Mong Mà Không Được Cũng Đừng Cầu Xin

Chương 29



Cao Vinh bên này vội vàng, bên kia Tôn Duệ lại rất tự tại. Hắn lượn khắp nơi, vì trong vài đoàn phim có người biết hắn, làm hắn ngạc nhiên, nghĩ rằng show thực tế kia quả thật khiến hắn thêm nổi tiếng. Nhưng thực ra, trước đó, không ít người trong giới đã nghe danh hắn, với cái nhãn mác kiểu "Tiểu thiếu gia tự mang tiền đi tham quan hóng hớt giới giải trí."

Cái loại hành vi này của Tôn Duệ, ít nhiều gì cũng một truyền mười, mười truyền trăm, trong vòng cũng không thiếu người thích buôn chuyện. Hắn nổi danh trong vòng cũng chỉ vì vài ba chuyện như vậy. Nhưng cũng không có quá nhiều người đến nịnh bợ hắn. Một là, trước đây bên người Tôn Duệ như là đã có người rồi, chả quan tâm ai nữa. Thứ hai, nói trắng ra, Tôn Duệ cũng chỉ là con của ông chủ, trong nhà cũng không làm gì dính dáng đến giới giải trí, có tiền không có thế, bối cảnh cũng không sâu.

Không có nhiều người nịnh bợ, không có nghĩa khi nhìn thấy Tôn Duệ bọn họ hoàn toàn không động tâm. Vì vậy, Tôn Duệ đi đến đâu cũng có người đến bắt chuyện, tiện thể giới thiệu đoàn phim cho hắn, nghĩ rằng đây có khi chính là điềm báo lên đời của mình.

"Ngài có nơi để ăn chưa? Trưa nay, ngày có muốn ở đoàn phim bọn tôi ăn không? Đãi ngộ ở đoàn bọn tôi khá tốt!" Vài tiểu diễn viên tầm hai mươi tuổi lấy dũng khí qua đây mời Tôn Duệ.

"Cảm ơn mọi người, nhưng hôm nay tôi đi cùng người khác..." Tôn Duệ cười cười từ chối.

"A, ra là vậy..." Mấy nguời đến tiếp chuyện hai mặt nhìn nhau, bọn họ nghe nói Tôn Duệ cùng tiểu tình nhân làm diễn viên kia đã chia tay rồi cơ mà.

"Là ở đoàn phim khác sao? Là chỗ nào thế? Chúng tôi có thể qua xem không?" Có người tò mò hỏi.

"Là đoàn "Âm thanh biển cả", còn chưa bắt đầu quay đâu. Tôi cũng không biết rõ địa điểm." Tôn Duệ thành thực đáp.

Mấy diễn viên kia nhìn đối phương, một mặt mơ hồ, sao bọn họ chưa từng nghe tới cái đoàn phim này vậy...

"Tôi tuỳ tiện đi dạo một chút, không làm phiền mọi người nữa." Tôn Duệ phất tay một cái, không chờ đối phương nói thêm gì đã quay người bước đi như gió.

"A..."

Hắn cứ đi qua đi lại mấy đoàn phim như vậy, tin tức rất nhanh đã truyền ra. Mọi người đều tò mò về người nào câu được cái đại vận này, chương trình riêng thì chưa quay xong, lúc cuối tuân còn cố ý đến tham ban.

Lúc này, Cao Vinh, người tóm được đại vận trong truyền thuyết đang cùng tổ đạo cụ thảo luận về một vài chi tiết nhỏ của bối cảnh. Tác giả nguyên tác cùng biên kịch đều có trong đoàn, nhưng cũng không có nghiêm túc, nói đúng hơn là họ cũng không biết phải làm thế nào( *chỗ này không chắc), đoàn phim cũng không có nhiều nhận viên, vì vậy mọi chuyện đành tự thân làm hết thôi.

