Mộng Lệ Hoa Lạc

Chương 59: Luyến tiếc



Editor: Nguyệt Ngạn

Beta: An Lam

-Hạo Khiên ca ca! Mau tới, mau tới đây!

Mộng Tịch ngồi xổm xuống đống tuyết, hưng phấn nhìn về phía Hạo Khiên đang bắt cá ở bờ sông, vẫy tay nói:

-Mau đến xem cặp người tuyết này, chúng đáng yêu quá!

Hạo Khiên khom lưng nhặt lên mấy con cá bên bờ, dùng cành cây xuyên chúng thành một chuỗi, sau đó mới đi đến bên người Mộng Tịch. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chất phác của nàng nở ra nụ cười sáng lạn, khóe miệng Hạo Khiên cũng không tự chủ được mà giương lên, cười sủng nịnh nói:

-Muội đã lớn như thế, sao lại còn ham chơi giống một tiểu hài tử vậy?

-Là hai người không cho muội giúp nha, muội cũng không thể ngồi ngây ngốc một chỗ cái gì cũng không làm a!

Mộng Tịch kéo lấy tay trái Hạo Khiên đứng lên, vẫn lộ ra nụ cười tươi như hoa.



Rời khỏi Thiên Thanh đã ba ngày, nàng cùng Hạo Khiên, còn có Mộ Dung Diệc Hàn vẫn đi cùng nhau, âm thầm theo sát đoàn người của Mạnh Lăng Côn. Đệ tử phái Thanh Thành trúng độc cũng không ít, bây giờ phải bảo tồn nội lực để nhanh chóng chữa trị gân mạch bị hao tổn, nên bọn họ không thể ngự kiếm phi hành rời khỏi Thiên Thanh. Cho nên mọi người đều phải đi bộ, dọc theo đường cũng thỉnh thoảng dừng lại một chút.

Vùng này tuyết đọng lại tương đối dày, đường cũng không dễ đi, lại là thâm sơn hoang vu. Hạo Khiên cùng Mộ Dung Diệc Hàn liền phân công cho nhau, dù sao hắn cũng là thuộc tính hỏa, không sợ giá lạnh, cho nên phụ trách xuống sông bắt cá, còn Mộ Dung Diệc Hàn thì đi vào rừng tìm củi.

-Vậy còn muội thì sao?

Chỉ vào chính mình, Mộng Tịch nghiêng đầu hỏi, khói trắng trong miệng cũng từ từ bay ra lượn lờ.

-Muội …

Mộ Dung Diệc Hàn ôm cánh tay khẽ cười nhìn nàng, vẻ mặt Hạo Khiên không đổi tiếp lời:

-Liền ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, chờ bọn ta trở về.

Dứt lời, lại hành động giống như hồi bé, chỉ lên chóp mũi của nàng.

-Hai người bọn hạ… từ lúc nào lại ăn ý như vậy?

Nhìn bóng lưng hai người một tả một hữu xoay đi, ngón tay Mộng Tịch vòng quanh lọn tóc, lẩm bẩm nói.

Thanh ảnh Mộ Dung Diệc Hàn rất nhanh đã biến mất vào trong rừng cây, Mộng tịch ngồi lên trên một tảng đá lớn, chống cằm nhìn Hạo Khiên đang sắn ống quần lên, chuẩn bị lội xuống nước sâu. Nàng ngoan ngoãn ngồi chờ bọn họ trở về theo đúng lời dặn dò.

Mộng Tịch bỗng nghĩ ra một việc, mắt sáng lên, con ngươi đen kịt chuyển động không ngừng. Nàng tại sao lại phải nghe lời hai người bọn họ? Bọn họ nói nàng phải ngoan ngoãn ngồi đây đợi, nàng liền phải ngồi đợi sao? Chà xát hai cánh tay, Mộng Tịch nhịn không được cái lạnh, thân thể run lên một cái. Rõ ràng nếu nàng ngồi đây như một cái tượng gỗ, không phải là sẽ càng lạnh sao?

Ách! Là bởi vì nàng đáp ứng chuyện đó với sư phụ trước khi rời khỏi Thiên Thanh sao? Nhất định là như vậy! Nàng nhất định sẽ nghe lời sư phụ! Phải! Nhất định là như vậy. Thế nhưng….

Mộng Tịch chống má trầm tư suy nghĩ, nhưng vẫn không nghĩ ra hai người kia đột nhiên sao lại có thể ăn ý nhau đến như vậy?

