Mưa to như thác đổ hoàn toàn cản trở giờ tan làm ở London, xe cộ từ từ xê dịch giữa những toà nhà ẩm ướt, thứ duy nhất mà mắt có thể nhìn thấy chính là ánh sáng đèn đường đang không ngừng thay đổi màu sắc.
Những toà nhà cùng đường phố đều bị nước mưa làm cho ẩm ướt và trở nên lạnh lẽo hơn, Lương Phong ngồi trong xe cũng không nhịn được mà rùng mình một cái.
Thẩm Di Châu đưa mắt nhìn sang rồi giơ tay ra chỉnh máy điều hòa nhỏ lại. Sau đó anh lại vươn tay lấy ra một hộp khăn giấy nhỏ trong cái hộp vuông ở cạnh xe, rồi để lên người Lương Phong.
“Lau chút đi, đừng để bị lạnh.” Giọng điệu của anh rất thoải mái, còn mang theo chút ý cười dò xét.
Lương Phong nhận lấy hộp khăn giấy, sau đó cô nhìn anh và cười: “Cảm ơn.”
Cô rút ra hai tờ rồi cẩn thận lau đi những giọt nước trên trán của mình.
Lại nhìn thấy anh giơ tay lên lần nữa, anh cuối cùng vẫn tắt máy lạnh đi, chỉ còn lại một chút hơi lạnh yếu ớt.
Hai tờ khăn giấy bị ướt được Lương Phong xếp gọn ở trong tay, nhẹ nhàng cầm lấy.
Cô đưa mắt nhìn sang Thẩm Di Châu.
Thong thả mà đi trên con đường đang kẹt cứng, một tay anh đỡ lấy vô lăng, một tay tùy ý để trên ô vuông đựng đồ trong xe. Trên cổ tay là chiếc đồng hồ cô chưa từng thấy bao giờ.
Trên mặt đồng hồ phản chiếu ra thứ ánh sáng lạnh lẽo.
“Có gì để nhìn à?”
Một lát sau, cô nghe thấy giọng nói có chút hài hước của anh.
Ánh mắt Lương Phong dời đi, sau đó cô mới phát hiện xe đã dừng lại rồi. Bầu trời cũng bởi vì mưa như thác đổ mà trở nên u ám, cần gạt nước liên tục gạt qua gạt lại thì mới miễn cưỡng để lộ ra chút tầm nhìn về phía trước.
Mà giờ phút này, bên trong xe lại trở thành một chỗ tránh nạn “Riêng tư”, bởi vì màn mưa liên tục lướt qua kính xe đã che hết mọi tầm nhìn có thể thấy.
Hơi thở cũng từ từ chậm lại.
Lương Phong vén mái tóc hơi ướt của mình ra sau tai, chậm chạp nói: “Sáng nay anh… đã đến cửa hàng của chúng tôi à?”
Trong đôi mắt đen nhánh của Thẩm Di Châu lộ ra một nụ cười thản nhiên, anh nhìn cô rồi nói: “Đúng thế.”
Anh thẳng thắn phơi bày dã tâm của mình, bởi vì từ trước đến nay anh khinh thường với việc phải che giấu.
“Anh tìm tôi à?” Mà giờ phút này, Lương Phong càng giống như để trần thân thể của mình, cô đã lên xe Thẩm Di Châu rồi thì cần gì phải che giấu những thứ này.
Ngược lại là ánh mắt Thẩm Di Châu đang trầm ngâm nhìn cô trong giây lát, như muốn nghiên cứu xem cô nói những lời này là có ý gì.
Nhưng cũng chỉ một giây, Thẩm Di Châu đã khẽ bật cười.
Đôi mắt tinh nghịch của anh đảo quanh khuôn mặt của Lương Phong, sau đó anh đưa tay nắm lấy cổ tay cô.
Trên làn da nhẵn mịn nhưng hơi lạnh của cô, ngón tay cái của anh đang dịu dàng vuốt ve khiến tay cô hiện ra lớp đỏ ửng dịu nhẹ.
Cô không rút tay lại.
Bởi vì trong xe không có máy điều hòa hỗ trợ, cho nên giờ phút này nhiệt độ bắt đầu từ từ tăng lên.
Lương Phong đưa mắt nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, nhiệt độ quen thuộc đó, khoảnh khắc da kề da đó khiến ý chí của cô từ từ sụp đổ.
