Người biết tin tức này đầu tiên đương nhiên là Triệu Khinh Hòa.
Sáng ngày hôm sau, cô ấy gọi điện thoại đến hỏi: “Hai người đã hòa thuận lại chưa?”
Trong điện thoại, Thẩm Di Châu vẫn là dáng vẻ không mặn không nhạt, trả lời cô ấy ba chữ: “Em nghĩ sao?”
Nhìn đi, dáng vẻ này của anh trông giống như đã có tấm vé trúng thưởng trong tay vậy.
Nếu không phải chính mắt Triệu Khinh Hoà nhìn thấy anh mình chạy đến London để “Quyến rũ” Lương Phong, sau đó lại thấy dáng vẻ thất thần và run rẩy của anh khi thấy âu phục mà Lương Phong làm cho mình, thì sợ rằng cô ấy sẽ thật sự cảm thấy Lương Phong bị anh tuỳ tiện làm khó dễ đó.
Triệu Khinh Hoà không thể cười thành tiếng được, cũng không thể nói ra chút âm thanh nào, cô ấy nghiêm túc hỏi: “Hả, dễ dàng vậy à, vậy sao lần đầu tiên đến London lại không thấy anh bắt người trở về thế?”
Khoé miệng cô ấy nín cười, quả nhiên giây tiếp theo đã nghe thấy giọng cảnh cáo của Thẩm Di Châu:
“Sau này không có việc gì thì ít gọi lại.”
“Này, này, con người anh đúng là quay lưng liền chẳng thèm nhận người!” Triệu Khinh Hoà lên án anh: “Nếu không phải em nói chuyện âu phục cho anh biết, thì anh có thể kịp thời tỉnh ngộ thế sao?”
“Nói đến chuyện âu phục.” Bỗng nhiên Thẩm Di Châu nở một nụ cười lạnh lùng: “Nhìn tên thương hiệu thôi mà, có cần làm rách một mảng lớn như vậy à? Triệu Khinh Hoà, anh còn chưa tìm em tính sổ đâu đấy.”
Triệu Khinh Hoà: “...”
Triệu Khinh Hoà nhận thua, sau đó im lặng một lát rồi mới hỏi: “Tối nay em đến nhà anh ăn cơm chùa được không?”
“Hôm nay không được.” Thẩm Di Châu nói.
“Sao thế?”
“Hôm nay cơ thể cô ấy không thoải mái.”
Triệu Khinh Hòa nhướn mày, sau đó như bừng tỉnh mà nói: “Anh… Anh… Con người anh… Anh, kiềm chế chút…”
Cô còn chưa nói xong từ “Đi” thì điện thoại đã bị Thẩm Di Châu cúp máy.
Triệu Khinh Hòa: “...”
Không phải Thẩm Di Châu không muốn giải thích với cô ấy, mà vì càng giải thích thì cô ấy càng đoán mò, càng bôi càng đen, huống chi, cô ấy nói cũng không hoàn toàn sai…
Sáng sớm nay lúc Lương Phong thức dậy thì bị sốt, người hơi nóng, mơ mơ màng màng ôm anh. Sau đó sáng nay Thẩm Di Châu cũng gọi bác sĩ đến khám, quả thật là bị sốt.
Nhưng cũng may không quá nghiêm trọng, chỉ cần uống chút thuốc rồi lại để cô ngủ tiếp.
Lúc bác sĩ sắp đi thì có nói Lương Phong bị thiếu dinh dưỡng, quá gầy. Cho nên đương nhiên sức đề kháng cũng không cao.
Thẩm Di Châu nghĩ, có phải bởi vì xế chiều ngày hôm qua hay không, mặc dù trong cửa tiệm có bật máy sưởi nên không lạnh lắm, nhưng cô vẫn kêu lạnh.
Cuối cùng đi ngủ một lúc, nhưng lại không đắp chăn.
Anh thì không hề có chút cảm giác nào, nhưng Lương Phong lại đổ bệnh.
Sau khi bác sĩ đi, Thẩm Di Châu ngồi trên ghế sô pha trong phòng ngủ một lúc lâu. Bên dưới chăn, trọng lượng của cô dường như rất nhỏ.
Cũng nhớ đến chiều ngày hôm qua, lúc đầu anh nhìn thấy Lương Phong cũng cảm giác được cô quá gầy rồi, nhưng khi anh thật sự sờ vào thì lại càng khiến anh cảm thấy khó chịu hơn.
Không phải Thẩm Di Châu chưa từng thấy qua người có vóc dáng thế này, quả thật nhìn trông cảnh đẹp ý vui, vả lại, từ trước đến giờ anh cũng chưa từng nghĩ đến cái gì gọi là khỏe hay không khỏe.
Chẳng qua giờ phút này nhìn thấy Lương Phong đang bị bệnh trước mặt mình, khiến lòng anh có chút buồn.
Cũng có chút căm ghét, nhưng cho dù thế nào thì anh cũng sẽ không trút giận lên người cô.
Nếu như anh có thể biết sớm hơn một chút thì đã không khiến cô phải chịu khổ cực ở London nhiều như thế.
Ngồi trên ghế sô pha một lúc lâu, Thẩm Di Châu mới đứng dậy rồi đi ra ngoài.
-
Lúc Lương Phong tỉnh dậy thì đã gần trưa rồi, trong phòng của Thẩm Di Châu chưa từng mở máy sưởi ở nhiệt độ cao như thế này, khiến cô nhớ tới lần đầu tiên đến đây, cô chỉ cảm thấy căn nhà này còn lạnh hơn cả ở ngoài. Thế nhưng bây giờ khi cô ngủ lại đổ mồ hôi khắp cả người.
Lương Phong đưa tay ra ngoài để làm giảm bớt chút hơi nóng bên trong chăn.
Bây giờ cô cảm thấy so với lúc sáng sớm đã tốt hơn rất nhiều, đầu cũng không còn nặng nề và mơ màng nữa, chắc là không còn sốt nữa rồi.
Sau đó cô vén chăn xuống giường định đi tìm nhiệt kế đo nhiệt độ, nhưng chân vừa đặt xuống đất thì đã nghe thấy tiếng mở cửa.
Thẩm Di Châu đi đến, sau đó không nói gì mà trực tiếp ôm người rồi đặt lên giường lần nữa.
Mu bàn tay anh dán sát vào trán của cô, sau đó đưa mắt nhìn cô: “Đã tốt hơn chưa?”
Trên người anh vẫn còn mang theo chút hơi lạnh từ bên ngoài, âu phục của anh có hơi lạnh, nhẹ nhàng dán sát vào cánh tay đang lộ ra ngoài của cô, có chút cảm giác thoải mái.
Lương Phong lắc đầu: “Hình như không còn nóng nữa, em muốn đo nhiệt độ.”
