Mộng Tịch đang ngủ thì xung quanh truyền đến thanh âm mơ hồ binh binh bang bang, xoa đôi mắt mông lung ngồi dậy, trên người vẫn còn y phục của Hạo Khiên. Chuyện gì đã xảy ra, tại sao lại truyền đến thanh âm ầm ĩ như vậy? Tại sao không để cho lão nhân gia ta đây ngủ hả?
Mộng Tịch miễn cưỡng mở mắt, ngẩng đầu lên, nhất thời làm cho cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình. Rõ ràng hiện giờ trời không đổ tuyết, nhưng trên không trung lại tràn đầy hoa tuyết. Dưới ánh sáng mờ ảo của ánh trăng, hoa tuyết giống như những cách hoa nở rộ, mờ mờ ảo ảo giống lạc vào sương mù, như mộng như ảo.
Bất quá, với cảnh tượng mộng ảo này cũng không làm cho Mộng Tịch cảm thấy nửa điểm lãng mạn. Bởi vì cách đó không xa, Hạo Khiên và Mộ Dung Diệc Hàn đang cùng hai người bịt mặt đánh nhau! Đao kiếm tương giao, ánh lửa bắn ra bốn phía. Những chỗ kiếm khí rơi xuống trên mặt đất, những bông tuyết giống như chim sợ cành cong, bay múa đầy một khoảng trời.
Một hắc y nhân trên mặt đeo một mặt nạ ngân bạch, dưới ánh sáng yếu ớt của ánh trăng, phản quang lại màu sáng trong suốt. Mặc dù không thể nhìn được rõ diện mạo dưới lớp mặt nạ, nhưng theo từng động tác cùng thân hình cũng có thể đoán được, hắn ta hẳn là một nam tử trẻ tuổi.
Mà một người khác chính là một nữ tử mặc hoàng y diêm dúa nhưng không mất đi phần quyến rũ, thân thể mềm mại giống như loài rắn máu lạnh, động tác nhẹ nhàng uyển chuyển, đang quấn lấy Hạo Khiên để phá vỡ kết giới bên ngoài mà xông vào.
Không kịp suy nghĩ, Mộng Tịch ngay lập tức liền thanh tỉnh. Gọi ra Không Mộng Kiếm, thả người nhảy lên không, lập tức gia nhập cuộc chiến. Tay Mộng Tịch nắm chặt Không Mộng kiếm hướng Hoàng y nữ tử đánh tới, kiếm khí sắc bén mang theo tử quang yếu ớt, thắng tắp hướng Tử Dạ đâm tới.
-Đừng qua đây! Cẩn thận!
Hạo Khiên cả kinh khi thấy Mộng Tịch lao tới, liều mạng bày ra kết giới hướng nàng phóng tới, tạo ra sơ hở nên bị trúng một chưởng của Tử Dạ, trong cổ họng ngay lập tức trào dâng một cỗ chất lỏng mằn mặn.
-Nha đầu chết tiệt kia! Lại muốn giết ta, quả nhiên là không muốn sống!
Tử Dạ chỉ cần dời một bước là xuất hiện trước mặt Mộng Tịch, trên khóe miệng hiện ra nụ cười quỷ dị, tay trái giống như trảo ưng nhanh như chớp hớp trên mặt Mộng Tịch đánh tới.
Mắt Mộng Tịch thấy Hạo Khiên nhận một chưởng kia, trong lòng liền đại loạn, vạn phần lo lắng. Đâu còn thời gian suy nghĩ đến tình cảnh của mình, khi nhìn thấy Tử Dạ đã tránh không kịp nữa rồi. Áp lực thật lớn hướng nàng đánh tới, Mộng Tịch hoảng sợ mở to hai mắt.
Hạo Khiên cố gắng nén xuống khí huyết sắp trào dâng, lục phủ ngũ tạng đang đảo loạn trong cơ thể, hít một hơi thật sâu, ra sức nhào tới phía Mộng Tịch.
Mộng Tịch được Hạo Khiên ôm vào trong lòng, cảm giác được phía sau lưng truyền đến cảm giác ươn ướt sền sệt.
-Hạo Khiên ca ca!