Ngón tay cũng vì thế mà từ từ cong lên, cô nắm lấy tay anh.
Ánh mắt lại lần nữa chạm vào nhau bên trong khoang xe yên tĩnh, Lương Phong không kìm được mà ngừng thở.
Đôi môi đỏ mọng theo bản năng mà hơi hé mở, lộ ra hàm răng trắng tinh.
London ẩm ướt, cửa sổ ướt nhẹp.
Cô cũng ẩm ướt.
Vì sao hôn môi cũng không cần hỏi nữa, cứ giống như nụ hôn chào buổi sáng ngày hôm đó.
Tự nhiên mà đến gần nhau, tự nhiên mà trở nên run rẩy.
Rồi sau đó, giao bản thân mình cho anh.
Cần gạt nước bỗng nhiên ngừng làm việc, phong tỏa khoang xe và trở thành một hòn đảo nhỏ không thể nhìn thấy.
Quần áo ẩm ướt dính sát vào đầu ngón tay của anh. Ngón tay anh lại đi sâu vào người cô, răng và môi quấn chặt lấy nhau, cùng dây dưa, cùng mút vào.
Mưa như thác đổ càng ngày càng lớn, đùng đùng mà rơi xuống nóc xe.
Rồi sau đó biến thành bản hòa nhạc dây dưa hay nhất.
Quên đi thành phố Yến, quên đi Nghiêm Sâm, quên đi khúc dương cầm chưa đàn xong kia, quên đi cơn mưa không có hồi kết.
Nơi này là London, nơi này là London.
Đây là lời nguyền của Lương Phong, ban cho cô nguồn dũng khí rất lớn.
Sau khi âm thầm im lặng buông bỏ trong lòng, Lương Phong ôm chặt lấy cổ của Thẩm Di Châu.
Hai mắt của cô nhắm chặt lại, để tất cả mọi thứ nằm lại trong tay anh.
Thân thể cũng vì thế mà trở thành nước xuân chảy róc rách, vào khoảnh khắc anh chạm vào lần nữa, cô đã hoàn toàn bị thuần phục.
Đau đớn kéo đến một cách cực kỳ chân thật, hít thở khó khăn mang đến cảm giác ỷ lại.
Cầu xin trận mưa lớn này có thể kéo dài mãi không ngừng, tốt nhất là khiến cô có thể mê mệt và đầu hàng.
Một lúc lâu sau, tai khẽ ù đi, cuối cùng cô cũng nghe thấy tiếng còi trong trẻo, sau đó Lương Phong dứt khỏi nụ hôn, hai má đỏ bừng.
Cần gạt nước lại lần nữa cuốn đi màn mưa, sau đó chiếc xe hướng về nơi cô ở.
Trên đường cũng không có nói gì, Lương Phong im lặng không lên tiếng, cài lại nút áo phía sau lưng.
Bộ quần áo mỏng đã khô được tám phần, thậm chí phía sau còn có một lớp mồ hôi mỏng.
Nhìn thấy anh giơ tay lên mở máy điều hòa, Lương Phong quay mặt sang chỗ khác và nhìn đường phố mơ hồ đang trôi qua cực nhanh.
Lương Phong không nói cho Thẩm Di Châu biết địa chỉ nhà mình, nhưng xe của anh vẫn dừng đúng chỗ cô ở.
Lương Phong không hỏi nhiều mà chỉ đưa Thẩm Di Châu vào nhà.
Là một house bình thường được xây bằng gạch, nhìn qua trông như đã có từ rất lâu. Chủ nhà không sống tại đây, ở bên trong, những gian master room và single room đều đã được cho thuê hết.
Lúc này trong phòng khách không có ai, Lương Phong liền trực tiếp đưa anh đến phòng của mình.
Mặc dù quần áo đã khô, nhưng dù sao cũng trải qua cơn mưa lớn, cho nên có thể sẽ cảm thấy không thoải mái.
Lương Phong để túi của mình trên đầu giường rồi cô kéo một cái ghế đến cho Thẩm Di Châu.
Sau đó cô lại đi đến tủ treo quần áo và lấy ra một bộ đồ: “Âu phục của anh vừa nãy đã bị tôi làm ướt, có muốn treo lên chút không.”
Thẩm Di Châu rất biết lắng nghe mà cởi áo khoác âu phục xuống.
“Trước tiên anh ngồi đó một chút đi đã… Tôi muốn đi tắm.”