Rất nhanh đã xong việc, anh quay sang hỏi người bên cạnh, hỏi xem có ai tìm mình bên ngoài không, lại tính toán, có lẽ Tôn Duệ vẫn dạo quanh bên ngoài, nên đành gửi một cái tin nhắn qua cho hắn.

"Nhanh thế!"

"Hơi sớm hơn dự kiến. Không có gì, tôi cũng không vội, tôi ở đây chờ cậu."

"Tôi vẫn đang trên đường!"

"... Trên đường? Cậu chạy đi đâu vậy." Cao Vinh không nói nên lời.

"Tôi... Tôi cũng không biết." Tôn Duệ chẳng còn tẹo mặt mũi nào mà trả lời. Trường quay quá rộng, mấy đoàn phim cứ như lẫn vào nhau. Hắn đi tới đi lâu một hồi, liền không biết mình lạc đi đâu rồi.

"Cậu gửi định vị sang đây, tôi đi tìm." Cao Vinh biết chỗ này khó tìm đường, cột mốc nhận biết căn bản không có. So với chờ Tôn Duệ mù mờ mò đến, không bằng để bản thân đi tìm.

"A? Không không không, tôi tự làm được." Tôn Duệ cảm thấy có chút chuyện này mà phiền phức đối phương thì ngại quá, nhưng có người tới đón cũng có chút vui vẻ...

"Không sao, tôi quen ở đây hơn, sẽ tới ngay." Cao Vinh dứt khoát nói.

Vì vậy Tôn Duệ liền ỡm ờ mà tỏ vẻ: "Vậy ngại quá, tôi đứng đây chờ anh ha."

Tôn Duệ tìm cái ghế dài ngồi xuống, xem đi xem lại ghi chép tin nhắn we chat, nhìn kỹ từng chữ một, thật giống như có thể nghiên cứu ra cái gì từ đó.

Lúc này bên cạnh có một người đi tới, Tôn Duệ theo bản năng nghiêng nghiêng di động, như có tật giật mình mà đóng giao diện tin nhắn ___ tuy rằng trong đó chả có nội dung kỳ quái gì.

Cô gái vừa đến cũng không liếc điện thoại của hắn dù chỉ một cái, thấy có người đang ngồi, cô liền đứng ra một bên, bắt đầu hút thuốc.

Tôn Duệ liếc sang một cái, nhất thời sửng sốt.

Đây không phải An Diêu Địch sao? Vì sao cô ta cũng ở đây?"

An Diêu Địch không nhận ra Tôn Duệ. Dù sao cô chỉ gặp mặt Tôn Duệ có một lần, chưa bao giờ hợp tác qua, ngày đó còn đi gấp, căn bản không có nhớ mặt. Còn với những việc cùng Cao Vinh, cô cũng sớm quên rồi. Thấy ánh mắt kỳ quái đối phương nhìn mình, cô cũng nghi hoặc mà nhìn qua một cái, nghĩ chỉ là một diễn viên mới, không nghĩ tới có thể gặp cô ở đây. Vì vậy cô mỉm cười, tỏ vẻ chào hỏi.

Tôn Duệ không nghĩ mình lại bị coi thành người hâm mộ, một bộ dạng nín nhịn, cũng không trả lời lại. An Diêu Địch không nhận được đáp lại như tưởng tượng, nhíu mày, lập tức có điểm không thoải mái, nhưng cũng không tính toán gì, gảy gảy tàn thuốc, quay đi không nhìn hắn nữa.

Ý nghĩa đầu tiên trong đầu Tôn Duệ là, có khi nào An Diêu Địch hối hận, muốn tới quay lại với Cao Vinh? Hoảng hốt một chút, hắn liền thấy cái này không có khả năng lắm, cái người đang có giá trị bản thân cao chót vót này sẽ chủ động xuống nước, yêu cầu tái hợp sao?

Như vậy chẳng lẽ... Là Cao Vinh muốn quay lại với cô ta sao...