Một ngụm máu đỏ tươi từ trong miệng Hạo Khiên trào ra, thân thể Hạo Khiên có chút lung lay đứng không vững, nhưng vẫn gắt gao ôm lấy Mộng Tịch vào trong lòng.
Mộng Tịch vội vàng quay qua đỡ lấy Hạo Khiên, dùng hết khí lực toàn thân mới không để hai người ngã xuống đất, lo lắng nói:
-Hạo Khiên ca ca, huynh thế nào rồi? Có nặng lắm không? Huynh không nên làm muội sợ !
-Không, không có việc gì… Ở đây nguy hiểm, muội mau đi đi! Không cần lo cho ta…
Khóe miệng lại chảy ra máu, sắc mặt Hạo Khiên ngày càng tái nhợt nói. Y phục trước ngực đã nhiễm một khoảng đỏ tươi, giống như Hồng Liên đang nở rộ.
-Không được! Muội không đi đâu hết.
Mộng Tịch muốn bước lên phía trước một bước, nhưng lại bị Hạo Khiên dùng hết sức kéo ra phía sau.
Cảnh giác nhìn ý cười trêu tức trên mặt Tử Dạ, Hạo Khiên nhanh chóng phong bế mấy đại huyệt trên cơ thể, cố gắng khuyên Mộng Tịch:
-Bọn họ đều là người của Ma Tộc, muội không thể đánh lại được nàng ta! Mau trở về tìm Tôn Thượng.
Không được! Muốn chết thì phải chết cùng! Sao muội có thể bỏ lại hai huynh được!
Mộng Tịch hô to, nước mắt chảy xuống gương mặt nhỏ nhắn, lo lắng nhìn khuôn mặt đang tái nhợt của Hạo Khiên.
-Ha ha ha… Bây giờ đã là lúc nào rồi, mà các ngươi lại còn có thời gian nhàn hạ nói lời yêu đương? Thực sự là làm cho người khác vô cùng cảm động!
Trên mặt Tử Dạ lộ ra nụ cười khinh miệt, từ trên cao nhìn xuống Mộng tịch đang tựa vào người Hạo Khiên ở dưới đất.
-Các ngươi rốt cục là ai?
Mắt thấy Mộ Dung Diệc Hàn ở bên kia cũng đã bị trúng nhiều chiêu trí mạng, tâm của Mộng Tịch hung hăng nhéo lên một phát.
-Ha hả, người nào sao? Trên đời này thì ra vẫn không biết ta là người nào a! Ha ha ha, thật là một chuyện quá buồn cười đi!
Lấy thân phận địa vị ở ma tộc, lấy dung mạo câu tâm đoạt phách, khiến cho người khác chỉ cần liếc mắt qua cũng không thể quên được của nàng, trên đời này lại còn có người không biết nàng là ai sao?
Tử Dạ cười lạnh:
-Sư phụ ngươi thật sự yên tâm cho ngươi một mình xuống núi sao? Liền ngay cả tứ đại hộ pháp của Ma giới cũng không có nói cho ngươi biết. Với sự tự tin này của hắn, hắn nghĩ ngươi sẽ có thể bình an mà về sao?
-Ngươi là Tứ đại hộ pháp của ma giới Tử Dạ?
Tinh quang trong mắt chợt lóe, tâm trạng Mộng Tịch lại vô cùng kinh hãi.
Nghe đồn bên người Ma Quân có tứ đại hộ pháp, mà mỗi người đều có tuyệt kỹ, bất kể là tính tình âm hiểm giả dối, nội lực hay là tu vi, đều không phải người thường có thể sánh bằng. Còn có lời đồn, nếu như cả bốn người cùng nhau liên thủ, ngay cả Dịch Vân Lạc muốn thắng được bọn họ, thì cũng phải giao thủ được hơn ngàn chiêu.
Bất quá lời đồn cũng chỉ là lời đồn, có rất ít người thấy cả bốn người họ ở cùng một chỗ, ngay cả người của Ma Tộc cũng vậy. Bọn họ nhiều lắn là chỉ thấy Đại hộ pháp Phong Vô Thiên thường xuyên đi bên người Ứng Bá Thiên mà thôi. Về phần ba người còn lại, chỉ khi có sự kiện quan trọng mới có thể thấy mặt. Mà nếu có trường hợp như vậy, thì hơn phân nửa đó là tình huống hủy thiên diệt địa.
