Mộng Hoàng Lương - Xuân Dữ Diên

Chương 48: Khiêu khích



“Anh, không phải mùa đông năm ngoái anh mới gặp Lương Phong lần đầu tiên ở nhà em sao?” Triệu Khinh Hoà không chịu nổi việc Thẩm Di Châu ở trước mặt cô ấy toát ra sức hút của mình. Cô ấy sợ Lương Phong không biết tình trường nhiều kinh nghiệm của người anh này, mấy lời tỏ tình đều rất dễ dàng nói ra khỏi miệng dễ như trở bàn tay.

Chỉ cần là người có tính tình đơn thuần một chút thì sẽ không thể nào chống đỡ được.

Triệu Khinh Hoà lập tức che tai trái của Lương Phong lai sau đó cô ấy dán sát vào tai phải của Lương Phong rồi nói nhỏ: “Đừng nghe anh tớ nói bậy nhé.”

Lương Phong cũng hiểu ý mà mỉm cười: “Tớ biết rồi, không sao đâu.”

May mắn là sau đó Thẩm Di Châu cũng rút chân lại về vị trí cũ. Anh dập thuốc rồi thản nhiên đứng lên. Sau đó nhìn Triệu Khinh Hoà rồi nói: “Gửi thời gian và địa chỉ ngày mai sang cho anh.”

Sau đó anh cùng Cathy xoay người và đi về phía cửa.

Khi nói thì rất tình cảm, khi buông bỏ thì cũng rất thoải mái.

Triệu Khinh Hoà có phần khâm phục hành vi trăng hoa này của Thẩm Di Châu. Nếu cô ấy không phải là em gái của Thẩm Di Châu, nếu cô ấy không biết kỳ thật anh là người luôn thờ ơ và lãnh đạm đối với những người phụ nữ đó, nhưng bề ngoài thì anh lại tỏ ra rất thân mật, thì cô ấy cũng khó có thể đoán được những lời nói phát ra từ trong miệng của người đàn ông này có mấy phần là sự thật.

Lương Phong đẩy Triệu Khinh Hoà, sau đó hai người cùng đi đến bên kia của phòng khách.

Người mẫu thay quần áo xong thì chất thành đống ở trên bàn làm việc, cho nên hai người đứng ở bên cạnh thu dọn đồ vào.

Triệu Khinh Hoà vừa thu dọn vừa nói: “Con người của anh tớ chính là điển hình cho kiểu lãng tử, anh ấy nói gì thì cậu cũng đừng tin. Bao nhiêu cô gái nhỏ đã nước mắt thành sông vì anh ấy đó.”

Lương Phong chỉ cúi đầu cười, bởi vì cô cũng không biết nên trả lời như thế nào.

“Chắc chắn là hôm nay anh ấy thấy cậu mặc sườn xám cực kỳ đẹp, cho nên mới nói mấy lời như thế đó.” Triệu Khinh Hoà ngẩng đầu nhìn Lương Phong: “Nhưng cậu cũng đừng lo lắng quá, tuy người anh trai này của tớ cũng cặn bã thật đấy, nhưng anh ấy không phải người xấu đâu, nếu cậu không chủ động nhào lên thì anh ấy chắc chắn sẽ không để tâm. Tuyệt đối sẽ không trêu chọc lại cậu.”

Lương Phong thấy dáng vẻ lo lắng của cô ấy thì không nhịn được cười thành tiếng.

“Được rồi, tớ biết rồi. Sẽ giữ khoảng cách với anh cậu.”

Lúc này Triệu Khinh Hoà mới có chút yên tâm, giọng nói cũng thoải mái hơn: “Không phải tớ lo nghĩ nhiều đâu, là thật đó. Tớ đã không ít lần được nghe mấy chuyện phong lưu của anh tớ rồi, vốn dĩ tớ nghĩ anh ấy sẽ chân thành một lần, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn như thế.”

Động tác của Lương Phong bỗng chậm lại, nhưng ánh mắt vẫn cúi xuống nhìn trang phục trong tay, giọng nói bình tĩnh: “Phía trước đó là người nào thế?”

