, chẳng qua đó chỉ là những lời nói lỡ lời trong cơn tức giận
Một đêm đó, mọi người thân cận bên hắn đều rời đi. Vì ngôi vị hoàng đế này, tay của hắn đầy máu tươi, giờ đây ngoại trừ quyền lực, hắn không còn gì cả…
Trong lúc ngẩn ngơ, thị vệ báo lại “Điện hạ, Long Kiêu Dương đã bắt giữ, xin hỏi điện hạ phải xử trí như thế nào?”
Long Kiêu Dương, đúng rồi, còn có gã này. Quên đi, Thứu Nhi đã chết, tạm tha cho hắn một mạng.
Tiểu Nhạn có chút uể oải, phất tay nói “Đưa hắn ra chỗ lưu đầy, ngày hôm sau cho hắn sung quân biên cương”
……………………………….
Ngày Vô Trinh hạ táng, tơ liễu bay đầy trời, hòa lẫn với gió cát bay khắp nơi, khiến cho người ta bất chợt nhận ra, hóa ra xuân đã hết. Tiểu Nhạn cứ lặng yên như thế, nhìn cát vàng từng chút lấp dần hoàng huynh của hắn, dưới lớp son đỏ quan tài, dưới cát vàng, chôn đi người mà hắn yêu nhất kiếp này.
Từ đây về sau, thiên nhai phân cách.
Không biết vì sao, từ đó về sau, nụ cười vân đạm phong khinh của hoành huynh vẫn hàng đêm xuất hiện trong mộng của hắn, y mặc một thân áo bào trắng thuần, có khi đứng dưới tán lê hoa nở rộ trước sân, có khi đi lại trong chốn cung điện trùng trùng điệp điệp. Luôn luôn là Tiểu Nhạn thấy y trước, sau đó đuổi theo, khẽ gọi y.
“Hoàng huynh, hoàng huynh, hoàng huynh….”
Y sẽ có chút kinh ngạc quay đầu lại, sau đó ánh mắt nhu hòa xuống, khóe miệng cong lên thành một hình cung đẹp đẽ, cười như khói “Nhạn Nhi…”
Hắn biết hắn si tâm vọng tưởng, hắn biết đây là mộng, hắn biết hoàng huynh đã chết, chết ở trong tay của hắn. Nhưng, hắn không thể ngưng chờ mong giấc mộng này, cùng người yêu dấu gặp nhau, triền miên…
Tiểu Nhạn thích trước khi ngủ châm một loại hương liệu. Đây là thứ hương liệu do man di ở phía nam tiến cống, nghe nói làm từ một loại hoa tuyệt mỹ, sau khi hoa chín muồi, bọn họ chặt đóa hoa lớn ra, thu lấy thứ bột màu trắng ngà từ chất dịch nhựa, phơi khô, thành ra thứ mê hương trân quý độc đáo này.
Đang lượn lờ theo dòng khói trắng từ chiếc lư hương thanh đồng từ từ bay lên, Tiểu Nhạn hơi hơi khép mi, lập tức có thể vào trong mộng tìm kiếm hoàng huynh của hắn.
Hắn có thể quỳ cầu xin y tha thứ, hắn có thể than khóc nhận sai, hắn có thể nói cho hoàng huynh hắn không hề hận y, kỳ thật hắn rất yêu y.
Vô Trinh trong giấc mộng vô số lần của hắn đều đáp lại
“Nhạn Nhi, ta đã biết”
“Ta cũng thích Nhạn Nhi…”
“Ta chưa từng hận Nhạn Nhi….”
Tiểu Nhạn mỗi lần nghe vậy, đều vui sướng vô cùng, sau đó gắt gao ôm lấy người kia, giống như ôm lấy thứ bảo bối mà hắn trân quý nhất kiếp này.
Nhưng mỗi khi tỉnh lại, bên người đều lạnh lẽo, trống vắng, trong tẩm điện to đến vậy chỉ có ánh trăng soi rọi nô đùa. Thỉnh thoảng có vài thị nữ ánh mắt sợ hãi như con thú nhỏ chấn kinh lập tức nhanh chóng rời đi.