Khóe môi anh cong lên nụ cười thản nhiên, sau đó anh nhướn mày lên, ý bảo cô cứ tùy ý.
Cửa phòng nhanh chóng khép lại, trong phòng cũng trở nên yên tĩnh.
Khóe môi đang nhếch lên của Thẩm Di Châu khẽ hạ xuống.
Anh ngước mắt nhìn, sau đó lạnh lùng đánh giá căn phòng này.
Căn phòng này chỉ cần hai người đứng thì sẽ có cảm giác chật hẹp lạ thường, diện tích không vượt quá năm mét vuông. Một chiếc giường cho một người ngủ, còn có một chiếc bàn chất đầy vải vóc.
Tủ quần áo chính là chiếc xào phơi đồ có thể di chuyển, trên đó treo một vài chiếc váy dài và áo khoác dài.
Cuối cùng chính là ở trong góc phòng kia, có một rương hành lý màu đen đang dựa vào tường.
Chỉ có thế mà thôi.
Mà lúc vừa từ bên ngoài đi vào, cửa nhà thậm chí còn không được khóa lại. Nhìn lướt qua thì ít nhất cũng có tới bốn, năm căn phòng. Xem ra là ngày nào cũng có người lui tới, cho nên mới dứt khoát không khoá cánh cửa này lại.
Thẩm Di Châu mím môi ngồi trên ghế, không phải anh chưa từng nghe Triệu Khinh Hòa nói đến, nói Lương Phong ở London rất cực khổ, mỗi ngày nếu không phải đi học thì chính là đang trên đường đi làm.
Triệu Khinh Hòa nói cô ấy rất đau lòng, nhưng anh cũng chỉ cười nhạt mà thôi, bởi vì anh tuyệt đối không tin.
Sao Lương Phong thiếu tiền được? Sao có thể được.
Chỉ dựa vào những thứ cô có được khi ở bên cạnh anh, cũng đã đủ để cô sống được những ngày thảnh thơi ở London này.
Ở nơi này đi làm thêm khắp mọi nơi, đi làm người mẫu ảnh, đi làm ở cửa hàng âu phục sang trọng.
Thậm chí Thẩm Di Châu càng tình nguyễn nghĩ ác ý hơn nữa, có lẽ cô chỉ muốn tìm đối tượng mới để săn mà thôi.
Đây chẳng phải là thứ cô am hiểu nhất sao?
Có lẽ cô chỉ muốn ở London diễn lại trò cũ thôi, chẳng có gì đáng để thương xót cả.
Đôi mắt Thẩm Di Châu từ từ lạnh xuống, tay anh sờ vào túi rồi lấy bao thuốc lá ra.
Trong lòng bỗng có một trận bực bội vô hình, giống như những con kiến im lặng bò qua, nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn xuống.
Ngay sau đó, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của Lương Phong.
Thẩm Di Châu vẫn dựa vào ghế như cũ, đưa mắt nhìn sang.
Cô mặc một chiếc váy dài bằng bông màu trắng, gương mặt đã được rửa sạch sẽ.
Tóc vẫn còn ướt, cô đứng ở cửa hỏi anh: “Tối nay… anh có ở lại ăn cơm không?”
Thẩm Di Châu nhìn cô, nở nụ cười hờ hững.
“Có thể.”
Lương Phong chớp mắt, sau đó cô suy tư một lát rồi mới nói: “Tôi nghe Khinh Hòa nói, trong trung tâm thành phố có một nhà hàng chính gốc Pháp, không biết anh…”
“À, thì ra cô Lương không phải không có tiền.” Thẩm Di Châu cười, cắt ngang lời nói của cô.
Lương Phong ngạc nhiên đến mức giọng nói cũng ngừng lại, cô có chút khó hiểu mà nhìn Thẩm Di Châu.
Rồi sau đó, cuối cùng cô cũng đọc được “Ác ý” sâu xa trong mắt của anh.
Cô có thể mời anh ăn ở nhà hàng chính gốc Pháp, thế mà vẫn còn “Giả vờ” ở nơi này.
Đây không phải là cách tốt nhất để cô có thể lấy được sự đồng cảm của anh sao?
Cơ thể cô bỗng nhiên lạnh như băng, lời còn lại trong miệng cũng không thể nói ra được nữa.
Nhưng cô phải phản bác anh thế nào đây? Dù sao thì anh có cả mười ngàn lý do để nghĩ cô như thế.