“Tớ không biết tên, chẳng qua là nghe nói cô gái nhỏ bên cạnh anh ấy làm thiết kế thời trang, kết quả lúc người ta lên sân khấu thì ngất xỉu, sau đó anh ấy trực tiếp xông lên. Tớ cũng không hỏi tên, chỉ nghĩ là đến khi có cơ hội thì nói anh ấy đưa đến gặp. Nhưng không ngờ cuối cùng vẫn chia tay.” Trong giọng nói của Triệu Khinh Hoà còn có chút tiếc nuối.

Lương Phong im lặng xếp quần áo, cô chỉ cảm thấy trong lòng có chút khó chịu. Cô há miệng ra định thở nhưng giây tiếp theo liền mím môi lại.

Rất lâu, rất lâu sau.

Cô mới nhỏ giọng nói: “Anh cậu, thật ra là một người rất tốt.”

Triệu Khinh Hoà đưa mắt lên nhìn, sau đó cô ấy có chút ngạc nhiên. Nhưng chỉ thoáng qua đã nghĩ thông suốt: “Cậu nói chuyện lần trước anh ấy đưa cậu về nhà phải không?”

Cô ấy cười thành tiếng: “Đúng thế, trong tình cảm thì có lẽ anh ấy không phải người đáng tin, nhưng thật ra anh ấy rất tốt, cậu nói không sai.”

Khoé môi Lương Phong khẽ mím lại, cảm giác chết lặng nhàn nhạt bao phủ trái tim cô.

Cô cười khẽ, sau đó cũng không nói gì nữa.

-

Xế chiều ngày hôm sau, buổi biểu diễn của Triệu Khinh Hoà được diễn ra đúng như dự kiến, tổng cộng có mười thiết kế của sinh viên tốt nghiệp đã được hoàn thành cho buổi trình diễn tốt nghiệp. Triệu Khinh Hoà được sắp xếp diễn ở cuối cùng.

Lương Phong và những người mẫu khác đến studio từ sớm để Cathy trang điểm, sau đó Cathy hỏi Lương Phong mấy câu xem trước kia cô có biết Thẩm Di Châu không, Lương Phong cười rồi hỏi vì sao cô ấy lại nghĩ như thế, bởi vì ở bên cạnh Thẩm Di Châu không phải là chuyện tốt gì. Cathy cũng im lặng một lát rồi ngại ngùng không hỏi nữa.

Sau khi trang điểm cho mười mấy người xong thì họ lại cùng nhau đón xe đi đến sân khấu biểu diễn.

Lúc này, hậu trường buổi diễn do nhà trường chuẩn bị trông giống như một bãi chiến trường.

Toàn bộ người mẫu lên sân khấu chiều hôm nay đều thay quần áo ở phía sau hậu trường. Lương Phong và những người mẫu còn lại xuyên qua đám người đó, cuối cùng cũng tìm được vị trí của Triệu Khinh Hoà.

Nhưng đoàn người cũng không hề nghỉ ngơi, mà họ lập tức bắt đầu thay quần áo.

Giờ phút này Triệu Khinh Hoà hoá thân thành nữ chiến sĩ, cô ấy dứt khoát đi đến chỗ các người mẫu còn lại rồi giúp các cô ấy kiểm tra quần áo một lần cuối cùng xem có vấn đề gì không. Cây kim trong tay cô ấy cũng nhanh chóng đưa qua đưa lại mà không dám ngừng một chút nào.

Đúng 2 giờ, tất cả sinh viên được yêu cầu rời khỏi hậu trường và đến ngồi trong phòng triển lãm để đánh giá, nhận xét về tất cả các trang phục trong toàn bộ buổi trình diễn.

Lương Phong nói Triệu Khinh Hoà không cần lo chuyện ở bên này. Nếu quả thật có chuyện gì không may thì cô sẽ giúp sửa chữa khâu vá lại.

Sau khi đi vào phòng triển lãm, mọi ồn ào và náo nhiệt cũng từ từ bình tĩnh lại.

Các người mẫu ngồi thành từng nhóm để nghỉ ngơi và duy trì sức lực, Lương Phong cũng thích thú thưởng thức tác phẩm của tất cả các sinh viên tốt nghiệp, cô cảm thấy không có cơ hội nào tốt hơn bây giờ.