Nhưng mà, nàng chính là không muốn ngồi yên một chỗ! Nhìn tuyết trắng đầy dưới mặt đất, mắt Mộng Tịch bỗng nhiên sáng ngời, cả tay và chân đều cùng làm việc. Lấy hai cành cây nhỏ làm tay, hai khối đá to làm chân, ba hòn đá nhỏ coi như là mắt với miệng. Cũng không tốn nhiều thời gian, hai người tuyết nhỏ nhắn mập mạp liền đại cáo thành công.

Mộng Tịch hài lòng gật đầu nhìn thành quả của mình, đã lâu lắm rồi nàng không có được chơi vui vẻ như vậy. Nếu như hiện tại có sư phụ ở bên, thì nhất định sẽ vui hơn nha!

-Muội làm người tuyết sao?

Ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn bàn tay ửng đỏ vì lạnh của Mộng Tịch, Hạo Khiên đem cá ném một bên. Cầm đôi tay Mộng Tịch lên, dùng nội lực truyền đến trên tay nàng.

-Nhìn xem tay muội đã lạnh thành cái dạng gì này?

-Ừm… Có chút giống củ cà rốt nha!

Cơ thể lạnh lẽo trong nháy mắt biến mất. Mộng Tịch cúi đầu nhìn tay mình hồi lâu, nghiêm túc đáp. Vừa rồi nàng mải chơi nên không có cảm giác được, hiện giồ lại cảm thấy hai tay có chút sưng chướng khó chịu .

Hạo Khiên lắc lắc đầu, bất đắc dĩ bật cười:

-Có đói bụng không? Chờ Diệc Hàn trở về, là có thể ăn cá nướng.

Cá nướng…

Mộng Tịch vừa nghe được nói được ăn cá nướng, không nhìn được nuốt nước miếng, nàng đã lâu không có được ăn cá cùng thịt nha! Ở trên Thiên Thanh mấy năm, nàng liền biến thành một bộ dáng gầy tong teo! Bộ dáng tròn tròn trước kia cũng rất thoải mái, cũng không có gầy chỉ còn xương như bây giờ.

Mặc dù trong nàng đối với thân hình gầy thon thả của mình cũng rất đắc ý, thế nhưng… đối diện với sự dụ dỗ của mỹ thực, đặc biệt là cá nướng, lại làm cho nàng trở lên tham lam mà nuốt xuống nước miếng. Quả đấm nhỏ âm thầm nắm chặt, nàng âm thầm quyết tâm, chờ một tí nữa nhất định sẽ phải ăn cho bằng no thì thôi.

Thấy Mộng Tịch trừng trừng nhìn đống cá trên mặt đất, một bộ dáng của nàng căm giận hận mình không thể lập tức ăn chúng, Hạo Khiên không khỏi buồn cười.

Hắn thật hy vọng nàng sẽ mãi mãi sống một cuộc sống khoái hoạt, vô ưu vô lo như lúc này… Nếu như hắn sớm biết như mình quan tâm tới nàng sẽ làm nàng vui vẻ, vậy thì lúc trước tại sao hắn lại luôn làm một bộ dáng lảng tránh lạnh nhạt với nàng đây?

Mỗi lần nhìn thấy Mộng Tịch cười, thì sẽ là mỗi lần tác động vào dây thần kinh, thâm nhập thật sâu vào trong nội tâm của hắn. Máu trong người hắn, hô hấp của hắn, từng nhịp đập của tim, dường như đều là vì nàng.

Nếu như trên đời này một người nam nhân đều có một người con gái định ước trước với mình, thì nam nhân đó sẽ nguyện ý vì nàng mà không tiếc phải trả đại giá như thế nào, như vậy người nam nhân kia chính là hắn, còn người con gái kia hẳn là nàng đi! Chỉ cần nàng có thể luôn đem nụ cười kia hiện hữu trên gương mặt của nàng, như vậy, hắn làm bất kể điều gì đều đáng giá.

Mộng Nhi, nàng có nghe được không? Cả đời này, ta chỉ muốn nàng được hạnh phúc…

Trong lòng thầm nhớ kỹ ý nghĩ của mình, ánh mắt Hạo Khiên nhìn Mộng Tịch, dị thường nhu hòa, giống như gió xuân tháng ba, ấm áp mà ôn nhuận.

-Hai người các ngươi thân thiết với nhau xong chưa, còn không mau qua đây giúp ta giúp ta nhóm lửa?