Sau khi Tiểu Nhạn tỉnh lại đều cười to, cười đến không thể ngừng lại, sau đó ánh mắt dần lạnh xuống, tâm cũng cứng lên. Hắn lại trở thành cái tên Tiểu Nhạn một lòng muốn đem bá nghiệp hoành đồ nắm chặt trong tay.
“Các ngươi sợ cái gì, ta vẫn chưa giết các ngươi mà”
Hắn cũng biết, do vẻ mặt của mình khi tỉnh lại quá mức kinh khủng, dọa khiếp các nàng, nhưng vẫn kiềm không được muốn giận chó đánh mèo.
Trong cung lâm râm những thanh âm không hề dứt, nói thái tử trước bị chết oan, nói Tiểu Nhạn to gan lớn mật, sát hại huynh trưởng, mưu đoạt ngôi vị thái tử. Tiểu Nhạn nghe thấy, chỉ lạnh lùng cười, có chút khinh thường, lại có chút không thèm để ý.
Qua vài ngày, truyền ra lời đồn vị thần tử nào đó chết bất đắc kỳ tử. Nghe đâu trước khi chết bị người ta tàn nhẫn cắt lưỡi. Sau đó, dần dần có nhiều người bởi vì nói những lời không nên nói mà biến mất.
Tiểu Nhạn giống như trở thành một mãnh thú khát máu, ngày đó bồi hồi ở trong cung, đôi mắt thâm u xuyên qua vẻ ngoài bình tĩnh lóe ra ánh sáng điên cuồng. Hắn nhẹ nhàng cắn chết tất cả mọi trở ngại cho con đường đế vương của hắn, hắn đồng thời cười lạnh, nhìn mấy kẻ cứng đầu không chịu nổi áp lực phản kháng, sau đó hắn lại tàn nhẫn trấn áp xuống.
Răng nanh, móng vuốt của hắn thậm chí cả vị Tần vương đang sa vào hoan ái kia cũng phát hiện.
Không lâu sau đó vào một đêm, Tiểu Nhạn xâm nhập tẩm cung của Tần vương.
Đang lúc lão già lớn tuổi này run rẩy ngồi xuống giường, trong ánh trăng mờ mông lung nhìn thấy một gương mặt tuấn mỹ quen thuộc.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, vẻ mặt Tiểu Nhạn lãnh khốc khiến cho người ta không ghét mà run
“Là Nhạn Nhi à, đêm khuya thế này con đến đây làm gì?” Lão già không chút thực quyền nơm nớp lo sợ hỏi.
“Con vẫn luôn nghĩ rằng, cha cũng chỉ là một kẻ đáng thương, vốn muốn chờ cha quy thiên sau đó mới lấy đi mấy thứ này” Đôi môi Tiểu Nhạn khơi ra một ý cười ngạo mạn “Đáng tiếc là hiện giờ chờ không kịp”
“Nhạn Nhi, Nhạn Nhi, con nói gì vậy?” Tần vương kinh hoàng hỏi, thân thể bởi vì quá mức sợ hãi mà lung lay như ngọn nến trước gió
“Phụ vương, sau khi cha đi, con sẽ an bài một lễ tang linh đình” Tiểu Nhạn ôn nhu nói “Dù sao, năm ấy khi mẫu phi phản bội cha, cha cũng không đuổi tận giết tuyệt với mẹ con con. Về điểm này, con thật cảm kích cha”
“Nhạn Nhi, con muốn làm hoàng đế, ta lập tức thoái vị….Ta hiện tại lập tức viết chiếu thư thoái vị” Tần vương bỗng nhiên nhận ra ý tứ của hắn, vừa run giọng vừa nghiêng ngả lảo đảo bổ nhào vào giường.