Lương Phong nhìn từng người từng người một, cô nghe thấy phía trước có tiếng hoan hô mơ hồ. Đã có một vài người mẫu bước ra ngoài. Buổi biểu diễn bắt đầu. Trong lòng Lương Phong cũng thầm cầu mong Triệu Khinh Hoà sẽ thuận lợi.

Khi người mẫu bắt đầu ra sân, Lương Phong cũng không đi qua đi lại nữa. Cô tìm một góc xó xỉnh rồi ngồi xuống, sau đó nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình reo lên.

Ánh mắt cô tuỳ ý liếc nhìn, nhưng giây tiếp theo cô bỗng ngừng lại.

Đã rất lâu rồi, cô đã không còn nhìn thấy cái tên --- Cam bergamot này nữa.

Tiếng ồn ào bên tai bỗng trở nên xa xôi hơn, ánh mắt cô có chút mờ mịt nhìn chiếc điện thoại, nhưng mãi mà vẫn không thể rời đi được. Cuối cùng cô vẫn nhận điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng, cô từ từ nói: “Xin chào, tôi là Lương Phong.”

Như là nhắc nhở anh, nếu như gọi nhầm thì bây giờ có thể cúp máy được rồi.

Nhưng trong điện thoại, giọng nói của Thẩm Di Châu vẫn cuốn hút như ngày thường, anh nói: “Anh ở ngoài cửa số ba chờ em ra.”

Lương Phong cau mày, cô nhìn buổi biểu diễn vẫn còn đang tiến hành, sau đó cô vừa muốn từ chối ra ngoài thì lại nghe thấy giọng nói Triệu Khinh Hoà ở bên cạnh: “Lương Phong, chiếc áo khoác mà tớ gửi đến Manchester City để sửa ấy, áo khoác sửa xong rồi nhưng tớ lại quên đem theo, tớ để quên ở trong phòng làm việc!”

Ánh mắt của Lương Phong lập tức dán chặt vào người mẫu lẽ ra phải đang mặc áo khoác, quả nhiên lúc này trống rỗng, bởi vì quên đeo phụ kiện nên lúc đầu cũng không để ý tới.

Lương Phong là người cùng với Triệu Khinh Hòa chuẩn bị cho buổi lễ tốt nghiệp này, đương nhiên cô cũng biết tầm quan trọng của cái áo khoác kia.

Sau đó cô lập tức đứng lên rồi đi ra cửa: “Cậu để ở chỗ nào của studio thế?”

Triệu Khinh Hòa gần như muốn khóc đến nơi, cô ấy nói: “Lần trước hàng chuyển phát nhanh từ Manchester City về, những tớ còn chưa kịp mở đồ ra để xem, vẫn bỏ vào đống hộp chuyển phát nhanh ở bên trong cùng phía bên phải studio. Lương Phong, lần trước cậu đã giúp tớ lấy đồ chuyển phát nhanh đó, cậu có thể tìm ra chúng đúng không… Bên này tớ không thể nào rời đi được, cậu có thể giúp tớ…”

“Tớ biết, bây giờ tớ ra đón xe rồi đi lấy giúp cậu.”

Cô nói xong thì cũng tắt máy, sau đó giẫm lên giày cao gót nhanh chóng bước ra ngoài.

Cũng may là Triệu Khinh Hòa được xếp biểu diễn ở vị trí cuối cùng, nếu như trong vòng một tiếng có thể về đến thì sẽ không có vấn đề gì.

Lương Phong không nghĩ nhiều nữa, cô đi thẳng ra phía ngoài cửa số ba.

Ngoài cửa, bầu trời đã tối.

Đẩy cửa sau sân khấu ra, thời tiết ẩm ướt lập tức bao bọc lấy Lương Phong, cô nhìn thấy xe của Thẩm Di Châu đỗ ngay ở cửa.

Cửa kính xe từ từ hạ xuống, anh đưa mắt nhìn cô, sau đó chỉ nói hai chữ đơn giản: “Lên xe.”

Lương Phong nhìn đường phố đông đúc, cô không nói thêm gì, mà chỉ mở ghế phụ lái bên cạnh Thẩm Di Châu ra.

Hơi lạnh lập tức thổi khô tầng mồ hôi mỏng trên trán của cô, sau đó Lương Phong nhìn hướng dẫn chỉ đường trên điện thoại của mình.