Đem những cành củi khô xếp thành một ngọn núi nhỏ dưới mặt đất, Mộ Dung Diệc Hàn dựa vào một thân cây to cao, mắt liếc nhìn hai người, mang theo vẻ trêu tức cùng vui cười.

Từ khi khúc mắc giữa hắn và Mộng Tịch được cởi bỏ, Mộ Dung Diệc Hàn cũng không vì hai người bọn họ thân thiết mà cảm thấy khó chịu. Không phải bởi vì hắn không quan tâm, mà là hắn hiểu rõ tính tình của Mộng Tịch. Nàng đơn thuần giống như mảnh tuyết trắng trên mặt đất này, cho tới bây giờ cũng không biết cái gì gọi là nhân tâm hiểm ác. Chỉ cần người khác đối tốt với nàng chỉ một chút, thì nàng sẽ đối tốt lại với người kia gấp mười lần, cho dù người đó đã từng thương tổn nàng, nhưng nàng cũng sẽ tin tưởng hắn.

Lần này là hắn thật tâm đối tốt với nàng …

Tuyết dưới chân bị người đạp lên mà lộn xộn, nhưng cũng không vấn đề gì, chỉ cần nhẹ nhàng lấy tay gạt đi, tuyết trắng phía dưới lại trở nên chói mắt mê người, mang vẻ đẹp làm cho người khác hít thở không thông…

Hơn nữa, hắn luôn luôn tự tin vào bộ dáng công tử ưu nhã tiêu sái, cũng chưa chắc sẽ thua tiểu tử Hạo Khiên kia. Hai người đều công bằng cạnh tranh, mỹ nhân về tay ai cũng chưa biết trước được đâu, tại sao lại để mình mất đi phong độ trước mắt nàng trước chứ!

Mặt trời đã dần ngả về phía tây, chân trời nhuốm một màu đỏ huyết lệ. Ánh nắng chiều tà yếu ớt chiếu lên trên mặt tuyết, ôn nhu mà xán lạn. Xung quanh bốn bể một màu trắng xóa lại chen thêm chút hồng, ngoài lạnh nhưng bên trong ấm áp.

Rất nhanh bọn họ đã nhóm được lửa, đem cá Hạo Khiên vừa bắt được dưới sông cùng với mấy cành cây dựng thẳng, bắc ngang qua đống lửa. Không bao lâu sau, hương vị thơm của cá nướng đã tràn ngập khắp xung quanh, bay tới lỗ mũi của Mộng Tịch, làm cho nàng hít một hơi thật sâu. Thơm quá! Quả nhiên mùi thơm của cá nướng thơm quá đi…

Mộng Tịch ôm đầu gối , ánh mắt không chuyển nhìn chăm chăm vào cá nướng đã gần chín, Mộ Dung Diệc Hàn khẽ gõ lên trán nàng, cười nói:

-Tiểu nha đầu, đừng làm một bộ dáng giống như hai bọn ta không cho muội ăn bao giờ có được không. Muội xem kìa, nước miếng sắp chảy ra rồi kìa!

Vô ý thức đưa tay lên lau khóe miệng, Mộng Tịch ủy khuất nhìn Mộ Dung Diệc Hàn, thanh âm nho nhỏ:

-Là lâu lắm rồi muội không có được ăn nha! Lúc trước trên đào nguyên cũng không có cá ăn, lúc trước mỗi lần phụ thân đi săn về đều chỉ toàn mang về toàn thỏ rừng, muội cũng chỉ được ăn thịt thỏ nướng mà thôi… Hơn nữa, cũng đã lâu rồi không có được ăn…

Trong lúc vô ý lại nhắc đến chuyện thương tâm, tâm trạng Mộ Dung Diệc Hàn đột nhiên tê rần, thật muốn cho mình một cái tát. Nói cái gì không nói, hết lần này đến lần khác toàn làm ra chuyện mất hứng!

Hạo Khiên đem áo khoác của mình phủ thêm lên vai Mộng Tịch, vỗ nhẹ lên vai nàng, sau đó đem một con cá nướng đã chín, nhét vào trong tay nàng:

-Mau nhanh chóng ăn đi, muội thích ăn thì ăn nhiều một chút, ăn xong mà muốn ăn nữa thì ta sẽ xuống bắt thêm cho muội.

-Ưm…

Tiếp nhận con cá nướng đang truyền đến từng trận thơm phức vào trong mũi, Mộng Tịch cúi đầu ăn một miếng lớn. Vị giác thức tỉnh trong nháy mắt, Mộng Tịch không rõ ràng mơ hồ nói:

-Thật là ngon nha! Đây là con cá ngon nhất mà muội từng được ăn trong kiếp này!