“Đã quá muộn” Ánh kiếm lạnh đến tận xương, dưới ánh đèn lóe sáng, bao nhiêu hoảng hốt, bao nhiêu thất vọng, để rồi đầu Tần vương liền kêu cộc cộc lăn vài vòng xuống đất.
Có lẽ do thế kiếm lướt quá nhanh, trên mặt Tần vương vẫn còn lưu lại vẻ cầu xin năn nỉ.
Tiếng thét chói tai của đám phi tử theo làn máu tươi trào ra mà phá vỡ yên lặng, những khuôn mặt tú lệ đều sợ tới mức mặt không còn sắc máu, các nàng sợ tới mức không dám kiếm đường mà trốn, chỉ quỳ gối trước mặt Tiểu Nhạn run rẩy “Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng…”
Tiểu Nhạn thản nhiên cười, không đoái hoài đám người trái phải dưới chân mình run như cầy sấy, lấy ra một chiếc khăn lụa bạch cẩn thận lau đi vết máu trên thân kiếm, sửa sang thỏa đáng rồi mới thản nhiên rời đi.
– Giang sơn như họa này, rốt cuộc đã thuộc về ta….
Trái tim bị nỗi hưng phấn của nguyện vọng đạt thành tràn ngập, ẩn ẩn có một chút đau đớn, Tiểu Nhạn biết, có một người giờ đã thành chiếc dằm trong lòng mình, tuy rằng không thể thấy miệng vết thương, lại thường xuyên đau, đau…
……………………..
Ngày đăng cơ của Tiểu Nhạn định vào tháng chín năm sau, khi lá phong đỏ rực, ngày đó, hắn một thân hoàng bào hai màu đen vàng, dưới sự kính ngưỡng của mọi người hai bên, đưa mắt nhìn theo ba lần khấu đầu chín lần bái tạ của đám thần tử, đắc ý bước lên từng bước.
Cao cao tại thượng, là ngai vàng màu hoàng kim của hắn được mui xe to lớn che chắn, phía trên ghế ngồi khắc hai con rồng đoạt châu, lộng lẫy mà lại hào hùng.
Tiểu Nhạn khoát tay cười với chúng thần tử, xoay người bước nhanh lên trên, bỗng nhiên, một hán tử trong phục trang quân sĩ từ bên cạnh lao ra, người ấy lập tức bổ nhào đến. Tiểu Nhạn tránh không kịp, vừa đúng tầm đụng phải.
Phút chốc, hắn chỉ cảm thấy ngực truyền đến một cơn đau đớn nóng bỏng, bước chân chênh vênh, lảo đảo té xuống mặt đất.
“Hahaha…Ngươi hạ lệnh trảm cả nhà ta, ta giờ đây giết tên hôn quân nhà ngươi….Hahah….Ta rốt cuộc trả thù được cho bọn họ….”Người nọ cười điên cuồng, thanh dao sắc trong tay tí tách máu tươi.
Thị vệ bên cạnh xông tới, các loại đao thương đều giáng xuống lên người gã, ánh đao phản xạ chói ngời mắt người, đảo mắt, người nọ đã hóa thành một bãi thịt vụn.
Bên đây, đám thần tử luống cuống tay chân nâng Tiểu Nhạn dậy, lớn tiếng hô “Ngự y, mau gọi ngự y tới đây”
Sắc mặt Tiểu Nhạn trắng bệch, cánh tay che ngực đã bị máu tươi nhiễm đỏ, nhưng máu vẫn từ kẻ ngón tay chảy ra, ướt đẫm một thân hoàng bào của hắn.
Tiểu Nhạn khẽ cắn môi rời khỏi sự nâng đỡ của đám thần tử, cơn đau nhức trên ngực từng trận lại mạnh hơn từng trận, toàn thân hắn mệt mỏi, lại muốn vật lộn để bò lên trên hoàng tọa cao cao kia.
Chỉ còn cách một chút, bàn tay đẫm máu rốt cuộc đặt lên trên thanh vịn long ỷ, hắn dùng lực ngồi lên cũng đã hoàn toàn kiệt sức, đại thần dưới điện ồn ào một trận, bối rối vô chủ, ngự y cung đình cầm hòm thuốc từ xa xa chạy tới.