“Không biết anh đã đến nhà của Triệu Khinh Hòa chưa, nhưng địa chỉ đây này. Chắc sẽ quay lại kịp trong vòng một tiếng.”

Cô nói xong thì đặt điện thoại lên kệ chỉ đường. Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói thêm gì nữa.

Trong sắc trời mờ tối, chiếc xe giống như dã thú im lặng hòa vào dòng xe cộ bất tận. Ánh đèn vàng từ bên ngoài chiếu vào, chiếu lên những hạt vàng trên làn da của Lương Phong.

Phía trước là đèn đỏ, Thẩm Di Châu từ từ dừng xe lại.

Ánh mắt của anh không hề ngại ngùng mà nhìn Lương Phong.

Cô hơi nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chiếc sườn xám không tay phác họa rõ ràng cơ thể của cô.

Mềm mại, trắng nõn.

Nhưng đã không còn là hoa lan Nam phi nhỏ mà anh có thể tùy tiện xoa nát và vùi dập.

Cô kháng cự việc đến gần anh, nhưng lại có thể vì Triệu Khinh Hòa mà không nói nhiều liền lên xe của anh.

Cô giống như không thay đổi, lại hình như đã thay đổi.

Cô trở nên rất gầy, nhưng cũng không còn yếu ớt nữa.

Sắc trời từ từ tối dần đi.

Cửa kính xe trong suốt, vào giờ phút này lại biến thành một tấm gương đen.

Anh nhìn thẳng vào mắt của cô giống như một ngọn lửa.

Nhưng Lương Phong cũng không muốn chịu đựng thế này nữa, cô cũng khó mà chấp nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm thế này của anh. Vì thế ánh mắt cô như bị phỏng, cô thất bại trước, sau đó liền cúi xuống.

Cô nghiêng đầu nhìn anh rồi nói: “Đèn xanh rồi.”

Thẩm Di Châu chẳng ngại ngùng mà cong môi lên, sau đó nhìn về phía trước: “Tắc đường rồi.”

Lương Phong không kìm lòng được mà xem giờ, Thẩm Di Châu thấy thế thì lạnh nhạt nói:

“Đến kịp.”

Không biết phải tiếp tục câu chuyện thế nào nữa.

Mặc dù bây giờ Lương Phong muốn sống hòa bình với anh, cũng không muốn nhắc đến chuyện cũ nữa, nhưng cho dù thế nào thì cô cũng không thể nói chuyện “Hiền hòa” với anh được nữa.

Bởi vì giờ phút này, ánh mắt anh vẫn chưa chịu ngừng lại, anh vẫn tham lam mà nhìn gương mặt của cô.

Có vẻ như đang hồi tưởng lại, nhưng cũng giống như đang cố gắng tìm hiểu.

Rõ ràng không ở gần nhau, nhưng Thẩm Di Châu chính là có bản lĩnh như thế. Anh chỉ dùng mắt nhìn cô thôi, cũng đủ để khiến đầu lưỡi của cô như tê cứng lại.

Đồ mặc trên người giống như bị ánh mắt của anh cởi bỏ ra, sau đó da thịt cô bị vuốt ve và thăm dò đến mức nóng lên.

Cảm giác nóng cháy ấy không thể nào xóa được chỉ bằng hơi lạnh của máy điều hoà bên trong xe, Lương Phong ép bản thân mình phải lên tiếng cắt đứt ánh mắt trần trụi này của anh.

“Nửa tiếng… có thể đến được không?” Giọng nói của cô bình tĩnh, kéo sự chú ý của Thẩm Di Châu về lại chuyện của Triệu Khinh Hòa: “Chúng ta phải nhanh lên một chút, bây giờ lại đang tắc đường, tôi lo lắng lát nữa sẽ…”

“Anh ta thích người gầy như thế à?” Nhưng Thẩm Di Châu làm như không nghe thấy câu hỏi của cô, khóe mắt anh có chút hiền lành mà cong lên, nhưng trong ánh mắt lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi mà không biết vì sao.

Lương Phong bỗng nói: “Hả?”

Ánh mắt Thẩm Di Châu vẫn cố định trên người cô, anh cười thành tiếng rồi nhắc nhở cô: “Connell.”

