“Tịch nhi, nhìn cho kỹ, bộ kiếm pháp này, sư phụ chỉ dạy con một lần thôi.”
Dứt lời, luồng sáng bạc bắt đầu tỏa ra quanh thân Dịch Vân Lạc, hắn bay vọt lên, thanh kiếm Vô Tình lập tức đáp lời, lắc mình rời khỏi vỏ.
Bóng hình trắng như tuyết ẩn hiện vờn qua lượn lại tầng tầng lớp lớp dưới làn mưa hoa đào đang tung bay khắp trời. Có lúc nhanh như chớp, có khi vững vàng như ngọn Thái Sơn, phút chốc nhẹ tựa lông hồng, lại trong khoảnh khắc sắc bén như cơn gió, thật là nhẹ tựa chim hồng, uyển chuyển như rồng(*). Trong lúc giơ tay nhấc chân, dường như ngập tràn giai điệu khiến con tim người ta đập rộn ràng.
(*) Đây là hai câu trong bài “Lạc Thần Phú”[1] của Tào Thực. Trong cảnh này, hai câu là dùng miêu tả thế kiếm lả lướt, nhẹ nhàng lại uy phong của sư phụ.
Mộng Tịch ngồi trên cây đào, tay chống cằm, khóe môi cong lên nở một nụ cười nhè nhẹ. Đôi mắt lóe lên tia sáng trong veo như ngọc, tầm mắt nàng chăm chú dõi theo từng động tác của sư phụ. Đặt bên cạnh nàng là một thanh bảo kiếm buộc một chiếc tua rua màu hồng.
Từ lúc sư phụ đưa kiếm Vô Mộng cho nàng tới giờ, thời gian thấm thoát trôi đã năm năm. Trong năm năm này, chỉ cần có chút thời gian, nàng sẽ giở mọi thủ đoạn quấn lấy sư phụ năn nỉ người dạy nàng các loại kiếm pháp. Trước đây, nàng tuyệt đối không nghĩ đến nàng lại có thể yêu thích luyện kiếm đến mức si mê như vậy. Ngay cả Dịch Vân Lạc cũng chưa từng nghĩ tới, kiếm pháp bây giờ của Mộng Tịch đã có thể ngang bằng hắn. Bất luận là chiêu kiếm khó khăn, phức tạp đến mức nào, con bé chỉ cần quan sát một lần là có thể học được, điều này đã làm hắn ngạc nhiên rất lâu.
Tất nhiên, nguyên nhân của chuyện này cũng chỉ có mỗi mình Mộng Tịch biết. So với loại pháp thuật phức tạp khó hiểu, nàng thích luyện kiếm hơn, nàng thích các loại chiêu thức nhẹ nhàng tựa gió. Đương nhiên là nàng phải thích nhất rồi, vì có thể nhìn thấy sư phụ đích thân múa kiếm cho nàng xem. Thử hỏi những văn tự khô khan, nhàm chán trong sách, sao có thể sánh được với bóng dáng phóng khoáng, thanh thoát, nhẹ nhàng rất có sức mê hoặc của sư phụ được chứ? Vì vậy cũng không phải nàng có tiềm lực mạnh mẽ thế nào với kiếm thuật, mà chỉ vì mỗi một tư thế của sư phụ, đều giống như một dấu vết khắc sâu vào lòng nàng.
Trên khóe môi mặc dù vẫn luôn giữ một độ cong nhè nhẹ, nhưng trong lòng nàng sự vui sướng đã ngập tràn từ lâu, có thể ngắm nhìn sư phụ như vậy chính là niềm vui lớn nhất đời nàng.
Thấy Dịch Vân Lạc sắp thu hồi chiêu kiếm trong chốc lát, nàng biết bộ kiếm pháp kia người đã luyện xong, như vậy tiếp theo chính là lúc nàng diễn lại. Mộng Tịch cầm Vô Mộng kiếm lên buông mình nhảy xuống, chạy về phía Dịch Vân Lạc đã ngừng động tác, nở một nụ cười thật đẹp: “Sư phụ, xem con này.”
Học theo dáng vẻ lúc nãy của hắn, Mộng Tịch lần lượt múa kiếm không sót một chiêu, thân thể nhẹ nhàng như chim yến, giữa những chiêu thức lúc nãy nàng còn linh hoạt xen thêm vài chiêu kiếm nữa, nhưng lại không có một chút cảm giác dư thừa nào. Chỉ là so với kiếm pháp của Dịch Vân Lạc, đường kiếm của nàng còn có thêm sự dịu dàng của một cô gái e lệ.