Tiểu Nhạn không để ý đến đám người ồn ào náo động kia, hắn có chút thất thần nhìn trời, ánh sáng mờ mờ xa xa như lửa đốt ở cuối chân trời, oi nồng bừng bừng, một mảng đỏ trầm tĩnh mà điên cuồng.
Trong ngẩn ngơ, hắn dường như trở về cái hoàng hôn của nhiều năm trước, khi lần đầu tiên gặp mặt, hoàng huynh của hắn mỉm cười nói với hắn “Tiểu Nhạn, ta là hoàng huynh của ngươi, Vô Trinh”
“Hoàng huynh, ta đã từ bỏ tất cả mà vẫn không chiếm được giang sơn này sao? Hoàng huynh, ta không cam lòng, ta không cam lòng….”
Tiểu Nhạn cảm thấy đau muốn vỡ ra, vươn tay, liều mạng muốn nắm bắt chút gì đó, cuối cùng vô lực buông lơ.
“….Ta muốn Tần quốc nhất thống thiên hạ….”
Hoàng bào khoác thân, thế nhưng số trời đã tận, hào ngôn dù đây, chỉ còn lại hận này miên miên.
Tần tuyên vương năm 53, mùa đông, đại điển đăng cơ tiến hành một nửa, thái tử Tiểu Nhạn gặp chuyện, chết trên hoàng tọa, khi hai mươi mốt tuổi.
“Vô Trinh có thể không thành hoàng đế, nhưng ngươi cũng không có mạng này…” Lúc ấy, là ai đã thốt ra lời tiên đoán trước đau lòng này?
…………..
Hoa nở, hoa tàn, tuyết rơi, tuyết tan.
Trong nháy mắt, Long Kiêu Dương đã bị lưu đày tám năm
Khi hắn trở lại hoàng đô này, thái tử Vô Trinh đã bị xử tử tám năm.
Khi hắn trở lại hoàng đô này, Thứu Nhi đã tự sát tạ tội tám năm
Khi hắn trở lại hoàng đô này, chuyện Tiểu Nhạn gặp nạn chết trên hoàng tọa, cũng đã qua bảy năm.
Mọi việc không theo ý người, giờ đây làm hoàng đế Tần quốc, không biết là vị hoàng tử nào?
Bên ngoài hoàng lăng cỏ cây xanh màu, trên mộ Thứu Nhi cúc đã nở rộ, mỗi đóa hoa bé nhỏ mong manh nhạt màu. Bên trong hoàng lăng, ắt hẳn cũng thế. Không biết, lăng mộ của thái tử điện hạ có phải kề sát bên mộ của hoàng tử Tiểu Nhạn thành một khối không? Hoàng tử, đại thần, tỳ nữ, thường dân, không phải sau khi chết rồi cũng chỉ còn ba tấc thước vuông để dung thân? Cây cỏ hàng năm vẫn xanh màu, không quan tâm mộ của người chết kia có tôn quý hay không, cũng chỉ là một mộ phần thấp kém.
Long Kiêu Dương bỗng nhiên cảm thấy bản thân đã trở nên già cỗi, thời gian tám năm, giống như hao hết cuộc sống của hắn, cũng mài mòn tất cả nhuệ khí của hắn.
Hiện tại trong cung kia ai làm hoàng đế, đối với hắn, chỉ là một chuyện xa vời, xa vời đến mức thờ ơ
Hiện tại điều hắn thầm nghĩ chỉ là trước mộ phần bé nhỏ như người con gái trắng trong kia, đốt một nén hương, nói với nàng một tiếng: hắn đã trở về.
Còn có, hắn thật xin lỗi nàng.
Phồn hoa thế tục, yêu hận ái dục, bá nghiệp hoành đồ, tranh cả đời, quay đầu lại, chẳng qua chỉ là mây khói mà thôi.