Mộng Lệ Hoa Lạc

Chương 103: Đông Hải long cung



Đây là…

Mộng Tịch cơ hồ liếc mắt một cái liền nhận ra nó, có chút bất khả tư nghị nhìn vật Mạnh Tiêu Nhiên cầm trong tay xoay đông xoay tây, môi mỏng khẽ nhếch, biểu tình kinh hỉ.

Đỏ như lửa, giống như nắng gắt, tràn đầy lưu quang, sáng lạn lóa mắt.

Trong tay Mạnh Tiêu Nhiên cầm không phải thứ gì khác, mà chính là mục đích Mộng Tịch xuống núi lần này.

-Hỏa linh thạch?!

Thi vương khối linh thạch tản ra quang mang bức người đang nằm yên tĩnh trong tay Mạnh Tiêu Nhiên không rời mắt. Nhìn nó cũng không tốt như trong tưởng tượng; nếu không phải có hồng quang lấp lánh bên ngoài, sợ là bọn họ không cách nào liên hệ khối đá này với thứ bọn họ muốn tìm.

-Thế nào? Hai vị không tin?

Khóe miệng Mạnh Tiêu Nhiên mang theo ý cười, giống như phản ứng của hai người Mộng Tịch hắn đã dự liệu trước được.

Mộng Tịch lắc đầu, ánh mắt vẫn không khắc nào rời khối đá nhỏ kia. Không sai! Thứ này dĩ nhiên là hỏa linh thạch. Bằng không bằng vẻ ngoài xù xì xấu xí của nó sao có thể câu hồn đoạt phách thế này được.

-Sư huynh, huynh lấy thứ này ở đâu?

Sau một lúc sững sờ, Mộng Tịch rất muốn tự mình sờ thử, xác định mình không bị ảo giác hoa mắt. Sao có thể có chuyện tốt thế này?! Nàng vừa rời Thiên Thanh, dự định tìm đá Nữ Oa thì có một mảnh nhỏ tự mình dâng đến trước cửa. Nàng không phải là nằm mơ đi!

Thấy Mộng Tịch còn chưa đưa tay nhận, ngón tay vẫn cuộn lại Mạnh Tiêu Nhiên không nói hai lời đem Hỏa linh thạch nhét vào trong tay nàng:

Đây là tín vật Chưởng môn phái Thanh Thành ta, trước giờ đều do các đời Chưởng môn tự mình bảo quản gìn giữ. Vài ngày trước ta tiếp nhận vị trí Chưởng môn đã nhận lại nó từ trong tay cha ta.

-Này… Nó quá quý trọng… Sao ta có thể…

Trên mặt Mộng Tịch lộ vẻ khó xử. Theo lý nàng hẳn nên trả lại cho Mạnh Tiêu Nhiên, nhưng tròng lòng lại rất muốn nhận lấy.

-Nhận lấy đi. Lúc ta nghe nói cứu Tôn thượng nhất định cần nó thì đã sớm muốn tìm cơ hội đưa cho muội.

Con ngươi Mạnh Tiêu Nhiên lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.

-Trước đây cha ta cũng bị kẻ gian hãm hại, là muội giúp đỡ chúng ta. Chúng ta bị Ma giới bắt tới Ma cung, muội cũng liều chết ra tay cứu giúp. Cha ta bị phế nội lực, toàn thân trọng thương, may mắn được Tôn thượng chạy tới cứu về một mạng. Thầy trò muội đối với cha con ta ơn nặng như núi, lần này xem như ta trả lại chút ân tình đi.

Mạnh Tiêu Nhiên nói xong vẫn đứng một bên quan sát Thi vương; lúc Thi vương nhìn Mộng Tịch, trong mắt lộ vẻ khác thương. Hừ! Vô sự xun xoe, không phải gian cũng là trộm.

Thi vương cảm thấy khó chịu, ánh mắt nhìn Mạnh Tiêu Nhiên cũng trở nên cảnh giác:

-Thật là tốt! Ngay cả tín vật Chưởng môn cũng giao ra, ngươi có mục đích gì?!

-Ta… Ta có mục đích gì đâu…

Trong lòng Mạnh Tiêu Nhiên có quỷ; tuy rằng không nghe ra được ý của Thi vương nhưng khẩu khí bất thiện vẫn làm hắn đỏ mặt.