Mũi chân điểm trên mặt đất, tựa như chuồn chuồn đáp lên lá sen, Mộng Tịch thu lại thanh kiếm Vô Mộng, nàng cười khanh khách đi đến bên cạnh Dịch Vân Lạc: “Sư phụ, Tịch nhi múa có đúng không?”
Dịch Vân Lạc hài lòng gật gật đầu, nhìn tiểu đồ đệ đã cao đến vai của hắn, trong lòng vô cùng ấm áp, trên môi hắn cũng nở một nụ cười hiếm thấy.
“Vậy những gì người đã hứa với Tịch nhi cũng không thể nuốt lời.” Mộng Tịch quen thói níu tay hắn, so với năm năm trước vị trí và chiều cao của nàng lúc này thật vừa vặn.
Cảm giác được Mộng Tịch tựa người vào mình, Dịch Vân Lạc khẽ nhíu mày, hơi mất tự nhiên xoay đầu đi: “Chuyện sư phụ đã hứa, tất nhiên sẽ không quên. Cuối tháng này, chính là đại hội bàn đào mười năm mới tổ chức một lần, lần trước sư phụ không đi, lần này nhất định tất nhiên phải đến.”
Thời gian thấm thoát thoi đưa, Tịch nhi đã được mười sáu tuổi, càng lúc càng đến gần ngày hẹn ước với Ứng Bá Thiên.
“Nói vậy là sư phụ đã hứa rồi! Sư phụ người là tốt nhất! Rốt cuộc con được ăn đào tiên rồi!” Mộng Tịch hoàn toàn không chú ý tới nét mặt của Dịch Vân Lạc, nàng kéo tay hắn vui vẻ nhảy nhót. Ai mà biết được qua nhiều năm như vậy, những cây đào trong điện Sương Vân vẫn không ra một quả nào, mỗi lần nàng đều vô vàn hy vọng những cây đào ở đây sẽ ra hoa kết quả, rồi lại ôm một bụng thất vọng tột cùng khi nhìn đóa hoa đào tàn lụi dần rơi đầy đất.
Dịch Vân Lạc bất đắc dĩ nói: “Tịch nhi, con đã lớn như vậy rồi, sao còn giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành vậy.”
Mộng Tịch cười ngây ngô nói: “Chỉ cần có thể mãi mãi ở bên sư phụ, con tình nguyện cả đời đều là trẻ con.”
**************
Lại đến đại điển bái sư mỗi năm tổ chức một lần tại núi Thiên Thanh. Thời gian sáu năm nhanh chóng trôi đi hệt như một đóa phù dung sớm nở tối tàn. Nhớ đến quãng thời gian cùng Hạo Khiên ca ca và Hinh Nhị lên núi bái sư sáu năm trước, nghĩ đến dáng vẻ quỳ trên nền đất run lập cập của mình khi đó, lại nhớ ra khoảnh khắc sư phụ giống như thiên nhân đột ngột xuất hiện trước mặt nàng, Mộng Tịch bất giác khẽ mỉm cười.
Đại điển bái sư mấy năm nay sư phụ đều không tham dự, vì thế lúc Chưởng môn sư bá và sư thúc Viêm Mạch lại nhận thêm mấy đồ đệ nữa, đồng thời sư huynh Tử Hiên và sư tỷ Linh Vân cũng đã thu được đồ đệ, mà đồ đệ của sư phụ vẫn chỉ có mỗi mình nàng. Mấy năm trước nàng nhịn không nỗi nữa bèn hỏi sư phụ tại sao không nhận đồ đệ nữa, sư phụ chỉ thản nhiên nhìn nàng nói: “Sư phụ có một đồ đệ là con cũng đủ phiền lòng rồi.”
Quả nhiên mà, sư phụ đã ghét bỏ nàng từ lâu. Có điều trong lòng nàng vẫn rất vui vẻ, vì thế có nghĩa là sư phụ chỉ của riêng một mình nàng, hơn nữa có những lời đảm bảo này của sư phụ, sau này nàng cũng không cần lo lắng sẽ có người khác đến tranh giành sư phụ với nàng, thế nên sao Mộng Tịch lại không vui chứ? Vì vậy nàng rất an ổn tâm tình hưởng thụ sự nuông chiều của sư phụ, mỗi ngày nàng đều quang minh chính đại không tuân thủ theo luật lệ của Thiên Thanh, thong dong nhàn nhã trải qua một cuộc sống không tranh với đời.