Thẩm Di Châu giơ tay lên cầm lấy nhiệt kế đặt trên chiếc tủ cạnh đầu giường, nhàn nhạt nói: “Đồ để ở trên tủ cạnh đầu giường, lần sau cũng không cần xuống giường nữa.”
Giọng anh rõ ràng đang cười nhạo cô, còn cười cô không nhìn thấy đồ đang nằm trong tay anh.
Lương Phong ngạc nhiên, sau đó giơ tay lên vỗ nhẹ ngực anh: “... Anh, cái người này…”
Vỗ một cái liền khiến tim anh muốn tan chảy, Thẩm Di Châu khẽ cười rồi bắt lấy cổ tay cô, ôm cô vào lòng: “Thấy em giận được như thế này, chắc là đã bớt sốt rồi.”
Sau đó anh lấy nhiệt kế đặt vào cổ tay cô, là ba mươi sáu độ sáu, đã bớt sốt rồi.
Trái tim cũng hạ xuống theo, Thẩm Di Châu lấy nhiệt kế ra để lên trên đầu giường, sau đó anh cũng yên tâm ngồi xuống mép giường, hỏi cô: “Cảm thấy thế nào rồi?”
“Đầu không còn choáng nữa, chắc là khỏe rồi.”
“Anh nhìn một chút.” Anh nói.
Lương Phong ngạc nhiên hỏi: “Nhìn cái gì?”
Thẩm Di Châu không dừng lại, trực tiếp muốn cởi bỏ quần áo ngủ của cô.
Cho dù đã bị anh nhìn không biết bao nhiêu lần từ lâu rồi, nhưng khi thấy anh bỗng nhiên đưa tay ra, Lương Phong vẫn giật mình, sau đó cô theo phản xạ mà cầm chặt lấy tay anh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Thẩm Di Châu giống như tức đến mức bật cười: “Còn chỗ nào mà anh chưa nhìn thấy à, sao em đề phòng anh thế?”
Lúc này Lương Phong mới ý thức được chắc là anh muốn nhìn thấy vết máu bầm trên người cô ngày hôm qua.
Ngón tay từ từ thả lỏng, vốn dĩ cô vừa mới sốt xong nên cũng không có sức, giọng nói lúc này cũng dịu dàng và nhỏ nhẹ hơn, có chút nũng nịu nói: “Thế anh cũng phải nói trước cho em biết chứ.”
Ánh mắt của Thẩm Di Châu có chút nặng nề di chuyển trên người cô, sau đó anh từ từ tiến đến bên tai cô, hơi thở gần sát bên cô rồi nói: “Thế cô Lương, anh xin phép. Anh muốn nhìn cằm, cổ, ngực em…”
Cả người Lương Phong tê rần lên, nhưng anh vẫn không dừng lại.
“... Eo, mông, bắp đùi, bắp chân, anh muốn ở đâu cũng có thể nhìn, anh cũng muốn…”
“Đừng nói nữa, cầu xin anh.” Cô đưa tay che miệng Thẩm Di Châu lại, sau đó tai của cô đỏ bừng lên như sắp nhỏ ra máu.
Thẩm Di Châu nhỏ giọng cười mãi không ngừng, trong lòng bàn tay cô có một mùi cam bergamot rất nhẹ do anh truyền sang cho cô.
Suy nghĩ này khiến trong lòng Thẩm Di Châu cảm thấy rất dễ chịu, sau đó anh cúi đầu xuống rồi hôn vào lòng bàn tay của cô.
“Được rồi, không nói đùa nữa.” Anh hơi thu tay lại, sau đó tay cầm lấy cổ chân của cô và cẩn thận kiểm tra vết thương ngày hôm qua.
Nơi bị thương này lúc đầu có màu xanh lá đậm, qua một ngày thì chuyển sang màu tím đen. Tuy nói là đang từ từ tốt lên, nhưng nhìn thôi cũng khiến trái tim anh phát đau.
Sắc mặt Thẩm Di Châu từ từ lạnh xuống, anh giơ tay khẽ chạm vào rồi hỏi cô: “Còn đau không?”
Ngước mắt lên nhìn anh, Lương Phong lại mím môi cười, sau đó cô lắc đầu: “Không còn đau nữa.”
Thẩm Di Châu cau mày: “Nếu đau thì phải nói ngay đó.”
Nhưng Lương Phong lại trực tiếp kéo tay anh lại, sau đó cô bước ra khỏi chăn rồi nhào vào lòng anh.
Cánh tay ôm lấy cổ anh, hơi thở chôn sâu trên vai anh.
Giọng nói của cô như mật ong trong suốt, như dòng nước chảy ở bên tai anh: “Anh ôm em một lát đi.”
Giờ phút này cô hoàn toàn không còn chút phòng bị nào, cô để lộ ra tất cả. Bởi vì vừa mới khỏi bệnh nên sự lệ thuộc và tin cậy dành cho anh cũng tự nhiên được thể hiện ra, dịu dàng mà mạnh mẽ đánh vào trong lòng Thẩm Di Châu.
Bàn tay anh cũng tự nhiên vuốt ve lưng của cô, tựa như sợi dây lụa mỏng manh và nhẹ nhàng, cứ thế dịu dàng quấn quanh cơ thể ấm áp của cô.
Thẩm Di Châu ôm cô một lúc rồi khẽ đẩy cô ra.
Lương Phong ngẩng đầu lên nhìn anh, cô nhìn thấy anh đứng lên cởi áo khoác ra rồi ném xuống ghế sô pha.
Khi cô cười, đôi mắt cong lên như ánh trăng nhỏ trong sáng, cô nhìn thấy Thẩm Di Châu tắt đèn lớn đi, chỉ để lại một ngọn đèn vàng ấm áp trên đầu giường, sau đó anh vén chăn lên giường với cô.
Cô lập tức biến thành một loài dây leo, quấn lấy tay chân và lồng ngực của anh.
Thẩm Di Châu lấy chăn đắp kín người cô rồi vươn tay kéo cả người Lương Phong vào lòng mình.
Không chừa lại một khe hở nào, giống như vừa sinh ra đã mang tư thế này, mà tư thế này trời sinh như để dùng cho cô và anh.
Lương Phong cảm thấy cả người run lên, một lúc sau cô mới từ từ bình tĩnh lại.
Trong phòng yên tĩnh, mặc dù đã gần trưa nhưng rèm cửa sổ vẫn không kéo ra. Cho nên không khí có chút giống như đang là nửa đêm.
Giờ phút này chỉ có một ngọn đèn mờ trên đầu giường đang được bật, Thẩm Di Châu ở bên cạnh cô, hoàn toàn ôm cô vào lòng.
Yên lặng, vững chắc.
Cô nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ nhưng vững chắc của anh.