Đôi mắt ướt đẫm nước có chút căng chặt, Lương Phong im lặng nhìn anh, nhìn thấy anh từ từ đứng dậy.
Đi đến cạnh cửa rồi giơ tay lên dịu dàng vuốt ve bả vai của cô, anh khẽ cười:
“Hôm nay tôi còn bận chút việc, sẽ không ở lại lâu.”
Sau đó cửa phòng cũng bị anh thuận tay đóng lại.
Trong phòng rơi vào sự yên lặng tĩnh mịch.
Chắc chắn anh đang tức giận, đó là nụ cười chứa đầy băng lạnh mà anh am hiểu nhất.
Lương Phong đứng yên tại chỗ trước cửa rất lâu, không hề nhúc nhích.
Cô chỉ cảm thấy rõ ràng hôm nay làm ít việc hơn mọi hôm, nhưng vì sao lại mệt mỏi như thế chứ.
-
Không vui, thật ra thì không thể nói là thế được.
Đau lòng, có lẽ cũng có một chút.
Nhưng tất cả mọi cảm xúc của cô đều trở nên vô nghĩa sau khi rời khỏi Karuizawa vào lần đó, cô đã từng đau lòng một lần, cho nên những lần còn lại dường như đã bớt đau đớn hơn.
Nhưng mà âu phục của anh vẫn đang để quên ở nhà cô.
Ngày hôm sau, Lương Phong đưa âu phục đến tiệm giặt ủi, đến lúc lấy về thì đã là một tuần sau rồi.
Cô gọi cho Triệu Khinh Hòa, thậm chí cô còn không thể xác định được Thẩm Di Châu còn ở London hay không.
“Anh ấy vẫn ở nhà anh ấy tại London.”
“Tớ mang âu phục đưa đến nhà cậu nhé, có lẽ lần sau anh ấy đến nhà cậu thì cậu cũng tiện đưa cho anh ấy giúp tớ, được chứ?”
Triệu Khinh Hòa im lặng một lúc, sau đó cô ấy làm đúng như sự thật được dặn dò: “Thật ra thì anh tớ có nói với tớ rồi, nếu như cậu gọi đến nói chuyện giao âu phục thì nói cậu đưa thẳng đến nhà anh ấy.”
Lương Phong: “...”
“... Lương Phong.” Triệu Khinh Hòa chần chừ lên tiếng: “Cậu và anh trai tớ… yêu nhau à?”
Lương Phong ngập ngừng một lát rồi mới nói: “Không có.”
“Lần trước cậu nói anh tớ là người tốt.” Triệu Khinh Hòa dừng một chút: “Tớ cảm thấy có chút chuyện cần đính chính với cậu một chút.”
Lương Phong mím môi lắng nghe.
“Thật ra nhân phẩm của anh tớ không ổn… Không đúng, là quá kém cỏi!” Giọng Triệu Khinh Hòa là vẻ hận sắt không thành thép: “Trong tình cảm, anh ấy là tên đàn ông cặn bã!”
“... Được, tớ sẽ chú ý. Vậy hay là tớ vẫn đưa âu phục đến nhà của cậu được không?”
Vốn dĩ Triệu Khinh Hòa định đồng ý, ai biết ngay sau đó cô ấy đã mất đi vẻ kiêu ngạo: “Suy nghĩ một chút thì chuyện này là do anh tớ đặc biệt gọi điện đến “Cảnh cáo” tớ, cậu vẫn nên đưa sang đó đi. Địa chỉ thì lát nữa tớ sẽ gửi cho cậu.”
Lương Phong không nhịn được mà cười khẽ, trong lòng cũng tiếp nhận ý tốt của cô ấy.
“Không sao, cảm ơn cậu quan tâm. Hay là, cậu đi với tớ đi?”
Lương Phong hoàn toàn cười lên thành tiếng, không trêu chọc cô ấy nữa: “Trêu cậu đấy. Nhưng mà tớ chỉ đưa âu phục sang thôi, không có chuyện gì đâu.”
Sau khi cúp máy, Triệu Khinh Hòa nhanh chóng gửi địa chỉ nhà của Thẩm Di Châu ở London sang cho cô.
Lương Phong tìm vị trí trên bản đồ, nụ cười trên mặt cũng vơi bớt mấy phần, sau đó cô cúi đầu mang giày rồi ra ngoài.
Lúc ra ngoài, sắc trời London đã có chút tối rồi.