Nhìn, nhìn, nhìn! Mặt đỏ rần không khác mặt trời lặn là bao, còn nói không có mục đích! Thi vương tức giận nhìn Mạnh Tiêu Nhiên, dùng thái độ Hộ hoa sứ giả nhích tới gần bên người Mộng Tịch. Lại nghĩ đến Mộng Tịch sớm đã hoa có chủ, mà chủ hoa lại không phải người bình thường, trong lòng Thi vương mừng thầm, nghĩ tới bộ dáng kinh ngạc của Mạnh Tiêu Nhiên khi biết chuyện. Ha, hẳn là rất thú vị!

-Sư huynh!

Mộng Tịch không biết hai người bên cạnh mang theo “ý xấu”, nàng mở miệng nói:

-Thứ này cho ta, vậy huynh…

Đây là tín vật Chưởng môn! Hắn tùy tiện cho nàng như vậy, vạn nhất sau này có người hỏi tới, hoặc là lúc cần tới nó, thì phải làm sao? Nàng cũng muốn vì cứu sư phụ mà khiến hắn rơi vào bất nghĩa.

Mạnh Tiêu Nhiên biết trong lòng nàng lo lắng, một câu quét sạch nghi ngờ của nàng:

-Sư muội yên tâm. Thứ này coi như cho muội mượn. Khi nào xong việc trả lại ta là được rồi.

Kì thực hắn muốn nói, nếu nàng thích thì cứ giữ lại, thay hắn bảo quản cũng chẳng sao cả.

-Cái này… Mộng Tịch đa tạ sư huynh. Chờ sau này cứu được Sư phụ Mộng Tịch nhất định đến Thanh Thành tạ ơn.

Cầm chặt Hỏa linh thạch trong tay trong lòng Mộng Tịch kích động không thôi. Chưởng môn sư bá nói mấy mảnh vỡ có cảm ứng với nhau. Nay nàng có một mảnh, nhất định tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn.

Mạnh Tiêu Nhiên gật đầu:

-Lần này đi đường xá gian nan, Mộng Tịch sư muội phải cẩn thận gấp đôi. Nếu có chỗ nào cần ta giúp cứ tự nhiên mở miệng, vào dầu sôi lửa bỏng Tiêu Nhiên tất sẽ không chối từ.

-Sư huynh quá lời. Huynh đã giúp Mộng Tịch thế này, sao Mộng Tịch còn dám làm phiền sư huynh.

-Không không. Sư muội, không phiền đâu.Đây là chuyện ta nên làm, sao có thể nói là phiền!

Đối với việc Mộng Tịch vẫn giữ lễ độ với mình, Mạnh Tiêu Nhiên rất lo.

-Mộng Tịch, thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi.

Thấy cứ để bọn họ tiếp tục sẽ không ngừng được, Thi vương rốt cuộc không nhịn được. Lấy được thứ cần lấy rồi thì đi nhanh thôi; hắn không muốn người có tâm cơ thế này tiếp cận Mộng tịch. Hắn phải đem tất cả những kẻ có tà niệm đuổi đi; trước khi tà niệm thành hình liền bóp chết từ trong trứng nước.

Mộng Tịch gật gật đầu. Mạnh Tiêu Nhiên còn muốn nói thêm gì đó nhưng cũng biết hiện tại không phải lúc mở miệng nên cũng không nói gì nữa. Cao biệt hắn xong Mộng Tịch liền cùng Thi vương đi về phía Long cung.

***

Được Hạo Huyền cho Tị thủy châu, không bị thủy tính ảnh hưởng, Mộng Tịch ở đáy biển cũng như trên đất bằng. Xung quanh như phảng phất có một quả cầu trong suốt thật lớn, đem nàng bao bọc bên trong, không chỉ hô hấp thoải mái mà ngay cả y phục cũng không dính nửa giọt nước.

Thi vương quanh năm ở trên mặt đất, đối với sông nước cũng chỉ có kiên thức nửa vời. Lúc này hắn chăm chú chen chúc bên người Mộng Tịch, siết chặt vạt áo nàng. Sự thực chứng minh, hắn chỉ cần buông tay một chút liền bị nước biển tập kích, dùng tay chân khua nước hệt như một con rùa bị lật úp. Bị Mộng Tịch cười nhạp không chút lưu tình, Thi vương quyết định phải vào được tầm bao bọc của Tị thủy châu.

Khụ khụ, mặc dù ở trên mặt đất hắn không thèm liếc nhìn tới viên Tị thủy châu kia một cái nhưng bây giờ tình hình không giống xưa. Bất đắc dĩ chấp nhận một chút, không chê nó nữa vậy.