Nhị hộ pháp Tử Dạ, thích độc như mạng, mỗi ngày đều lấy một loại độc ăn qua bữa, luôn xuất quỷ nhập thần, nhưng có một phong tư nghiêng nước nghiêng thành. Vẻ đẹp của nàng, mang theo quỷ mị, mang theo vẻ yêu tà, mỹ lệ làm cho người ta rơi lệ, mỹ làm cho người đối diện hít thở không thông. Phàm là người đã từng thấy dung mạo của nàng, không một ai là không cam tâm tình nguyện thần phục dưới váy nàng. Cho dù là bị nàng chính ta giết đi, trên môi cũng không hề thấy được chút thống khổ nào, lại giống như được đi vào miền cực lạc.
Tam hộ pháp Kình Thương Hải lại giết chóc thành tính, những nhơi hắn đi qua đều nhấc lên một màn tinh phong huyết vũ. Nếu như nói thanh danh của Ma Quân làm cho mọi người sợ hãi, thì sự uy nghiêm của Kình Thương Hải lại làm cho mọi người kinh sợ. Mỗi khi hắn ta xuất hiện, tuyệt đối có thể làm sự lo sợ trong lòng của bọn họ hóa thành hư ảo. Bởi vì người gặp qua hắn, vô luận thiện hay ác, đều chỉ có một kết quả. Đó chính là chết! Hắn luôn luôn thần bí, nhưng lại là tượng trưng cho sự tàn nhẫn.
Về phần Tứ hộ pháp. Việt Long Trạch, những người ở trên đời này có thể nhìn thấy hắn, cũng có thể đến trên đầu ngón tay. Nguyên nhân bởi vì, mặc dù tu vi Việt Long Trạch cũng không có cao thâm hơn ba người kia, nhưng là hắn lại vô cùng am hiểu thuật dịch dung, mà bản lĩnh này của hắn cũng có thể nói là độc nhất vô nhị. Chỉ cần vài ba động tác là có thể đem người khác thoát thai hoán cốt, cho dù ở trước mặt cha mẹ thân sinh, dùng cái chết nhận làm hài tử của bọn họ, cha và nương người đó cũng sẽ không tin tưởng. Hơn nữa, thuật dịch dung của Việt Long Trạch ngoại trừ hắn ra thì bất luận ai cũng không thể tháo xuống được. Nói cách khác, nếu như hắn không ra tay, thì người bị hắn dịch dung kia, cả đời chỉ có thể sống một thân phận hoàn toàn khác mà thôi.
Tử Dạ chẳng qua là hừ lạnh một tiếng, xem thường nhìn Mộng tịch. Nha đầu chết tiệt này rốt cuộc có cái gì tốt, mà làm cho Thiếu chủ yêu nàng ta đến như vậy? Ở trước mặt nam nhân, nàng cũng chưa từng để một nữ nhân nào vượt qua trước mặt mình, nhưng lại ngoại trừ nàng ta ra! Cũng chỉ là một con nhóc mới sống được có mười mấy năm, rốt cục là dựa vào cái gì cướp đi Thiếu chủ của mình?
Càng nghĩ, trong lòng càng bùng lên ngọn lửa tức giận, Tử Dạ bỗng nổi lên sát ý! Thừa dịp người bên cạnh không chú ý, phía sau tay Tử Dạ âm thầm vận khí, đem chiêu thức âm hiểm nhất, thống khổ nhất tập trung trong lòng bàn tay, chỉ cần mình trừ đi nàng ta, thì Thiếu chủ chính là củ một mình nàng! Dám cùng mình tranh đoạt nam nhân? Nàng nhất định phải cho nàng ta sống không bằng chết!
-Muốn chết sao? Được, ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Dung mạo Tử Dạ bỗng trở nên vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói.
-Tử Dạ! Dừng tay!
Ngay lúc Tử Dạ vừa xuất chưởng, Hắc y nam tử kia liền nhanh chóng đá bay kiếm trong tay Mộ Dung Diệc Hàn, chuôi kiếm kia liền hướng tới đánh vào trên tay của Tử Dạ.