Bàn tay anh lại vuốt ve sau lưng cô.
Sau đó cẩn thận sờ dọc theo sống lưng của cô. Mặc dù Lương Phong cảm thấy ngứa ngáy, nhưng cuối cùng cô chỉ có thể trốn tránh vào trong lòng anh.
“Nhột quá.” Cô vừa nói vừa dùng tay đánh Thẩm Di Châu, muốn anh dừng lại hành động “Không đàng hoàng” này.
Nhưng không ngờ Thẩm Di Châu lại bắt được tay cô, không để cô trốn thoát. Giọng nói của anh có chút nặng nề: “Sau khi về London, đừng đi làm thêm nữa.”
Lương Phong yên lặng.
Thẩm Di Châu buông tay cô ra.
“Năm sau về lại London, anh giúp em dọn nhà.”
Ánh mắt trở nên mờ mịt, Lương Phong trợn tròn mắt im lặng rất lâu.
Cô theo bản năng và phản xạ tự nhiên muốn từ chối sự giúp đỡ của Thẩm Di Châu, nhưng ngay sau đó cô cũng ý thức được rằng hai người đã kết hôn rồi.
Nếu cô từ chối thêm nữa thì chính là kiểu cách, đang cố tình gây sự.
“Dọn nhà thì được, nhưng còn chuyện làm thêm kia, em đã đồng ý với hai người bạn rằng học kỳ sau sẽ đến giúp họ chụp ảnh rồi.” Lương Phong ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Di Châu rồi nói với giọng thương lượng.
Thẩm Di Châu nhìn cô, lạnh lùng nói: “Lương Phong, em không cảm thấy cơ thể em có vấn đề gì sao?”
Anh ngừng một lát, sau đó cảm thấy giọng mình hơi quá, anh bình tĩnh lại rồi nói: “Anh sẽ bỏ tiền ra để bạn em mời người mới đến.”
Lương Phong mím môi cười, sau đó còn nói thêm: “Nhưng mà thứ người ta nhìn trúng là danh tiếng trên ins của em.”
Trái với cô, giờ phút này Thẩm Di Châu lại lạnh lùng cười thành tiếng: “À, Ins là cái nơi mà rất nhiều người bình luận ở bên dưới nói rằng em và Connell là một đôi đó hả?”
Lương Phong cười đến mức cả người cũng run lên, cô nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của anh rồi nói: “Ông chủ Thẩm, anh ghen hả?”
Dáng vẻ cô bây giờ như đang “Cười nhạo” anh.
Nhưng cô không ngờ Thẩm Di Châu lại “Bình tĩnh” nhìn lại cô, dáng vẻ giống như người đàn ông rất tốt, anh cười và nói:
“Đúng thế, anh ghen đó, từ đầu đến chân của anh không phải đang ghen à? Thử nhìn xem, cô Lương của chúng ta cuối cùng đang ở trong lòng ai đây?”
Ngón tay của anh bỗng nhiên làm chuyện xấu, Lương Phong bất ngờ chẳng chút phòng bị nào mà kêu lên thành tiếng.
“Thẩm Di Châu…” Giọng nói lộ ra chút cao trào và ẩm ướt, cô nắm lấy áo sơ mi của Thẩm Di Châu.
Vốn dĩ Thẩm Di Châu cũng không nghĩ đến chuyện này, bởi vì anh biết cô đang bệnh và đang sốt. Nhưng mà… “Anh không làm mấy cái đó, làm sao được…”
Trong phòng, máy sưởi dường như càng ngày càng nóng hơn. Cô lại vừa mới khỏi bệnh, cho nên cũng mẫn cảm hơn rất nhiều.
Lương Phong muốn đánh anh, nhưng cơ thể lại không kiềm lòng được mà đón nhận.
“Đã đỡ sốt hơn chút nào chưa?” Hơi thở ấm áp của Thẩm Di Châu phả vào bên tai cô.
Lương Phong không chịu nổi, đầu cô nghiêng sang một bên.
Nhưng giờ phút này, việc né tránh sẽ đưa tới sự thú vị lớn hơn.
Anh nắm chắc mọi thứ trong tay, sau đó làm mọi thứ trở nên rối tinh rối mù.
“Ba mươi sáu độ sáu, không sốt nữa rồi, đúng không?” Anh lại ghé sát vào tai cô rồi hỏi.
Cô rất hối hận khi đã bảo anh lên giường.
Lương Phong cảm thấy giờ phút này người cô lại nóng lên như lửa đốt.
Nhưng vào khoảnh khắc giọng nói vang lên thì cũng liền trở thành lời thú nhận trước tòa của cô.
Lớp bơ trong suốt tan chảy và từng giọt nhỏ xuống bên tai anh.
Làm sao anh có thể để cô nói ra một câu hoàn chỉnh được chứ, lúc này anh đang dùng tất cả kỹ năng để khống chế cô trong lòng bàn tay của mình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, Lương Phong chỉ nhìn thấy trên ngọn đèn nho nhỏ kia toả ra thứ ánh sáng mờ ảo.
Mềm mại, ấm áp.
Hòa hợp, mùi thơm đong đưa.
Ánh sáng biến thành vô số ngọn đèn nhỏ màu vàng quấn quanh hai người bọn họ, sau đó phác họa chúng, cuối cùng khâu vá và sửa chữa chúng lại với nhau.
Rồi sau đó, bên cạnh bỗng nhiên không có ai. Cô cảm nhận được cổ chân của mình bị nắm lấy và kéo ra.
Lương Phong không ngừng nói ra khỏi cổ họng: “... Thẩm Di Châu…”
Nhưng giây tiếp theo cô đã hoàn toàn rơi vào mớ hỗn độn.
Hai mắt nhắm chặt lại, cô dường như có thể nhìn thấy vô số ánh sáng nhanh chóng lướt qua.
Cuối cùng trước mặt trở nên trống rỗng, cô ngồi phịch xuống tại chỗ.
Chăn lại được kéo lên lần nữa, Thẩm Di Châu rút khăn giấy để trên đầu giường ra.
Cẩn thận lau ngón tay và môi của mình.
Sau đó anh lại ôm Lương Phong vào trong lòng một lần nữa.
Cô ngại ngùng nên chỉ dám chôn mặt vào lòng anh, không chịu nói gì, cũng không chịu nhìn anh.
Thẩm Di Châu thấy như thế thì càng muốn hỏi cô: “Sao nào?”
Lỗ tai Lương Phong đỏ như lửa đốt, cả người vẫn còn nóng bừng: “Trước kia anh…”
“Chưa thử qua, lần đầu tiên.” Dáng vẻ của anh trông rất thản nhiên: “Cho nên hỏi em một chút, thấy thế nào? Thoải mái không?”