Cô tan làm xong thì mới đến tiệm giặt ủi lấy âu phục về, đi qua đi lại đã tốn không ít thời gian.
Bất ngờ là Thẩm Di Châu lại ở cách đó không xa, nếu đi bộ thì chưa đến một cây số.
Lương Phong xách theo âu phục rồi một đường đi thẳng tới nơi anh ở.
Tầm 10 phút sau, cô đi đến trước một ngôi biệt thự. Bức tường bên ngoài và tòa nhà được thiết kế theo phong cách retro của Anh. Đó là khu nhà cao cấp nhất khu phố này.
Lương Phong xác nhận lại địa chỉ nhà, sau đó cô nhấn chuông cửa ở bên cạnh.
Sau khi đã ổn định lại hơi thở, cô chờ người bên trong ra mở cửa. Đưa âu phục cho anh rồi rời đi, đó là suy nghĩ của Lương Phong.
Nhưng không ngờ sau khi cửa mở ra, người ra ngoài lại là một người phụ nữ tuổi trung niên lạ mặt.
Tuổi chắc tầm hơn bốn mươi, trên người mặc một bộ đồng phục tối màu.
Lương Phong vừa nghĩ rằng mình đã đi nhầm chỗ thì liền nghe thấy người phụ nữ trung niên lên tiếng:
“Là cô Lương phải không?”
Lương Phong khẽ dừng chân, sau đó nhìn thấy người phụ nữ trung niên kia nghiêng người mời cô đi vào:
“Cô giúp tôi đem âu phục của ngài Thẩm vào phòng để đồ nhé.”
Ngoài trời đã rất tối rồi, lúc này người phụ nữ trung niên cũng nghiêng người nhường cửa, hiện ra thứ ánh sáng đèn đuốc sáng ngời.
Nếu như Lương Phong là người vừa mới đi theo bên cạnh Thẩm Di Châu, thì lúc này chắc chắn cô sẽ không biết vì sao nhất định phải là chính mình tự đưa âu phục đến.
Nếu chỉ muốn lấy lại âu phục của mình, thì thậm chí anh cũng không cần gọi điện thoại cho Triệu Khinh Hòa.
Hoặc là, từ khi nào mà Thẩm Di Châu để ý đến âu phục của mình như thế?
Điều anh muốn không phải âu phục của mình, mà anh chính là muốn cô đến đây.
Trong lòng cô bỗng có chút ý lạnh tràn qua, nhưng nụ cười vẫn tự nhiên treo trên khóe miệng, Lương Phong nhỏ giọng nói: “Được, phiền ngài dẫn đường ạ.”
Cửa từ từ đóng lại, Lương Phong theo sau bà ấy đi vào nhà.
Cô không nhìn gì cả, mà chỉ lặng lẽ đi theo phía sau lưng người phụ nữ kia, đi ngang qua sảnh trước ở tầng hai, rồi dừng lại trước cánh cửa đang đóng lại của phòng ngủ.
“Phòng để quần áo ở phía tay phải bên trong phòng ngủ.”
Lương Phong hít sâu một hơi, cô khẽ nói: “Cảm ơn.”
“Cô Lương khách sáo rồi.”
Trong nhà trống rỗng.
Từ lúc cô đi vào cho đến khi vào phòng ngủ này, Lương Phong chưa từng gặp được người thứ ba nào cả.
Hoặc có thể cô đang suy nghĩ nhiều.
Bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng để quần áo, bên trong phòng ngủ không mở đèn, cho nên phòng để quần áo cũng chìm trong tối tăm.
Lương Phong không muốn nghĩ nhiều, cô chỉ muốn làm xong chuyện rồi rời đi.
Trong phòng để quần áo cũng không có ai, chỉ treo vài bộ quần áo. Quả thật không giống chỗ thường hay ở lại. Sau đó Lương Phong tùy tiện tìm một chỗ, rồi giơ tay muốn treo âu phục lên.
Khoảnh khắc tay phải rời khỏi âu phục thì cô nghe thấy tiếng “Ken két” từ phía sau truyền đến.
Tim đập thình thịch.
Lương Phong vẫn đưa lưng về phía cửa phòng, không hề nhúc nhích.
Giống như đang ngạc nhiên, cũng giống như rất mong đợi.
Cô nghe thấy tiếng bước chân không nhanh không chậm bước đến phía sau lưng cô, hơi khom người, đến gần cô.