Tay bị chuôi kiếm đánh trúng làm cho một chưởng độc khí của Tử Dạ chệch hướng, đánh vào cây đại thụ cách đó không xa. Chỉ thấy cả một cây đại thụ to bị đánh bật cả gốc rễ, từ dưới rễ cho đến cành cây đều ngay lập tức trở nên thối rữa trong nháy mắt liền hóa thành một bãi nước màu đen tanh tưởi.
Ngực của Mộ Dung Diệc Hàn bị trúng một kích, nặng nề ngã xuống trước mặt của Mộng Tịch. Một trận đau đớn lan ra khắp toàn thân làm trên miệng khẽ rên lên, liền hôn mê bất tỉnh, máu tươi trên miệng vẫn theo đó mà chảy ra.
-Sư huynh!
Tiến lên phía trước vài bước dìu lấy Mộ Dung Diệc Hàn. Thấy trên người hắn đầu là những đạo vết thương không ngừng chảy máu, tim Mộng Tịch như bị dao cắt qua. Nàng biết, huynh ấy là đang bảo vệ nàng! Cũng giống như Hạo Khiên ca ca. Bọn họ thà rằng chính mình bị thương, cũng không muốn nàng có nửa điểm thương tổn.
Bọn họ biết rõ bản thân đánh không lại hai người kia, nhưng vẫn quật cường như cũ, nhất quyết không chịu đầu hàng, dù liều mạng cũng muốn bảo hộ nàng chu toàn. Quấn lấy đối thủ không rời, chỉ vì muốn bọn người kia không chú ý đến nàng!
-Sư huynh, mau tỉnh! Không nên ngủ! Huynh mau tỉnh lại, nhanh tỉnh lại đi!
Ôm Mộ Dung Diệc Hàn vào trong lòng, nước mắt Mộng Tịch lại tuôn ra như mưa, khóc đến tâm tê phế liệt.
Vì sao, rốt cuộc là vì sao? Rõ ràng trước khi nàng ngủ, bọn họ còn vui vẻ ở bên cạnh nàng ăn cá nướng, cùng nhau nói chuyện phiếm, vì sao khi nàng tỉnh dậy, lại phải chứng kiến cảnh tượng tàn nhẫn như vậy? Ai có thể nói cho nàng biết, rốt cục đây là có chuyện gì xảy ra?
-Người đang làm gì vậy?
Tức giận nhìn tình cảnh trước mặt, Tử Dạ vô cùng căm phẫn nhìn sang nam tử bên cạnh. Chỉ còn một chút nữa thôi là nha đầu kia đã chết rồi!
-Không cần phải giết nàng!
Cầm lấy tay Tử Dạ, hắc y nhân phẫn nộ quát lên, mang theo thái độ khác thường, trong giọng nói kèm theo sự phẫn nộ cùng sốt ruột xưa nay chưa từng có.
-Người…
Cảm giác được một đạo ánh mắt âm lãnh phóng tới, Tử Dạ cứng rắn thu lại lời nói thiếu chút nữa đã nói ra. Bàn tay giấu dưới ống tay áo nắm lại thành quyền, trong nội tâm đang tận lực khắc chế lại nỗi bất an đang trào dâng.
Cúi đầu thấp giọng nói với hắc y nhân:
-Xin lỗi thiếu chủ. Là Tử Dạ nhất thời xúc động.
-Ừ.
Minh Ảnh gật đầu, một câu cũng không nói, cúi đầu nhìn Mộng Tịch.
Đem Mộ Dung Diệc Hàn đỡ tới bên cạnh Hạo Khiên. Mộng Tịch cầm lấy Không Mộng kiếm trong tay, đứng lên, ánh mắt trở nên băng lãnh mà thâm thúy.
-Mộng Tịch…
Đau nhức trên người làm cho Hạo Khiên không còn một điểm khí lực, nhưng vẫn gắng gượng bắt được một góc y phục của của Mộng Tịch, lắc đầu nói với nàng:
-Hạo Khiên ca ca, mặc dù muội không được lợi hại như hai người, nhưng muội tuyệt đối không phải là loại người ham sống sợ chết. Hai huynh đối xử với muội tốt như vậy, muội sao có thể bỏ mặc hai huynh lại mà chạy thoát thân đâu? Huống hồ, muốn trốn cũng không thoát được… Đã như vậy, cho dù là chết, muội cũng sẽ chết cùng một chỗ với hai huynh.