-Thật sự ngon như vậy sao?

Hạo Khiên cười nói, thấy nàng ăn với một dáng như hổ đói, lại vội vã nhắc nhở:

-Ăn từ từ, cẩn thận xương cá.

Dùng sức gật đầu, đem kí ức không vui hiện lên trong đầu khóa lại trong chỗ sâu nhất của đại não, Mộng Tịch cố gắng tươi cười nói:

-Thật sự là rất ngon! Chỉ cần tự tay Hạo Khiên ca ca bắt, lại tự tay huynh nướng, bất kể là cái gì, muội đều thích hết!

Trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, trong nháy mắt lại thề lại ý nghĩ lúc nãy trong lòng. Khóe mắt Hạo Khiên mang theo ý cười nhìn nàng, đáy mắt tràn đầy vẻ ôn nhu.

Bỗng nhiên trước mặt xuất hiện thêm một con cá, Mộng Tịch ngẩng đầu, nuốt xuống miếng cá còn trong miệng, nhìn chủ nhân của con cá trước mặt.

Mộ Dung Diệc Hàn nói:

-Mới vừa nãy là do ta hồ đồ nên nói sai, con cá này coi như ta đền tội với nàng. Đây là con cá do chính tay ta nướng, mùi vị chắc chắn không kém hơn so với con cá muội đang ăn.

Nhìn hắn một hồi, Mộng Tịch tiếp nhận cá trong tay hắn, cười nói:

-Biết rồi, cá nướng của Diệc Hàn sư huynh nhất định là mỹ vị của nhân gian, ngon giống như cá nướng của Hạo Khiên ca ca!

Nói xong Mộng Tịch lại cắn một miếng lớn, trên mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn.



Đêm đông trôi qua rất dài.

Đống lửa thỉnh thoảng phát ra tiếng vang lốp đốp.

Sau khi Mộng Tịch ăn uống no nê xong, đầu gối trên bao quần áo, trên người là áo khoác của Hạo Khiên, dần dần tiến vào mộng đẹp. Hai hàng lông mày cong cong như trăng non, lông mi dài nhẹ nhàng rung động, trên khóe miệng còn mang theo một tia mỉm cười ngọt ngào.

Hạo Khiên cùng Mộ Dung Diệc Hàn ngồi ở hai bên người Mộng Tịch, hai người đều mang theo tâm tư nhìn nàng ngủ, Hạo Khiên nhẹ giọng nói:

-Sư huynh, ta muốn nhờ huynh một việc.

-Nói đi.

Sợ đánh thức Mộng Tịch, Mộ Dung Diệc Hàn cũng giảm âm thanh xuống thấp nhất.

-Nếu như có một ngày ta biến mất, huynh hãy thay cả phần của ta, chiếu cố nàng thật tốt.

Thanh âm nhẹ nhàng, lại mang theo tư tình vô hạn.

Đem tầm mắt chuyển dời lên trên người Hạo Khiên, Mộ Dung Diệc Hàn có chút không hiểu:

-Vì sao đột nhiên ngươi lại nói như vậy?

Hắn muốn đi đâu? Hắn muốn rời khỏi Thiên Thanh sao? Sẽ không cùng mình tranh giành nàng sao?

Nhìn ánh mắt của Mộ Dung Diệc Hàn, Hạo Khiên cười nhẹ:

-Mỗi người sinh ra sẽ có số mạng của hắn, giống như là huynh thôi. Ta cũng sẽ không tránh khỏi số mạnh của mình, tương lai, huynh sẽ biết!

Mày kiếm hơi nhíu lại, hắn đã biết được những gì? Bất quá, Mộ Dung Diệc Hàn vẫn hào phóng đáp ứng nói:

-Yên tâm đi, cho dù ngươi không nói ra, ta cũng sẽ chiếu cố nàng thật tốt, tuyệt đối sẽ không làm nàng chịu một tổn thương nào nữa.

Nhìn thấy ánh mắt Mộ Dung Diệc Hàn kiên định cùng nóng rực, Hạo Khiên gật đầu. Như vậy, dù cho tương lai hắn không có được nàng, nhưng ít ra bên cạnh nàng còn có người chăm sóc. Như vậy hắn, cũng có thể yên lòng.

Ngẩng đầu nhìn sắc trời, cho dù trong lòng rất luyến tiếc. Nhưng đã đến lúc, hắn phải ly khai…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.