Trong bóng tối, hơi thở càng trở nên mẫn cảm hơn.
Tựa như một cái tay vô hình, từ từ vuốt ve gò má cô.
Lương Phong không tự chủ được mà xoay mặt đi, muốn lùi ra phía sau.
Nhưng lại bị lồng ngực anh ngăn lại, không cho cô di chuyển.
“Đưa quần áo đến cho anh.” Giọng nói của cô rất khẽ, cũng rất khách sáo. Cô chính là không chịu thỏa mãn bầu không khí kiều diễm lúc này của anh.
Vì thế cô cảm nhận được hơi thở khẽ phả vào cô của cô khi anh cười.
Sau đó anh làm như rất quan tâm đến cô mà dỗ dành: “Giận à?”
Lương Phong nín thở, ánh mắt nhìn xuống: “Giận cái gì, hôm đó anh đưa tôi về, tôi còn chưa kịp cảm ơn anh.”
“Vậy là tức giận rồi.” Thẩm Di Châu vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy cô rồi nói: “Tôi bồi thường cho em nhé?”
Vẫn là sự phóng đãng đó, vẫn là lời xin lỗi tùy tiện nói ra đó, Lương Phong tức đến bật cười. Sau đó cô đưa tay kéo anh ra, trái lại, cô bị anh ôm càng chặt hơn: “Anh tốt nhất là nhanh chóng buông tay ra, có một người bạn tốt nhắc nhở tôi, anh trai cô ấy là người cặn bã trong chuyện tình cảm, bảo tôi cách xa anh ấy ra một chút.”
Thẩm Di Châu nghe thế thì khẽ cười, anh cúi đầu càng thấp hơn nữa, răng của anh gần như muốn chạm lên vai Lương Phong. Nhưng lại không hề chạm vào, khiến cả người cô trở nên tê dại.
Quả thật Lương Phong không nhịn được loại thân mật mạnh mẽ này, cô sợ giây tiếp theo cô sẽ mềm nhũn cả chân rồi ngã vào lòng anh, vì thế cô khó khăn xoay người lại, chống hai tay trước ngực anh.
Miễn cưỡng muốn giữ chút khoảng cách, cô “Cảnh cáo” anh: “Anh gần thêm nữa…”
Nhưng Lương Phong còn chưa nói xong thì răng và môi của cô đã bị người khác khống chế hoàn toàn.
Nơi này không phải con đường đông đúc chật kín xe, mà là nơi riêng tư của Thẩm Di Châu, tuyệt đối sẽ không bị ai làm phiền.
Vì thế anh không kiêng dè ai, cũng tuyệt đối sẽ không dừng lại.
Nhưng không ngờ lần này Lương Phong lại quyết tâm muốn phản kháng.
Tuyệt đối không phải là giả vờ từ chối.
Cô không thể chịu được việc anh lật lại vấn đề một cách không rõ ràng như vậy.
Cho dù anh có tốt tính nói “Tôi bồi thường cho em.”, thì chẳng qua chỉ là anh đang giả vờ “Cúi đầu” mà thôi.
Giây tiếp theo, cuối cùng anh cũng buông ra. Khi lấy lại được hơi thở, Lương Phong thở hổn hển, sau đó cô cắn môi thấp giọng nói: “Tôi không lừa anh. Tôi cũng không phải giả vờ không có tiền, cũng không cố ý tìm kiếm sự thương hại từ anh. Tôi chỉ muốn mời anh một bữa cơm mà thôi.”
Cô biết dáng vẻ bây giờ của mình là dáng vẻ Thẩm Di Châu ghét nhất, tích cực, cố chấp, muốn nói rõ ràng mọi chuyện.
Cô rõ ràng đã trả lại tiền cho anh, anh cũng biết rõ ràng hiện tại cô không có tiền.
Không phải cô tùy tiện mời anh đi ăn trong một nhà hàng Pháp ở trung tâm thành phố, mà là trong lúc đang tắm, cô đau đớn đào ra từ tiền đặt cọc học phí năm thứ hai.
Cô biết quả thật trước kia mình đã làm chuyện xấu, cũng biết lời nói của mình lúc này không đáng tin cậy. Nhưng lại bị Thẩm Di Châu hời hợt, thờ ơ, không thèm để ý, cho nên Lương Phong mới không nhịn được mà đến tranh cãi.
Bầu không khí cũng lạnh dần đi.