Không cần nhìn cũng biết lúc này trên khuôn mặt anh chính là nụ cười trêu chọc khiến cô xấu hổ.
Lương Phong đưa tay che miệng anh lại, cô muốn anh đừng cười cũng đừng nói gì nữa.
Nhưng lại bị anh ngậm vào trong miệng.
Muốn rút ra cũng không rút ra được.
Sau đó bị anh từ từ liếm mút.
Mấy cảnh tượng khó có thể nghĩ ra đó, khi đặt trên người anh lại cảm thấy rất hợp tình hợp lý.
Mọi thứ với anh đều rất đẹp đẽ và thích hợp. Khi nghĩ đến cảnh này, thì trước kia cô cũng đã biết quá rõ ràng rồi.
Thỉnh thoảng cô sẽ phát ra chút tiếng vang rất nhỏ, đến cuối cùng chỉ còn gọi tên anh.
Thẩm Di Châu lập tức nhả ra.
“Anh quên mất, bây giờ em ngủ không được thoải mái.” Anh nhỏ giọng nói, sau đó nhẹ nhàng đến gần tai Lương Phong: “Dù sau thì trên giường cũng ướt một mảng lớn.”
Anh mặt dày vô liêm sỉ, anh hành động rất nhanh.
Trong lòng Lương Phong thầm mắng anh vạn lần, sau đó cô đẩy anh ra, tự mình chạy xuống giường rồi đi đến nhà vệ sinh.
Cửa phòng đã đóng lại, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng cười thoải mái của Thẩm Di Châu.
Trong gương, khuôn mặt của Lương Phong đỏ bừng lên, cô đưa tay lên che mặt rồi quay đầu đi đến nhà vệ sinh.
Đôi môi mím nhẹ lại, khóe mắt cô cong lên như vầng trăng khuyết.
- -
Lúc hai người ra khỏi phòng ngủ thì đã hơn 12 giờ rồi. Lương Phong không ăn sáng, nên đương nhiên bụng cô đang sôi lên ùng ục.
Lúc đi vào phòng ăn, cô phát hiện thức ăn phía bên chỗ cô không hề giống với thức ăn của Thẩm Di Châu. Bên cạnh bàn ăn cũng có rất nhiều dì giúp việc mới đến.
Lương Phong nhìn sang Thẩm Di Châu, Thẩm Di Châu bình tĩnh nói:
“Chuyên gia dinh dưỡng, sau này phần cơm mà em ăn đều sẽ do cô ấy chuẩn bị.”
Lương Phong không nói gì mà chỉ im lặng hít sâu một hơi, có chút dở khóc dở cười. Sau đó nhìn sang các dì giúp việc ở bên cạnh, cô không muốn làm người khác cảm thấy lúng túng cho nên chỉ nói: “Em bị suy dinh dưỡng nặng lắm à.”
Thẩm Di Châu như có như không mà nhìn cô: “Là ai hôm qua ngủ một chút đã cảm thấy lạnh hả?”
Lương Phong cứng họng, sau đó cô ngoan ngoãn ngồi xuống phía bên kia.
Thức ăn của buổi trưa đầy ắp những món cực kỳ dinh dưỡng và tốt cho sức khỏe, Lương Phong cảm thấy mình như đang ngồi ăn trong thời kỳ ở cữ. Nhưng sự ấm áp trong lòng lại không hề lừa người, cô biết anh đang quan tâm cô.
Sau khi ăn cơm xong thì hai người nằm nghỉ ngơi trên ghế sô pha ở tầng hai.
Lương Phong co rút người lại trên ghế sô pha, sau đó cô tựa vào Thẩm Di Châu rồi lật qua một quyển sách hướng dẫn du lịch đến Ý.
Cô lật một hồi lâu rồi chợt nhớ ra gì đó, cô nói: “Quyển sách này có phải chính là quyển mà em đã từng xem ở nhà sách bên cạnh bệnh viện không?” Cô chỉ vào một trang ở trong đó, phía trên của trang sách giới thiệu về bờ biển ở Ý.
Thẩm Di Châu liếc nhìn, lạnh nhạt đáp lại.
“Anh mua là bởi vì em sao?”
Thẩm Di Châu nhìn cô, nói ra bốn chữ: “Biết rồi còn hỏi.”
Khoé miệng Lương Phong kéo đến tận mang tai.
Tuy anh không móc hết tim gan ra để nói lời tỏ tình với cô, nhưng Lương Phong lại cảm thấy chỉ cần thế này là đủ rồi.
Tính cách của Thẩm Di Châu chính là như thế, anh làm được đến bước này đã là chuyện không dễ dàng gì rồi.
Mi mắt Lương Phong cong lên, sau đó cô tiếp tục lật xem sách, Thẩm Di Châu đang tính nói chuyện với cô thì nghe thấy tiếng điện thoại Lương Phong reo lên.
Lương Phong mở ra xem: “Là Khinh Hoà.” Cô vừa nói vừa nghe điện thoại.
“Lương Phong!” Trong điện thoại truyền ra giọng nói vui vẻ và vang dội của Triệu Khinh Hoà.
Lương Phong đoán là cô ấy và bạn trai đi du lịch ở Nam bán cầu rất thuận lợi, vì thế giọng nói cũng vội vàng theo: “Hi, Khinh Hoà.”
Thẩm Di Châu liếc mắt nhìn vẻ mặt rạng rỡ của Lương Phong, sau đó liền kéo cô đến sát vào lòng mình hơn một chút.
“Cậu đi du lịch thế nào rồi? Kết thúc chưa?” Lương Phong hỏi.
“Kết thúc rồi, đã kết thúc từ sớm rồi!” Triệu Khinh Hoà nói: “Là vì chuyện này nên mới gọi điện cho cậu đó, nghe nói… cậu về thành phố Yến rồi sao?”
“Đúng thế, Connell nói cho cậu à?”
Triệu Khinh Hoà “Ừm” một tiếng, sau đó mơ hồ trả lời: “Bây giờ cậu đang ở đâu của thành phố Yến thế?”
Lương Phong mím môi lại, sau đó cô nhìn Thẩm Di Châu.
Cô vẫn còn nhớ lúc ở London, Triệu Khinh Hoà đã từng nói anh trai mình là tên cặn bã như thế nào, cô còn đảm bảo với cô ấy rằng mình sẽ không bao giờ quen anh trai của cô ấy.
Nhưng hôm nay… Lương Phong lại đang ngồi trong ngực anh.
Làm sao có thể dùng vài ba câu mà giải thích qua điện thoại được chứ, lúc này Lương Phong đang có chút không biết làm sao thì bỗng nhiên nghe thấy Thẩm Di Châu ở bên cạnh cầm lấy điện thoại của cô rồi lạnh lùng nói:
“Triệu Khinh Hoà, em có chừng mực một chút.”