Dễ dàng lấy được Hỏa linh thạch, lại bị Thi vương chọc cười không ngừng, rốt cuộc Mộng Tịch cũng tìm được Long cung sau một hồi cười dài.

Dừng chân dưới tấm biển khắc bốn chữ to “Đông Hải Long cung”, trước mắt rực rỡ xanh vàng làm Mộng Tịch hoa mắt. Một đường đi qua chưa cảm nhận được, đi vào với thấy cửa cung cao ba trượng, ngói lưu ly phát ra ánh sáng xanh lóa mắt. Tường cung đỏ thẫm, tấm biển lớn nạm vàng, làm cho người thấy tráng lệ hoa mắt. Trên tầng mái con cong còn khắc hai con cự long, kim lân kim giáp rất sống động, dường như có thể tùy thời bay lên.

Không chỉ vậy, bốn phía cung điện còn có các loài kì hoa dị thảo, dường như có linh khí, có thể nhận được người tới gần. Nguyên bản yên tĩnh nay lại nhúc nhích cánh hoa, lá cũng khẽ mở rộng, tựa như đứa trẻ trong cơn say ngủ bị đánh thức bởi tiếng động, chậm rãi mở đôi mắt ngái ngủ, tản ra huỳnh mang yếu ớt.

Mộng Tịch không nhịn được đứng bên một đóa hoa đang nở rộ, quỳ xuống, dùng ngón tay khều nhẹ hoa lá. Đóa hoa nhỏ kia bị Mộng Tịch quấy nhiễu dường như ngứa, lá cây run lên, sau đó phát ra một trận âm thanh thanh thúy, như tiếng cười, lại tựa chuông bạc.

Mộng Tịch kinh ngạc mở to hai mắt, không dám tin một đóa hoa nhỏ cũng phát ra tiếng cười giống người, lại khều khều nó. Đóa hoa rung lên, nhụy hoa nở ra tựa như đứa trẻ vươn đầu liếc nhìn nàng một cái, sau đó giống như mắc cỡ thu hồi hoa lá, chỉ còn lại một nụ hoa bé xinh.

Đang lúc Mộng Tịch cao hứng cửa Long cung chậm rãi mở ra. Mộng Tịch nghe tiếng xoay người nhìn, thấy hai người trên đầu có chòm râu thật dài, tay phải cầm một cây tam xoa kích vừa dài vừa thô đi ra.

Tôm biến thành? Đây là phản ứng đầu tiên của Mộng tịch, nguyên lai binh tôm tướng cua dưới đáy biển cũng có thể tu thành hình người, thật thần kỳ! Nhưng trên đầu lại có hai chòm râu dài như vậy, giống như Mỹ Hầu Vương đội mũ trên đầu. Nhưng râu bọn họ thật dài, nhìn qua rất xấu, lúc bọn họ đi lại không cảm thấy bất tiện sao?

Mắt thấy Mộng Tịch cắn cắn tay, sắp rơi sắp rơi vào suy nghĩ sâu xa của riêng mình, một binh tôm khua cây toa xoa kích:

Người tới là ai? Tự tiện xông vào Đông Hải Long cung! Không mau rời đi đừng trách huynh đệ ta vô tình.

Thật hung dữ , Mộng Tịch chu miệng. Nàng lấy trong tay áo ra bái thiếp Hạo Huyền đã sớm viết xong:

-Ta là đệ tử Thiên Thanh, phụng mệnh Chưởng môn có chuyện quan trọng cần cầu kiến Long vương. Đây là bái thiếp, phiền hai vị đại ca dẫn ta đi gặp Long vương.

Binh tôm kia tiếp nhận bái thiếp, nhìn lướt qua mặt trên có mấy chữ lớn “Đông Hải Long vương thân khải”, sau đó phát ra một tiếng còn cao hơn cả âm mũi:

-Long vương bệ hạ há là người bọn người phàm các ngươi nói gặp liền có thể gặp? Huông chi ngươi còn dẫn theo một Yêu! Long cung là nơi nào? Sao có thể để cho những thứ tục vật này ô nhiễm?!

-Ngươi lặp lại lần nữa!!!

Lại là yêu! Lại là tục vật! Thi vương nghe xong trong lòng cực kì khó chịu! Tiên lên một bước định nắm cổ tên binh tôm kia thì bị Mộng Tịch nhanh tay lẹ mắt ngăn lại. Nàng trừng hắn một cái, lắc đầu bảo không nên vọng động Thi vương mới chịu an phận.