Tâm tư Tôn Duệ ngày càng đi xa, mãi cho đến khi Cao Vinh tới hắn cũng không có phát hiện.

Cao Vinh "Này" một tiếng: "Hoàn hồn."

"A, nha! Anh tới nhanh thế..." Tôn Duệ kinh ngạc một chút, chột dạ liếc măt nhìn An Diêu Địch.

Quả nhiên An Diêu Địch xoay đầu lại, phát hiện Cao Vinh, kinh ngạc nói: "Là anh?"

Cao Vinh sửng sốt một chút, anh đã sớm biết An Diêu Địch cũng quay phim ở gần đây, nhưng chưa bao giờ gặp, cũng không nghĩ tới hôm nay lại đột nhiên gặp phải: "Ồ... Cũng thật khéo."

Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt sau khi chia tay, cách lúc đó tầm nửa năm.

Cao Vinh phát hiện mình còn bình tĩnh hơn so với tưởng tượng, anh chẳng có gì muốn nói, không bằng nói luôn rằng chả có cảm giác gì.

"Anh cũng quay phim ở đây? Quay gì vậy?" An Diêu Địch lại như một người bạn cũ, chủ động đi đến nói chuyện.

"Là một đoàn phim nhỏ, còn chưa khởi quay." Cao Vinh không muốn nói quá nhiều, chỉ giản lược đáp lại.

An Diêu Địch giống như còn muốn thuận miệng hỏi han tiếp vài câu, Tôn Duệ cảm thấy như mình không được để ý tới, lấp tức "vèo" một cái đứng lên, vừa vặn đững chặn giữa hai người.

"Đi thôi?" Tôn Duệ nhìn về phía Cao Vinh, một mặt bức thiết nói.

Cao Vinh theo bản năng gật gật đầu.

"Bạn anh sao?" An Diêu Địch nhíu máy, "Tôi hình như không quen biết?"

Cao Vinh nhất thời không lên tiếng. Lúc trước là An Diêu Địch kiên quyết rời bỏ anh, còn anh thì nỗ lực níu kéo. Cách lâu tới như vậy, cô ta dường như vẫn cảm thấy bản thân đang nắm quyền chủ động trong mối quan hệ này, mà nghĩ anh phải đáp lại cô ta. Điểm này cũng có chút buồn cười.

"Phải, cô không biết tôi. Cũng không cần cô phải biết." Còn chưa thấy Cao Vinh mở miệng, Tôn Duệ đã một bộ tức giận đùng đùng, đứng chặn trước mặt anh nói.

An Diêu Địch không hiểu nổi tại sao thái độ của Tôn Duệ đối với cô lại kém đến như vậy, như gặp quỷ mà liếc hắn một cái.

Cao Vinh thấy Tôn Duệ đang làm bộ "Gà mẹ" còn không tự nhận thức được, tâm tình phức tạp, lại cảm thấy có chút buồn cười.

Tôn Duệ thật nhanh liếc Cao Vinh một cái, có chút chột dạ, thấy Cao Vinh cũng không có phản ứng gì, thái độ lại đột ngột chuyển: "Vậy... Chúng ta... Đi nhé?"

"Ừm. Thật không tiện, tôi muốn tiếp bạn, có cơ hội sau lại nói." Cao Vinh cũng không nhìn An Diêu Địch, gật đầu rồi xoay người rời đi.

An Diệu Địch thấy khó chịu. Thái độ của Cao Vinh căn bản là không có phản ứng gì, không nhiệt tình cũng không lúng túng, chẳng khác gì khi nói chuyện với người xa lạ. Cái suy nghĩ làm "người vứt bỏ", còn gặp may gần đây của cô không có đất thể hiện. Vì vậy cô một mặt không biểu tình, cũng không đáp, xoay qua chỗ khác, tựa như ban nãy không nhìn thấy hai người kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.