Lương Phong khiếp sợ nhìn Thẩm Di Châu, cô đang chuẩn bị giải thích với Triệu Khinh Hoà thì nghe thấy giọng nói vang dội của Triệu Khinh Hoà:
“Xin lỗi nhé, chị dâu. Em chỉ muốn gọi điện thoại để hỏi tối nay em có thể đến nhà của chị ăn bữa cơm được không?”
Lương Phong hoàn toàn hoá đá ở trên sô pha.
Thẩm Di Châu trực tiếp nhận lấy điện thoại của cô, giọng nói chẳng chút khách khí nào: “Em có chuyện gì?”
Lương Phong thấy giọng anh không tốt, nên lập tức cướp lại điện thoại.
Giọng nói của cô dịu dàng: “Đương nhiên là được rồi, nhưng mà, trước đó không nói với cậu, tớ và anh cậu…”
“Không sao mà! Tớ cũng hiểu!” Triệu Khinh Hoà lập tức tỏ thái độ: “Tớ ủng hộ việc hai người ở bên cạnh nhau bằng cả hai tay hai chân! Thế tối chúng ta gặp nhé!”
Cô ấy nói xong thì nhanh chóng cúp điện thoại, không cho Thẩm Di Châu bất kỳ cơ hội nào để từ chối.
Lương Phong ngạc nhiên, sau đó cô tắt máy rồi đi xem Thẩm Di Châu.
“Thái độ của anh khi đối xử với Khinh Hoà nhẹ nhàng một chút đi.”
Thẩm Di Châu liếc nhìn cô: “Con bé không đến thì thái độ anh đều luôn rất tốt.”
Lương Phong sửng sốt không nói nên lời, cô đóng sách lại và ném lên người anh.
Thẩm Di Châu cười đến mức run cả người, sau đó anh kéo cô trở lại trong ngực mình.
Biết cơ thể cô vẫn chưa hoàn toàn khoẻ hẳn, cho nên Thẩm Di Châu cũng không động vào cô nữa.
Buổi chiều anh lại cùng Lương Phong ngủ đến khi tự tỉnh, trước kia cô ở London cứ liên tục làm việc, bây giờ về đây lại xảy ra nhiều chuyện như thế, hôm nay cũng xem như đã buông xuống, vì thế cô vẫn luôn ngủ suốt.
Khi cô tỉnh lại lần nữa thì sắc trời bên ngoài đã có chút tối rồi.
Thẩm Di Châu không có ở bên cạnh cô, trong chăn không còn nóng nữa. Xem ra anh đã dậy được một lúc rồi.
Lương Phong có chút mơ màng, sau đó cô đứng dậy ra khỏi phòng ngủ và định đi tìm anh.
Tóc đen xoã trên đầu vai, thắt lưng trên váy ngủ còn đang bị lỏng, nhưng cô cũng không phát hiện ra.
Trong phòng rất ấm áp, ngón chân trắng nõn của cô giẫm trên tấm thảm màu đậm, năm ngón chân sơn màu đỏ tươi.
Lương Phong mơ mơ màng màng đẩy cửa phòng ngủ ra, cô nhìn thấy Thẩm Di Châu đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Sau đó cô đi thẳng qua đấy rồi ngồi vào trong lòng anh.
Lương Phong nhắm mắt lại lần nữa, phát hiện cánh tay của anh đang vòng qua người mình, cũng không biết anh cầm lấy tấm chăn mỏng từ đâu rồi phủ lên người cô.
“Nóng quá.” Hơi thở mềm mại, cô đưa tay phải ra kéo tấm chăn mỏng xuống.
Thẩm Di Châu không đồng ý, cho nên sau khi cô đẩy một cái mang tính chất tượng trưng xong thì cũng đành bỏ cuộc.
Cô nhắm hai mắt lại rồi nhẹ nhàng hôn lên cổ của Thẩm Di Châu.
Sau đó cô nghe thấy anh không kiềm chế được mà khẽ cười lên.
Lương Phong cũng cười theo, cô mở mắt ra nhìn anh: “Anh cười cái gì?”
Thẩm Di Châu vẫn không ngừng cười, anh nhìn phía đối diện mình một chút.
Lương Phong chần chờ một chút, sau đó nụ cười cũng từ từ biến mất theo.
Cô khó khăn xoay người lại --- nhìn thấy Triệu Khinh Hoà đang lấy tay che mặt, chỉ chừa lại hai con mắt.
Lương Phong: “...”
Mặt cô “Lập tức” trở nên đỏ bừng, sau đó cô vùi mặt mình vào trong chăn.
“Thẩm Di Châu, sao anh không nói với em!” Cô nhỏ giọng tố cáo ở trong lòng anh.
Thẩm Di Châu cười khẽ, sau đó anh kéo tấm chăn mỏng rồi bế cô vào phòng ngủ.
“Cô Lương, oan cho anh quá.”
Lương Phong trở về phòng ngủ thì lập tức thay quần áo, đợi sau khi Thẩm Di Châu đi ra ngoài thì Triệu Khinh Hòa liền lẻn vào bên trong.
Lương Phong và cô ấy im lặng nhìn nhau mấy chục giây, sau đó cùng nhau bật cười.
Triệu Khinh Hoà lên tiếng trước: “Cái gì tớ cũng biết rồi, cho nên cậu không cần phải giải thích chuyện gì với tớ đâu!” Sau đó cô ấy lập tức thể hiện lập trường của mình: “Tớ ủng hộ cậu và anh tớ quen nhau, trong lòng anh ấy chỉ có mỗi cậu.”
Trong lòng Lương Phong bỗng nhiên trở nên mềm mại hẳn đi, cô phải nói gì đây? Cô không cần nói gì cả.
Sau đó cô trực tiếp bước đến trước mặt Triệu Khinh Hoà và ôm lấy cô ấy.
“Tớ rất sợ cậu cảm thấy tớ đang lừa cậu, khi đó tớ và anh cậu thật sự đã chia tay nhau rồi, cho nên tớ mới…”
“Tớ nói rồi, cậu không cần giải thích đâu!” Triệu Khinh Hoà vỗ lưng cô: “Thật ra thì tớ rất vui khi thấy cậu và anh tớ ở bên nhau thế này.”
Cô ấy kéo Lương Phong ngồi xuống mép giường: “Mặc dù tớ luôn nói anh tớ là tên cặn bã trong chuyện tình cảm, nhưng đó là bởi vì trước kia anh tớ thật sự rất cặn bã, đối với tình cảm đều không để tâm, cũng cảm thấy không quan trọng. Từ trước đến nay, ở bên cạnh anh ấy đều là người đến người đi, rất náo nhiệt. Nhưng thật ra anh ấy chưa từng thật sự có thể giữ ai ở bên cạnh cả. Bây giờ có cậu ở bên cạnh anh ấy, tớ cũng rất vui khi thấy anh ấy vui vẻ.”