Bất quá hắn không để ý tới hai tên binh tôm kia, trề trề môi. Nói lão tử là Yêu, chẳng lẽ các ngươi không phải sao? Nhìn bộ dáng này của các ngươi, nhiều lắm cũng chỉ hai ba trăm năm tu vi, hình người còn chưa tu thành. Nếu không phải hôm nay chủ nhân lão tử có chuyện cần cầu Long vương giúp, lão tử nhất định đánh các ngươi răng rơi đầy đất xin tha thứ! Hừ! Chờ lấy được Thủy linh thạch lão tử thu thập các ngươi thế nào!

Binh tôm kia cũng bị hành động của Thi vương chọc giận, sắc mặt trầm xuống, đem bái thiếp trên tay ném đi, hạ lệnh đuổi khách:

-Các ngươi đi đi! Hôm nay Long vương không ở trong cung. Cho dù các ngươi có chuyện gấp Ngài cũng không tiếp kiến hai tiểu nhân tiểu yêu vô danh!

Dứt lời liền xoay người rời đi. Mộng Tịch không ngờ tên tiểu binh tôm trông cửa này lại khó ứng phó như vậy, vội kéo khôi giáp hắn, lấy lòng nói:

-Binh tôm đại nhân, xin lỗi. Xin lỗi. Vừa rồi là chung tôi quá xúc động. Ngài tha cho chúng tôi lần này đi. Chúng tôi thực sự có chuyện rất quan trọng cần gặp Long vương. Có thể phiền Người đi dàn xếp một chút được không? Khi nào Long vương trở về? chúng tôi chờ ở đây cũng được.

Nhìn Mộng Tịch đáng thương hạ giọng, binh tôm kia cũng không còn tức giận như lúc nãy. Ân. Thật ra một tiếng “Đại nhân” kia làm hắn rất vui vẻ. binh tôm xoay người, quan sát Mộng Tịch, ưỡn ngực, lấy khẩu khí từ trên cao nhìn xuống nói:

-Ngươi nói ngươi là đệ tử Thiên Thanh vậy sư phụ ngươi là ai?

Vẫn gọi Hạo Huyền là Chưởng môn vì mình không phải đồ đệ của hắn, nhưng bái thiếp là do Hạo Huyền viết, phái mình đưa tới, vậy không sai chỗ nào. Vừa rồi binh tôm đuổi bọn họ đi là vì bị Thi vương chọc giận nhưng bây giờ suy nghĩ lại một chút, nếu bọn họ thật sự trở về cáo trạng trước Tam tôn Thiên Thanh, tới đó Long vương trách tội xuống thì hai binh tôm này quả thật không chịu nổi. Huống chi hơn nghìn năm qua Thiên thanh và đông Hải Long cung là hàng xóm với nhau, hòa thuận vẫn là quan trọng nhất.

Thấy binh tôm thả lỏng, Mộng Tịch mỉm cười:

-Sư phụ ta là Tiên tôn Thiên Thanh Dịch Vân Lạc.

Tay cầm tam xoa kích của binh tôm run lên. Một khắc sau cánh tay còn lại hướng về phía nàng, ánh mắt nhìn Thi vương đã thay đổi:

-Ngươi… Ngươi… Ngươi chính là đồ đệ duy nhất mà Thượng tiên thua trong truyền thuyết?

A! Chuyện Sư phụ chỉ có một đệ tử là nàng bọn họ cũng đều biết sao? Xem ra danh khí của Sư phụ thật không nhỏ chút nào!

Mộng Tịch gật gật đầu, mỉm cười như trước. Thi vương bên cạnh đắc ý ôm tay, lấy tư thế cao ngạo nhìn hai binh tôm kia. Hiện giờ đã biết bọn ta lợi hại? Đáng tiếc, quá chậm!

Chứng thực được nghi ngờ torng lòng, ninh tôm kia vội cúi người, thái độ chuyển biến cực nhanh làm Mộng Tịch thánh phục Long cung kì lạ:

-Cô nương xin chờ một chút, ta đi thông báo ngay.

Ách… Không phải nói Long vương không có trong Long cung sao? Hắn đi đâu thông báo vậy?

Bất quá Mộng tịch còn chưa kịp hỏi, hai binh tôm kia đã nhanh chóng rời đi. Mộng Tịch và Thi vương liếc mắt nhìn nhau, chỉ có thể tiếp tục chờ bên ngoài

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.