Nhưng mà năm nay lại không giống vậy, sư phụ đại nhân – người chẳng những sẽ tham dự mà còn muốn dẫn nàng đi theo. Lúc Mộng Tịch nghe được tin này, đã cảm thấy cuộc sống dường như đã mất hết mùi vị, vô cùng nhạt nhẽo, nhưng bỏ thì lại không nỡ. Đến cuối cùng, lúc thấy nàng ủ rũ, không chút sức sống giống như những đóa hoa đào trong viện sắp héo úa, tàn tạ, sư phụ mới vô cùng bất đắc dĩ nói cho nàng biết, người đến đó không phải để nhận đồ đệ.
Được rồi, nguy cơ đã được loại trừ, nàng lại khôi phục sức sống dạt dào lúc trước. Hôm đó, nàng bò dậy khỏi giường từ rất sớm, sau khi dùng lược chải sơ mái tóc rồi tự kết cho mình một búi tóc xinh xắn đáng yêu, Mộng Tịch cầm chiếc lược bằng gỗ đào, bừng bừng hứng thú canh ngoài cửa phòng sư phụ.
Mấy năm nay bản lĩnh khác nàng không giỏi thêm chút nào, nhưng với tập quán, cơm áo, nếp sinh hoạt hằng ngày của sư phụ có thể nói nàng nắm rõ trong lòng bàn tay. Tất nhiên sư phụ không ăn bất cứ thứ gì, nhưng thỉnh thoảng với những món ngon mà nàng đem tới mời mọc, định lực của sư phụ vẫn không phải quá cao.
Đoán chính xác thời điểm sư phụ sắp rời giường, sau đó Mộng Tịch đứng ở ngoài cửa đếm ngược mười tiếng, vào đúng khoảnh khắc cánh cửa kia mở ra, Mộng Tịch ngẩng đầu, đáy mắt ngập tràn ý cười, con ngươi tựa như một dòng suối trong vắt, nàng nâng lược lên trước mặt sư phụ: “Sư phụ, đại lễ bái sư ngày hôm nay lão nhân gia người phải tự mình đến chắc chắn là việc rất quan trọng, cho nên người để Tịch nhi giúp người chải tóc nha!”
Dịch Vân Lạc bật cười gọi nàng vào phòng, những trò vặt của con bé ở ngoài cửa sao hắn lại không biết chứ, nhưng nếu con bé đã muốn nghịch, cũng đúng lúc hắn đang rảnh rỗi, vậy thì cứ chiều con bé thôi. Nhưng mà hôm nay, hình như con bé đến hơi sớm… chắc không phải vì đã xác định hắn sẽ không thu đồ đệ, nên vui tới mức mất ngủ cả đêm chứ.
Mộng Tịch bắt đầu thuần thục vấn mái tóc dài đen như mực của hắn thành một búi tóc vừa đẹp đẽ lại không hề mất phong thái, rồi cô bé lại chải làn tóc còn buông xõa trên lưng hắn thật ngay ngắn. Ngón tay nàng bất cẩn quệt ngang qua lưng hắn, trái tim Mộng Tịch bất chợt đập mạnh một nhịp, trên khuôn mặt nàng hơi ửng lên một lớp mây hồng. May mà sư phụ không nhìn thấy được, người quay lưng về phía nàng cho nên cũng không nhìn thấy được dáng vẻ của nàng lúc này.
Thời gian vẫn còn dư dả, hai người cũng không vội vàng đến đại lễ bái sư, trong tiếng sáo du dương của Dịch Vân Lạc, Mộng Tịch cầm thanh Vô Mộng luyện kiếm trong sân. Hoa đào theo gió tung bay trong viện, lả tả tuôn xuống như mưa. Chờ đến lúc hai người một trước một sau ngự kiếm đến chính điện Thiên Thanh, đại hội bái sư vừa lúc kết thúc.
Dường như lại quay về khung cảnh sáu năm trước, chỉ khác là lần này Mộng Tịch đi theo sau sư phụ cùng hắn tiến vào đại điện. Dịch Vân Lạc trực tiếp đi thẳng đến chiếc ghế tử đàn bên cạnh chỗ của Chưởng môn, Mộng Tịch cũng bước tới đứng bên cạnh hắn.
Sau khi hành lễ với Chưởng môn sư bá và sư thúc Viêm Mạch, Mộng Tịch cười cười nhìn Hinh Nhị đứng đối diện mình. Sau khi bái sư, mặc dù số lần gặp gỡ của hai người đã ít đi rất nhiều, nhưng từ đó đến giờ hai người vẫn chưa bao giờ cảm thấy quá xa cách. Bây giờ Hinh Nhị đã trưởng thành, trở thành một cô gái duyên dáng yêu kiều, rất nhu mì khiến lòng người rung động, mỗi lần gặp mặt hai người lại hồi tưởng đến quãng thời gian lưu lạc ở Phẩm Hương lâu, hai người vẫn luôn luôn đặc biệt nhớ nhung những ngày ấy.