Lời Triệu Khinh Hoà nói rất thành khẩn, Lương Phong cảm thấy chóp mũi chua xót.
Cô ấy còn nói: “Nhưng mà bây giờ đã tốt hơn rồi, hai người quay về với nhau rất tốt, thật sự là chuyện tốt nhất trên đời. À đúng rồi, cơ thể cậu tốt hơn chưa?”
Lương Phong ngạc nhiên một chút, sau đó mới biết cô ấy đang hỏi chuyện cô bị sốt vào sáng nay.
“Thẩm Di Châu nói cho cậu nghe sao?”
Triệu Khinh Hòa chột dạ: “Thật ra thì mấy ngày trước tớ cũng biết anh tớ muốn đi tìm cậu rồi, chuyện âu phục là do tớ phát hiện ra.”
“... Âu phục…” Lương Phong lẩm bẩm: “Cậu nói, Thẩm Di Châu phát hiện bộ âu phục đó là do tớ làm rồi sao?”
Thời gian trôi qua đã quá lâu rồi.
Thật ra trong lòng Lương Phong hiểu rất rõ, năm đó cô lén lút bỏ âu phục lại, Thẩm Di Châu nhiều đồ như thế. Hơn nữa, khi thêu logo thương hiệu thì cô đã giấu rất kỹ, nếu không bị phát hiện thì cũng chính là số mệnh của bộ âu phục đó.
Nhưng cô biết bộ âu phục đó căn bản chỉ là mình cô tình nguyện, cho nên nếu không bị phát hiện thì cô cũng có thể chấp nhận được. Vì thế cô cũng nhanh chóng quên đi chuyện này.
Nhưng hôm nay Triệu Khinh Hòa nói với cô rằng anh đã phát hiện ra bộ âu phục đó.
Bộ âu phục đó bao lấy tình yêu tối tăm của cô, đó là bí mật, một bí mật mà cô không thể nói ra, cũng không thể thừa nhận.
Trong lòng đầy ngũ vị tạp trần.
Giống như một khoảng trống khổ sở bỗng nhiên bị người khác kéo ra, sau đó cắn một cái, thế nhưng lại nếm ra được vị ngọt.
Anh phát hiện cô yêu anh, anh đã biết.
Lương Phong cảm thấy mũi mình trở nên ê ẩm, cô hỏi Triệu Khinh Hòa: “Sao cậu phát hiện được thế?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Cậu có biết vào tháng 10 lúc ba của anh ấy qua đời không?”
Lương Phong gật đầu một cái.
“Khi đó một mình anh ấy ở trong phòng ICU chăm sóc ba mình suốt một tháng, sau khi ba anh ấy qua đời thì anh ấy lại như người sắt mà tổ chức lễ truy điệu cho ông ấy. Lúc đó tớ cũng từ chỗ mẹ tớ thì mới biết được chuyện này, vì thế tớ lập tức bay trở về.” Triệu Khinh Hòa dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: “Căn phòng này, thật ra lúc đó anh ấy không tính ở nữa. Cho nên tớ đến để giúp anh ấy thu dọn đồ, sau đó trong lúc tớ sửa sang lại âu phục thì phát hiện ra.”
“... Anh ấy không tính ở lại đây sao?” Lương Phong nhỏ giọng hỏi.
Triệu Khinh Hòa gật đầu một cái.
Lương Phong chỉ cảm thấy bên tai dần dần yên tĩnh lại, trời đất quay cuồng.
Lúc này cô mới nhớ đến khi đó cô ở London nhận được cuộc điện thoại của anh, anh nói muốn để căn nhà ở London lại cho cô. Bây giờ xem ra lúc đó là sau khi tổ chức lễ truy điệu của ba anh không lâu.
Anh đã muốn cắt đứt hoàn toàn với cô.
Cho nên anh cũng muốn rời khỏi căn nhà hai người ở cùng nhau --- căn nhà mà cô từng cùng anh sinh sống chung với nhau.
Anh muốn cắt đứt sạch sẽ với cô.
Nhưng vào lúc này, lại cố tình là Triệu Khinh Hòa giúp anh phát hiện ra bộ âu phục đó.
Lương Phong đưa tay chống xuống giường.
Trong bóng tối, cô có một loại cảm giác giống như vận mệnh, như là một sợi chỉ trong suốt treo lấy vận mệnh rồi kéo cô trở về bên cạnh anh.
Nếu như Triệu Khinh Hòa không phát hiện ra thì sao? Nếu như anh thật sự rời đi thì sao?
Cô không dám nghĩ đến, cũng không dám hỏi.
Quá nhiều thứ bất ngờ, quá nhiều sự trùng hợp, quá nhiều điều không thể tưởng tượng được, quá nhiều điều không cách nào đoán trước được.
Đoạn đường này của cô và Thẩm Di Châu giống như cứ lật bài mãi mãi.
Mãi mãi không biết tiếp theo là cái gì, mãi mãi không biết cuối con đường sẽ đi về hướng nào.
Cho đến giờ khắc này, bụi bặm mới giống như được lắng xuống.
Nhưng lúc Triệu Khinh Hòa nói ra lời này, vẫn khiến Lương Phong cảm thấy run sợ không thể xóa đi được.
-
Hai người ở trong phòng ngủ nói chuyện một lúc rồi mới ra ngoài dùng cơm.
Triệu Khinh Hòa thấy Lương Phong đang một mình ăn riêng một món, cho nên cô ấy hỏi thẳng Lương Phong: “Cậu mang thai hả?”
Lương Phong suýt chút chút nữa bị sặc nước.
Sau đó Triệu Khinh Hòa vội vàng vỗ lưng giúp cô: “Xin lỗi xin lỗi xin lỗi, là tớ suy nghĩ lung tung!”
Lương Phong bình tĩnh lại, cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
“Suy nghĩ của cậu phát triển nhanh quá rồi.”
Triệu Khinh Hòa cười ha ha: “Cũng đúng, hai người còn chưa đăng ký mà nhỉ? Có tính toán gì chưa?”
Lương Phong nhìn Thẩm Di Châu một cái, cô có chút lo lắng không biết nên trả lời thế nào.
Trái lại, Thẩm Di Châu rất ung dung mà đặt đũa xuống.
“Giấy đăng ký kết hôn ở trên phòng, em có muốn xem hay không?”
Lương Phong ngạc nhiên há to miệng, nhưng cô lại nghe thấy Triệu Khinh Hòa “Xì” một tiếng:
“Lại muốn lừa em, em không tin đâu! Không hỏi không hỏi được chưa!”