Lương Phong không nói thêm gì nữa, trong phòng thay đồ tối tăm, Thẩm Di Châu im lặng cúi đầu nhìn cô.
Không phải là anh không gọi điện hỏi Triệu Khinh Hoà. Triệu Khinh Hoà cũng nói rằng ngoài việc đi học và đi làm thì cô không còn thời gian để yêu ai nữa.
“Anh có biết mỗi ngày cậu ấy nhận được bao nhiêu tin nhắn riêng trên Facebook không? Em đã thấy một lần rồi, ít nhất cũng phải bảy hoặc tám tin đấy.”
“Trong học viện của bọn em cũng có những người thuộc tầng lớp con nhà giàu cũng lái xe Cullinan. Anh ta theo đuổi Lương Phong không ngừng nghỉ trong hai tháng, nhưng Lương Phong thậm chí còn không thèm nhìn anh ta.”
“Anh đừng theo đuổi Lương Phong, anh không phải người tốt.”
Thẩm Di Châu lạnh lùng nói: “Xe Cullinan thì tính là xe tốt gì chứ.”
Triệu Khinh Hoà không nói nên lời: “...Không phải anh cũng tự lái…”
Sự tức giận vô cớ mà anh cảm nhận được sau khi rời khỏi nhà Lương Phong đã vô tình bị lời nói của Triệu Khinh Hòa hóa giải, anh biết rằng cô có thể sẽ không “Làm lại trò cũ”, nhưng cuối cùng anh vẫn không biết khoản tiền kia cô đã dùng vào đâu.
Ngôi nhà ở thành phố Yến vẫn đang được thuê cho mẹ cô ở, cũng không tìm thấy tài sản nào đứng tên cô cả.
Khi đó anh chỉ có thể nghĩ cô đã đưa tất cả cho Nghiêm Sâm. Nhưng vì sao bây giờ hai người họ lại không ở bên nhau.
Hỗn loạn, đau đầu.
Cuối cùng, anh nhìn về phía Lương Phong đang bị anh ôm trong ngực không chịu nói lời nào, ánh mắt cũng càng lạnh lùng hơn.
“Không phải là tôi xin lỗi em rồi à?” Một lúc lâu sau, Thẩm Di Châu trầm giọng nói.
Thật hiếm khi anh không còn sử dụng giọng điệu tùy tiện và không chút để ý đó nữa.
Lông mi của Lương Phong rung lên, cô chỉ cảm thấy trong lòng mình đã hít thở dễ dàng hơn.
Thẩm Di Châu đưa tay định chạm vào vai cô.
Đột nhiên nghe thấy một giọng nói rõ ràng từ bên ngoài phòng thay đồ: “Anh ơi, anh có ở đó không!?”
Thẩm Di Châu còn chưa kịp phản ứng thì Lương Phong đã kinh hãi mà thấp giọng nói: “Là Khinh Hoà!”
Sau đó, trong giây tiếp theo, Thẩm Di Châu bị đẩy ra xa.
Bỗng nhiên trong lòng anh dâng lên một nỗi khó chịu không tên, Thẩm Di Châu nhìn thấy cửa phòng thay đồ bị Triệu Khinh Hòa nhanh chóng đẩy ra.
Anh chỉnh lại quần áo, kìm nén cơn nóng nảy rồi hỏi cô ấy: “Em đến đây làm gì?”
Triệu Khinh Hòa nhìn hai người đang đứng cách xa nhau trong phòng thay đồ với vẻ mặt cảnh giác, đột nhiên cô ấy sinh lòng nghi ngờ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Thẩm Di Châu.
Vì thiếu ánh sáng nên cô ấy khẽ nheo mắt lại, sau đó hỏi với vẻ mặt kinh ngạc: “Anh ơi, trên miệng anh là… vết son môi à? Anh... anh sẽ không cưỡng hôn Lương Phong, phải không?”
Lương Phong đứng ở bên cạnh nghe được thì bỗng trở nên kinh hãi.
Thẩm Di Châu cười lạnh, sau đó anh chậm rãi “Phá thi thể, xóa sạch dấu vết” trước mặt Triệu Khinh Hoà, anh dùng ngón tay lau môi rồi lạnh lùng nói:
“Ngày nào trong đầu em cũng nghĩ về mấy chuyện này à?”
- ------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Khinh Hòa: Rốt cuộc là ai mỗi ngày đều nghĩ đến những điều này thế hả?