Lương Phong ngạc nhiên một lúc lâu, sau đó cô mới hiểu được ý của anh.

Sự tức giận đã dâng lên đến đầu chân mày, bởi vì anh tự nhiên lại nghĩ như thế. Nhưng cô cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Không phải.” Cô lạnh lùng nói: “Không liên quan đến anh ấy.”

“Gầy thế thì có ích gì?” Thẩm Di Châu liếc mắt nhìn về con đường đang kẹt xe trước mặt, sau đó anh dứt khoát kéo tay thắng, cả người lười biếng dựa vào lưng ghế, trong mắt của anh mang dáng vẻ như đang nói chuyện lịch sự, nhưng lời nói ra đều là đang ép sát, khó mà để cho người ta trả lời được.

Anh giống như đang cố ý.

Cô càng tránh, càng nhượng bộ thì anh càng có hứng thú để khiêu khích, dò xét.

Giống như tùy ý chơi với con mèo đang trốn trong góc phòng.

Suy nghĩ này khiến Lương Phong có chút rụt rè.

Nhưng cô biết, cô càng nhượng bộ thì Thẩm Di Châu càng muốn kích thích cô.

“Gầy cũng có lợi ích của gầy.” Ánh mắt Lương Phong bình tĩnh nhìn anh, sau đó cô cười: “Sở thích của mọi người cũng không giống nhau, không phải à?”

Cô đã bắt đầu phản kích, trong mắt của Thẩm Di Châu càng có nhiều suy nghĩ hơn.

“Cô Lương có thể nói cho tôi biết, gầy thì vui ở đâu được không?”

Khi Thẩm Di Châu đang nói chuyện thì anh cũng giơ tay ra bắt lấy cổ tay của Lương Phong.

Lương Phong giật mình, cô hoàn toàn không ngờ anh lại dám động tay như thế.

Tay trái của cô từ từ muốn rút về phía sau, nhưng Thẩm Di Châu làm sao mà dễ đối phó như thế được chứ.

Nếu anh muốn xem, thì chưa chắc cô có thể rút lại được.

Đoạn cổ tay thon dài của cô bị anh nắm chặt trong tay.

Đầu ngón tay lạnh lẽo bỗng chốc trở nên nóng như lửa.

Lương Phong dùng chút sức, sau đó Thẩm Di Châu hơi buông tay như muốn thả cô ra.

Trong lúc Lương Phong mím môi rồi chuẩn bị ngồi xuống lần nữa, thì Thẩm Di Châu lại siết chặt cổ tay cô.

Một sức lực rất mạnh kéo đến.

Khiến cả người cô không chút phòng bị bị lôi vào trong ngực của anh.

Gầy thì có ích gì chứ?

Chỉ cần anh hơi dùng sức một chút thì cô sẽ không thể nào kháng cự được mà nhào tới trên người anh.

Cánh tay trắng nõn của cô chống trên ngực anh, nửa người của cô nằm thì trên thân trên anh.

Bộ ngực căng mọng và mềm mại của cô ép ra những gợn sóng mềm mại.

Hơi thở của cô có chút ấm áp do tiếng kêu của cô.

Sau đó hơi thở mịn màng kia rơi xuống cổ của anh.

“Thẩm Di Châu!” Lương Phong khẽ gọi tên anh.

Thẩm Di Châu dường như rất nghe lời mà lập tức bỏ tay ra, giống như chuyện gì anh cũng đều nghe theo cô.

Anh đưa mắt nhìn cơ thể cô nhanh chóng trở về chỗ ngồi, cô ngồi lại về ghế phụ lái, sau đó đôi mắt xinh đẹp kia trợn lên nhìn anh, còn mang theo chút tức giận.

Nụ cười càng trở nên thích thú hơn, sau đó anh giơ tay lên phủi những nếp nhăn trên tay áo rồi nói: “Gầy cũng có ích của gầy đó, cô Lương à.”

Dựa lưng vào cửa xe cứng ngắc, Lương Phong nhìn dáng vẻ Thẩm Di Châu đang mong chờ cô tiếp tục bình tĩnh chống trả lại, sau đó cô ép nhịp tim của chính mình chậm rãi chậm lại.