Thẩm Di Châu nhướn mày, dáng vẻ giống như không thể làm gì được.
Lương Phong bật cười thành tiếng.
Đây mới chính là Thẩm Di Châu.
Anh nói ra những lời đều không thể biết là thật hay giả.
Không chỉ riêng cô không rõ, mà ngay cả em gái của anh cũng không rõ.
Bầu không khí càng lúc càng trở nên thoải mái hơn.
Lương Phong nghe Triệu Khinh Hòa nói về người bạn trai mới của mình, bọn họ ở bờ biển ở Nam bán cầu vượt qua một mùa hè nóng bức, trên lưng của Triệu Khinh Hòa hiện rõ dấu vết hằn do bikini.
“Sự cảm nhận phương hướng của anh ấy rất tốt, chỉ cần đi qua đường đó một lần thì đều nhớ hết!”
“Giỏi thật.”
”Đúng thế, hơn nữa anh ấy còn rất lễ phép, lúc hôn tớ thì trước tiên đều hỏi tớ xem có được hay không.”
“Trời, nhỏ tuổi hơn cậu sao?”
“Đúng thế.” Mặt mũi Triệu Khinh Hòa hớn hở lên, sau đó cô ấy nhích lại gần: “Người trẻ tuổi nên sức lực cũng rất tốt đó!”
Chẳng biết vì sao hai người đều cùng nhìn về phía Thẩm Di Châu.
Thẩm Di Châu nhìn hai người, lạnh lùng cười: “Có cái gì anh không thể nghe à, nhấy định phải nói nhỏ như thế sao?”
Triệu Khinh Hòa hắng giọng, đoan chính nói: “Đề tài riêng tư của con gái, anh phải tránh hiềm nghi, có hiểu không?”
Một bữa cơm vui vẻ trôi qua, đến lúc sắp đi thì Thẩm Di Châu bảo Triệu Khinh Hòa mang hết sách ở trên kệ sách tầng hai đi.
Triệu Khinh Hòa dứt khoát bảo anh đưa cô ấy trở về nhà, vừa khéo bên phía khu nhà trọ kia cô ấy còn có mấy phần tài liệu cần chữ ký của Thẩm Di Châu, bởi vì việc làm ăn trước kia của hai nhà Tiêu Thẩm chia một phần lại cho Triệu Khinh Hòa.
Thẩm Di Châu lấy chìa khóa rồi cùng cô ấy ra ngoài.
Sau khi hai người đi, trong nhà cũng yên tĩnh trở lại.
Lương Phong thu dọn bát đĩa giúp dì giúp việc xong thì trở về phòng ngủ.
Trong lòng cô vẫn luôn nhớ mãi chuyện âu phục mà Triệu Khinh Hòa nói, cho nên cô đang đi thẳng đến phòng để đồ.
Sau khi lục lọi các ngăn để bộ vest, cô nhanh chóng tìm thấy bộ đồ cô đã may - được đóng gói cẩn thận trong một chiếc túi bảo vệ.
Chóp mũi Lương Phong trở nên chua xót, sau đó cô lấy âu phục ra.
Mở mặt trong của cổ áo ra, cô thấy lớp lót đã được tháo ra, nhìn thấy dòng chữ thêu ở bên trong.
Cách tháo ra cũng rất chuyên nghiệp, không hề phá hỏng quần áo. Chắc là Triệu Khinh Hòa tháo ra.
Ngay sau đó Lương Phong xuống tầng hỏi xem dì giúp việc có kim chỉ không. Dì nói rằng có, nhưng Lương Phong liếc nhìn qua thì thấy đều là chút kim chỉ thông thường, không phải chất liệu để cô có thể sửa lại.
Cô nhớ ở chỗ Lương Trân vẫn còn chút kim chỉ còn thừa lại, nhưng bây giờ cô không thể tùy tiện trở về như thế.
Nghĩ một lát, Lương Phong mang âu phục kia về lại chỗ cũ, sau đó cô nói với tài xế rằng mình muốn ra ngoài.
Mặc dù không gấp lắm, nhưng Lương Phong không thể kiềm chế được nữa rồi.
Cô rất muốn nhanh chóng chỉnh sửa lại bộ âu phục này.
Tài xế đưa Lương Phong đến một cửa hàng ở phía Nam thành phố Yến, đến một nơi bán sỉ quần áo số lượng lớn. Thật may là bữa tối kết thúc sớm, tiệm này cũng chưa đóng cửa.
Trước đây Lương Phong thường xuyên mua các loại chỉ vải và nguyên liệu ở đây. Mặc dù nhìn cửa hàng này không có gì nổi bật, nhưng thật ra lại có nhiều loại sản phẩm, Lương Phong chưa bao giờ thất vọng.
Sau khi cô đi vào thì nhanh chóng tìm được loại chỉ đã dùng lúc đó, sau đó cô lại nhanh chóng trở về nhà.
Ở bên kia, Thẩm Di Châu đưa Triệu Khinh Hòa trở về.
Dọc theo đường đi, Triệu Khinh Hòa có vẻ hơi kích động, cô ấy nói rất nhiều. Mặc dù phản ứng của Thẩm Di Châu có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng Triệu Khinh Hòa biết trong lòng anh đang hồi hộp.
Nếu không thì sẽ không cam tâm tình nguyện đưa cô ấy trở về.
Trước khi xuống xe, Triệu Khinh Hòa nhích lại gần Thẩm Di Châu, mặt mũi có chút trịnh trọng: “Anh, cuối cùng em muốn nói với em một lời thật lòng.”
Thẩm Di Châu có chút không nhịn được, nhưng vẫn nhìn cô ấy.
Triệu Khinh Hòa nhìn anh rồi cười một tiếng: “Lương Phong là một cô gái tốt, anh phải quý trọng cậu ấy, không thể để cậu ấy tổn thương nữa.”
Thẩm Di Châu im lặng nhìn cô ấy, hiếm có khi nào anh không thèm nói gì hay tỏ ý gì.
Anh chỉ nhàn nhạt, nhưng cũng trịnh trọng mà “Ừ” một tiếng.
Triệu Khinh Hòa chợt nở nụ cười, sau đó cô ấy mở cửa xe ra: “Trở về nhớ chú ý an toàn!”
Thẩm Di Châu như có như không trả lời một tiếng rồi quay xe lại và trở về nhà.
Ánh đèn đường mờ ảo xuyên qua cửa sổ xe chiếu sáng nửa khuôn mặt của anh, khóe miệng anh hơi nhếch lên, sau đó anh đạp ga thật mạnh.
Về đến nhà, anh nhìn thấy phòng ngủ ở tầng hai vẫn còn đang mở đèn.
Sau đó anh đưa áo khoác cho dì giúp việc rồi nhanh chóng bước lên tầng.