Im lặng nghe hết nửa ngày, rốt cuộc Mộng Tịch đã biết vì sao hôm nay sư phụ lại đến tham gia, hơn nữa còn nhất quyết mang nàng theo.
Theo quy định của núi Thiên Thanh, sau khi các đệ nhập môn tròn mười sáu đều phải xuống núi rèn luyện ba tháng. Thứ nhất là vì tăng thêm kinh nghiệm chiến đấu thực tế của bọn họ, chuẩn bị cho đại hội tiên kiếm tổ chức vào nửa năm sau. Thứ hai vì Thiên Thanh bản thân là đại phái tu tiên đứng đầu, gánh vác trọng trách bảo vệ chúng sinh trong lục giới, hiện nay yêu ma làm loạn khắp nơi, lần này bọn họ xuống núi học tập, nhiệm vụ chủ yếu là để chém yêu diệt ma, mang lại cuộc sống an bình, hạnh phúc cho chúng dân.
Những người phải đi lần này, chính là năm người Mộng Tịch, Hinh Nhị, Lăng Vi, Hạo Khiên và Mộ Dung Diệc Hàn đệ tử của ba vị tiên tôn, đồng thời Tử Hiên và Linh Vân lại phụ trách dẫn theo một số đệ tử bình thường của các vị trưởng lão khác, mặc dù là ra đi cùng lúc với họ, nhưng lại chia thành hai nhóm khác nhau.
Lúc nghe thấy tên Mộ Dung Diệc Hàn, Mộng Tịch có hơi suy nghĩ trong phút chốc, chắc chắn hắn đã được mười sáu tuổi từ lâu, sao lần này lại muốn đi cùng bọn họ chứ? Nghe ngữ điệu của Chưởng môn sư bá, hình như đây cũng là lần đầu tiên hắn xuống núi. Mặc dù hơi kỳ lạ, nhưng nàng vẫn chưa kịp nghĩ nhiều, bởi vì…
Mộng Tịch cảm giác được bên cạnh có một luồng ánh mắt cứ chăm chú nhìn nàng, Mộng Tịch bất chợt quay đầu lại, vừa rồi nàng không chú ý, nhưng giờ Mộng Tịch thật không có cách nào khiến mình không quan tâm.
Một vị thiếu niên mặc áo bào trắng, đôi mắt sâu xa, thâm trầm như biển cả, sóng mũi thẳng cao như núi, đôi mày hơi cong như vầng trăng khuyết, bên hông đeo một mảnh ngọc bội màu hổ phách, mặc dù đã nhiều năm không gặp, dù rằng y trưởng thành dáng vẻ đã hoàn toàn khác ngày xưa, nhưng nàng tuyệt đối không thể không nhận ra y. Đó chính là Hạo Khiên ca ca nàng ngày đêm mong nhớ.
Mộng Tịch lặng lẽ hé môi, nhìn vào đôi mắt ấm áp như lửa đang bùng cháy của y, tất cả mọi vật bên ngoài dường như đều trở nên xa xôi, cách trở, không thể nghe rõ Chưởng môn đang nói gì, cũng không nhìn thấy tình cảnh chúng đệ tử hăng hái sôi sục trong điện, bây giờ trong mắt nàng chỉ còn lại một mình y.
Hạo Khiên ca ca xuất quan rồi sao? Chuyện xảy ra khi nào? Vì sao y không đến tìm nàng, không nói chuyện với nàng? Tại sao qua nhiều năm như vậy, nàng gửi biết bao hạc giấy cho y mà y chưa từng gửi thư trả lời nàng? Sao vừa nãy nàng rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của y, nhưng khi nàng đưa mắt nhìn sang, Hạo Khiên ca ca lại không nhìn nàng nữa?
Nhưng mà, những việc đó cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là Hạo Khiên ca ca đã quay trở lại bên cạnh nàng, lại có thể ở bên nhau như ngày trước.
Hạo Khiên ca ca, trong lòng Mộng nhi huynh và sư phụ quan trọng như nhau. Huynh có biết nhiều năm không gặp, Mộng nhi nhớ huynh biết bao nhiêu không? Huynh có bao giờ nhớ tới Mộng nhi? Huynh có còn nhớ Mộng nhi hay không?