Dừng lại một chút, trong mắt ánh lên một tia sáng trong suốt, Mộng Tịch nhìn Hạo Khiên với một ánh mắt nhu hòa ấm áp:
-Muội cũng không biết, huynh vì sao lại đột nhiên đối xử lạnh nhạt với muội. Nhưng là muội vẫn luôn cảm giác được, huynh vẫn không hề thay đổi, huynh vẫn là Hạo Khiên ca ca luôn yêu thương muội như sáu năm trước. Huynh có biết không? Ba ngày xuống núi này, muội lại giống như được trở về những ngày trước kia. Huynh không hề lạnh nhạt với muội nữa, cũng không giữ khoảng cách với muội nữa, và cũng không gọi… Sư muội nữa. Huynh vẫn cười với muội, lại thân thiết gọi tên của muội, thỉnh thoảng lại xoa đầu muội, khi muội lạnh lại sưởi ấm cho muội… Hạo Khiên ca ca, muội thực sự cảm thấy rất vui vẻ, người ca ca muội vẫn chờ đợi rốt cục cũng đã quay trở về. Muội thích huynh giống như bây giờ, thích huynh cười với muội, thích huynh gọi muội là Mộng Nhi… Vì vậy lần này, mặt kệ có như thế nào, thì muội cũng sẽ không bỏ lại huynh đâu…
-Mộng Nhi…
Mũi đau xót, cổ họng Hạo Khiên có chút nghẹn ngào. Cái tên gọi vẫn giấu ở trong lòng kia, lại thủy chung không thể kìm chế được, rốt cục cũng vô lực thốt lên.
Hắn cho rằng bên cạnh nàng đã có Tôn Thượng, có các sư huynh, sự lạnh nhạt của mình đối với nàng, chắc một khoảng thời ngắn cũng sẽ buông xuống. Thế nhưng, dù thế nào hắn cũng không ngờ rằng, thái độ của hắn đối với nàng lại làm nàng thượng tổn sâu như vậy. Cho dù hắn làm nàng chịu thương tổn, nhưng là nàng vẫn không có trách cứ hắn. Là hắn quá xem nhẹ sự ảnh hưởng của mình đối với nàng sao? Vì vậy, hắn cứ cho rằng mình chỉ làm nàng đau lòng một chút, nhưng thật ra lại làm nàng đau triệt nội tâm.
Trong lòng bị lời nói ấm áp của Mộng Tịch làm cho áy náy, hối hận cùng đau lòng. Nhưng cũng không bằng sự ấm áp của nàng mang lại cho hắn. Nếu như khi đó hắn không có ly khai khỏi bên cạnh nàng, thì có lẽ, hết thảy những sự việc ngày hôm nay, sẽ không giống hiện tại đi.
Đột nhiên trong lòng có chút không cam lòng, bởi vì một câu nói, nàng nhất định sẽ không rời khỏi hắn. Làm sao hắn không muốn thời thời khắc khắc đều bồi ở bên cạnh nàng, đem nụ cười của nàng đều thu vào trong mắt đâu? Thế nhưng, hắn có thể sao? Không nói hắn biết được nàng đã yêu Sư phụ nàng, mặc kệ cho dù chính cố gắng như thế nào, thì ở trong lòng nàng, hắn cũng chỉ là một ca ca mà thôi. Cho dù nàng không muốn rời xa mình, nhưng thủy chung hắn vẫn không thể sánh bằng địa vị của Tôn Thượng trong lòng nàng.
Mà chỉ là giữa bọn họ còn có chuyện đó, chính là khoảng cách giữa bọn họ trong lúc đó cũng không thể kéo gần lại được. Một khi nàng biết được, cũng đủ để mộng đẹp của nàng về hắn bị đánh nát.
Nhẹ giọng thở dài. Việc đã đến nước này, trước khi rời đi có thể nghe được những lời này của nàng, đây cũng coi như là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời hắn đi!