Cửa không khóa mà chỉ khép hờ.
Thẩm Di Châu không kìm lòng được mà thả chậm bước chân.
Trong phòng ngủ ánh sáng đầy đủ, tay anh từ từ đẩy cửa ra, ánh sáng cũng hoàn toàn chiếu sáng cả người anh.
Lương Phong cúi đầu ngồi trên ghế sô pha, trên đùi cô chính là một bộ âu phục màu xám tro nhạt.
Cây kim bạc trong tay cô đang di chuyển lên xuống, khâu lại chỗ bị sứt chỉ ở bên trong.
Thẩm Di Châu im lặng dừng bước chân.
Trong lúc bất ngờ, anh chợt nhớ đến mùa thu năm ấy.
Vốn dĩ anh đã không kiềm lòng được khi đứng trước cô, nhưng anh càng không ngờ chỉ bởi vì một chiếc cúc áo mà anh lại đi đến nhà cô.
Sau đó anh định cứ thế mà cho cô thêm một cơ hội nữa, nhưng lại không ngờ rằng cô thật sự chỉ muốn khâu lại cúc áo cho anh.
Cô ngồi trong căn nhà nhỏ cho thuê, sau đó cúi đầu nghiêm túc khâu lại cúc áo cho anh.
Cũng giống như bây giờ.
Sau đó Lương Phong cũng cảm nhận được có người đi tới, cô ngẩng đầu lên nhìn anh rồi cười: “Anh về rồi.”
Thẩm Di Châu nhàn nhạt đáp lời rồi đi đến bên cạnh cô và ngồi xuống.
“Còn có thể khâu lại được như ban đầu không?” Anh hỏi.
Lương Phong nhìn anh cười: “Sao có thể được chứ, mới bắt đầu là được may từ bên trong, nhưng bây giờ không may từ bên trong được nữa rồi, chỉ có thể may từ bên ngoài thôi. Em đã cố gắng làm cho chỉ thêu ít nhất có thể rồi, nhưng nếu nhìn kỹ thì chắc chắn vẫn có thể nhìn ra được.” Cô sợ Thẩm Di Châu không vui, cho nên liền nói thêm: “Sau này em có thể làm thêm cho anh, cái này khó nhìn, anh đừng mặc nữa.”
Thẩm Di Châu không trả cô, anh chỉ hỏi: “Em làm bộ âu phục này khi nào thế?”
Tay Lương Phong dần chậm lại, cô mím môi rồi nói: “Trước khi chia tay anh cách đó không lâu.”
“Khi đó chúng ta đang chiến tranh lạnh sao?”
Lương Phong gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: “Cũng không khác lắm.”
Sau đó cô nói thêm: “Khi đó anh rất lâu chưa trở về, em cũng rời đi. Sau đó em còn nhìn thấy anh lái xe chở Khinh Hòa ra khỏi đây.”
“Là lần em đến đưa đồng hồ đeo tay sao.” Thẩm Di Châu nói.
Lương Phong gật đầu: “Thì ra là anh biết. Anh đã nhìn thấy em.”
“Thấy.”
“Nhưng anh giận em, cho nên không muốn để ý đến em.” Trong lòng Lương Phong hiểu rất rõ, hồi lâu sau cô lại hỏi: “Thế cái đồng hồ đeo tay kia đâu rồi? Anh ném rồi sao?”
Thẩm Di Châu ừ một tiếng.
Lương Phong cười khổ nói: “Em cũng biết mà, anh chỉ thích ném đồ thôi. Đồng hồ đeo tay không thích thì vứt bỏ, nhà không thích thì dọn đi. Thật không phải là người tình cảm.”
“Vậy em thì sao?” Thẩm Di Châu bỗng nhiên nói.
Lương Phong ngạc nhiên một chút: “Cái gì?”
“Bật lửa của anh, em còn giữ không?”
Lương Phong chớp mắt một cái, sau đó lập tức trở nên thua trận.
Thẩm Di Châu khẽ cười: “Thật là một người không có tình cảm mà.”
Lương Phong có chút buồn cười, cô bỏ kim trong tay xuống: “Coi là thế đi, sữa chữa lại bộ âu phục này cũng không có ý nghĩa gì.”
Sau đó cô giả vờ muốn đi.
Ai ngờ Thẩm Di Châu trực tiếp cầm bộ âu phục kia mặc lên người, Lương Phong sợ hãi rồi lập tức kéo tay anh.
“Kim còn ở trên đó đấy!”
Thẩm Di Châu không quan tâm, anh vẫn mặc bộ âu phục kia vào người.
Lương Phong dở khóc dở cười: “Anh làm thế thì sao mà em khâu được nữa, cổ áo còn rách như thế. Sau một thời gian, các sợi chỉ sẽ bung ra và trông thật sự không đẹp chút nào.”
“Không đẹp thì liên quan gì.”
“Không đẹp thì làm sao mà mặc được?”
Lương Phong lại muốn đưa tay cởi áo khoác của anh ra.
Thẩm Di Châu nắm được tay cô, kéo cả người cô vào lòng mình.
Hai tay anh ôm lấy eo cô rồi nhấc người đến gần.
Tiến sát đến gần mặt anh.
Giọng nói yên lặng đến lạ, hơi thở cũng không sai biệt lắm, khiến người ta cảm thấy tim như muốn loạn nhịp.
Thẩm Di Châu cứ như thế nhìn cô rất lâu.
Rồi sau đó anh thấp giọng hỏi cô: “Khi đó anh đang chiến tranh lạnh với em, vì sao em lại muốn làm bộ âu phục đó cho anh thế?”
Hơi thở trở nên chậm rãi, Lương Phong cũng như đang nhớ đến mình khi đó.
Đúng thế, khi đó anh và cô đang chiến tranh lạnh, anh không liên lạc với cô, cũng không hề về nhà.
Anh rất xấu xa, anh làm tổn thương trái tim cô.
Cho nên vì sao cô còn làm âu phục này cho anh thế?
Đôi mắt của cô im lặng nhìn xuống dưới.
Hồi lâu sau cô ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Di Châu, hỏi ngược lại anh:
“Vậy khi đó em và anh đã chia tay từ lâu rồi, vì sao anh lại muốn đưa căn nhà ở London cho em thế?”
Trong phòng ngủ yên tĩnh, trong mắt cô có thứ ánh sáng lóe lên, sự tinh ranh.
Thẩm Di Châu khẽ cười: “Thế thì anh biết vì sao khi đó em còn muốn đưa âu phục cho anh rồi.”
Hơi thở đến gần hơn, anh tiến sát đến sau tai của Lương Phong.
Giọng nói khô ráo và mềm mại như bông tuyết đầu mùa, khiến cho đôi mắt của Lương Phong cong thành vầng trăng sáng.