Cô sẽ không tranh cãi với Thẩm Di Châu, càng sẽ không nói bất cứ gì để chống trả lại.

Cô không thể thắng được.

Cô không thể thắng được.

Cô không bao giờ có thể thắng được anh.

Ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối đen lại.

Ánh mắt anh từ từ trở nên u ám và nặng nề hơn.

Lương Phong khẽ hít thở rồi nói: “Như thế sẽ không đến kịp buổi biểu diễn của Khinh Hoà mất.”

Cô chỉ có thể lôi chuyện của Triệu Khinh Hoà ra lần nữa rồi cầu xin anh vẫn còn đặt em gái của mình ở trong lòng.

Nhưng Thẩm Di Châu vẫn thờ ơ cười một tiếng: “Chỉ một cái áo khoác thôi mà, không lấy được thì sao chứ?”

Lương Phong cười thành tiếng, cô hoàn toàn không ngờ Thẩm Di Châu sẽ nói như thế.

“Vậy vì sao… anh lại bằng lòng lái xe ra giúp cô ấy…” Lời còn chưa nói xong, Lương Phong bỗng run lên.

Cô nìn thấy ánh mắt của anh nhẹ nhàng rơi xuống người cô, giống như một tấm mạng nhện lớn.

Trong ánh sáng mờ tối, đôi mắt của anh khẽ nở nụ cười.

Giờ phút này, anh lại cầm lấy cổ tay cô lần nữa, nhưng cô đã không còn phản kháng như lúc đầu nữa rồi.

Bởi vì cô hoàn toàn khiếp sợ, hoàn toàn trở nên im lặng.

Ngón tay Thẩm Di Châu tỉ mỉ vuốt ve từng tấc trên cổ tay của cô, rồi ngón tay đó lại tiếp tục hướng lên trên.

Sau đó bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài cửa xe cứng rắn vang lên hai tiếng gõ “Cộc cộc”.

Lương Phong lập tức lấy lại tinh thần, cô rút tay về rồi quay đầu nhìn về phía bên kia của cửa sổ.

Một người đàn ông đi xe gắn máy, mặc áo sơ mi tay ngắn màu đen, đi ra từ trong dòng xe đang kẹt cứng kia mà dừng lại bên cạnh xe của bọn họ.

Lương Phong đang không biết vì sao bây giờ lại có người gõ cửa sổ, thì ngay sau đó cô nhìn thấy người đàn ông đứng bên ngoài cởi mũ bảo hiểm ra rồi hất hất tóc.

Lại gõ cửa kính xe lần nữa.

“Là tôi, Connell.”

Thẩm Di Châu lập tức muốn khoá cửa sổ lại nhưng Lương Phong đã nhấn cửa kính xe xuống.

Gió nóng lập tức thổi bay tóc cô, nửa người của cô gần như lộ ra ngoài.

“Connell, sao anh lại đến đây?”

Connell nhìn cô rồi cười một tiếng: “Tôi nhìn trên bản đồ thì thấy chỗ này đang tắc đường nghiêm trọng, cho nên tôi mượn một chiếc xe máy để đưa cô sang đấy. Nhanh lên đi, nếu không sẽ không kịp mất!”

Lương Phong gật đầu rồi nói: “Được!”

Sau đó cô ngồi lại vào trong xe, sau đó nhìn Thẩm Di Châu và nói: “Cảm ơn anh, tôi cùng Connell đi trước.”

Thẩm Di Châu bình tĩnh nhìn cô đang cúi đầu tháo dây an toàn ra, giọng nói của anh vẫn như cũ: “Tắc đường cùng lắm cũng chỉ là mấy phút, trong một tiếng chắc chắn sẽ trở về kịp, có gì mà phải--”

Nhưng anh còn chưa nói xong thì đã thấy Connell đỡ cửa kính xe rồi cúi đầu nhìn qua đây.

Nắng chiều rơi xuống, trên khuôn mặt Connell có hơi thở của người trẻ tuổi.

Đầu tiên là anh ta đưa tay sờ đầu Lương Phong như đang an ủi. Sau đó nhìn sang Thẩm Di Châu:

“Anh đã đưa Lương Phong đi được một đoạn rồi, đoạn còn lại.”

“Cứ giao cho tôi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.